Long Tế

Tầm nhìn tiếp tục đi xuống, vòng eo như rắn nước có thể ôm trọn bằng một tay của Vương Thi Viện đập vào mắt.

Bên dưới vòng eo rắn nước thì lại là cặp chân thon dài, mịn màng, làn da trắng nõn mịn màng của cặp chân đẹp này cứ như ngọc mỡ dê, thu hút toàn bộ ánh nhìn của Matsushima Kaede.

Không ai biết, Matsushima Kaede là một người cực kì cuồng chân.

Có lẽ là do chiều cao của bản thân cực thấp, nên Matsushima Kaede không có chút sức chống cự nào với chân đẹp thon dài cả.

Ở nước R, chỉ cần là sao nữ có chân đẹp thì hầu như đều không thoát được ma trảo của cậu ta.

Cặp chân đẹp của Vương Thi Viện trước mặt còn thu hút hơn cả chân mấy sao nữ nước R cậu ta từng chơi.

Nếu có thể đặt cặp chân đẹp như vậy lên vai rồi điên cuồng vận động…

Matsushima Kaede nuốt nước bọt, bụng dưới bắt đầu nóng lên.

Lúc này, Lý Thế Bình vẫn đang lảm nhảm mãi không thôi, hoàn toàn không để ý đến việc ánh mắt Matsushima Kaede nhìn Vương Thi Viện đã tràn ngập dục vọng.

“Được rồi, lui đi”.

Đột nhiên, Matsushima Kaede phất tay, ngắt lời Lý Thế Bình.

Bị Matsushima Kaede ngắt lời, Lý Thế Bình đầu tiên là sửng sốt, sau đó vẻ mặt trở nên thấp thỏm bất an, còn tưởng mình nói sai cái gì khiến Matsushima Kaede bất mãn.

“Lui đi, cậu Matsushima đã hiểu Trần Phong rồi”, lúc này, Lý Nghị đứng ra, là con chó của Matsushima Kaede, ông ta đương nhiên nhận ra suy nghĩ của Matsushima Kaede lúc này đã không còn đặt trên người Lý Thế Bình nữa.

“Vâng, anh Nghị”, mặc dù không hiểu Matsushima Kaede làm vậy là sao, nhưng Lý Thế Bình vẫn lễ phép đáp lời.

“Tối nay các cậu ở phòng cách vách đi, bên cạnh vẫn trống một phòng tổng thống”, Lý Nghị dặn dò, nếu Matsushima Kaede đã để ý con mồi thì ông ta đương nhiên không thể để con mồi chạy mất.

“Cảm ơn anh Nghị”, Lý Thế Bình mừng rỡ cảm ơn, Lý Nghị có thể để hắn ở phòng cách vách chứng tỏ Matsushima Kaede rất hài lòng với câu trả lời của hắn.

“Không cần cảm ơn, về đi”.

Lý Nghị nhếch mép khinh bỉ, ông ta thực sự không biết Vương Thi Viện thích cái gì ở Lý Thế Bình.

Với nhan sắc của Vương Thi Viện, thực ra câu một chàng rể rùa vàng đẳng cấp cao hơn Lý Thế Bình mấy bậc hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng Vương Thi Viện lại cứ thích loại ngu ngốc tự cho mình là thông minh như Lý Thế Bình.

Sau khi Lý Thế Bình và Vương Thi Viện ra ngoài, Lý Nghị ngay lập tức đến trước mặt Matsushima Kaede, thay bằng bộ mặt nịnh hót: “Cậu Matsushima, cậu muốn ngủ với cô gái kia?”.

Là một con chó săn đủ tiêu chuẩn, đương nhiên phải luôn đoán suy nghĩ trong lòng chủ nhân, có một vài chuyện không thể đợi chủ nhân nói, phải là chó săn nói trước, về việc này, Lý Nghị rất có kinh nghiệm.

Matsushima Kaede nhếch mép cười hài lòng: “Chỉ tối nay, nhưng tôi không muốn ép buộc, ông hiểu không?”.

“Hiểu, hiểu”, Lý Nghị vội vàng gật đầu, thực ra với thân phận của Matsushima Kaede, dù ép buộc Vương Thi Viện thì xong việc Vương Thi Viện và Lý Thế Bình cũng không dám nói gì.

Lý Nghị đoán không ép buộc là vì có liên quan tới việc Matsushima Kaede giờ đang ở Hoa Hạ, dù sao cậu ta cũng là công tử của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy, nhỡ có tai tiếng gì thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng lớn đến Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy, hơn nữa cũng khó ăn nói với cơ quan nhà nước Hoa Hạ.

“Cậu Matsushima, cậu xem thế này được không…”, Lý Nghị ghé miệng vào sát tai Matsushima Kaede, nói nhỏ.

Là một người môi giới nổi tiếng ở Trung Hải, việc nam nữ bại hoại ông ta làm nhiều rồi, đối phó với người ngờ nghệch như Vương Thi Viện đương nhiên không khó gì hết.

“Được”.

Sau khi nghe thấy ý tưởng xấu xa của Lý Nghị, Matsushima Kaede lại hài lòng gật đầu.

“Cứ làm thế đi, xong việc thì không thiếu phần ông đâu”.

“Cảm ơn cậu Matsushima”, Lý Nghị hưng phấn cảm ơn, phần mà Matsushima Kaede nói là đơn vị chục triệu, giúp người giàu có quyền quý ở thành phố Trung Hải ngủ với sao hay mẫu trẻ thì cùng lắm là ông ta thu về tay mấy trăm nghìn.

Nhưng Matsushima Kaede ngủ với một người con gái thì tiền về tay ông ta ít nhất cũng phải chục triệu.

“Lý Thế Bình, ra đây một chút, đừng cho Vương Thi Viện biết, tôi có việc muốn nói với cậu”.

Sau khi ra khỏi phòng Matsushima Kaede, Lý Nghị gửi luôn cho Lý Thế Bình một tin nhắn.

Lúc này, ở trong phòng tổng thống, Lý Thế Bình đã ở trạng thái nóng hừng hực rồi, đang định mây mưa với Vương Thi Viện, sau khi nhìn thấy tin nhắn của Lý Nghị thì đương nhiên Lý Thế Bình tắt hứng ngay lập tức.

Vội vàng mặc quần vào, đi ra khỏi phòng, đến cuối hành lang.

“Anh Nghị, anh tìm em…”.

“Cậu Matsushima để ý bạn gái cậu rồi”, không đợi Lý Thế Bình nói xong, Lý Nghị đã thẳng thắn ngắt lời Lý Thế Bình.

“Hả?!”, Lý Thế Bình chợt kinh ngạc, có đánh chết hắn thì hắn cũng không ngờ được Lý Nghị gọi hắn ra là vị việc này.

“Cho cậu một triệu, bảo bạn gái cậu tối nay ngủ với cậu Matsushima một đêm”, Lý Nghị nói mà không có chút tình cảm nào, với người như Lý Thế Bình mà nói, thực ra dọa nạt là đủ rồi, nhưng để bảo đảm an toàn ông ta vẫn đưa ra cái giá một triệu.

“Anh Nghị, cậu Matsushima có đàn bà kiểu gì mà không tìm được, tại sao cứ phải là Thi Viện…”, lúc này, Lý Thế Bình sắp khóc luôn rồi, dù thế nào hắn cũng là một người đàn ông, Lý Nghị bảo hắn giao bạn gái mình ra cho một người đàn ông khác ngủ trước mặt hắn, sao hắn có thể chấp nhận được.

“Hừ, cậu Matsushima có thể để ý bạn gái cậu đó là phúc của cậu! Cậu đừng có mà không biết điều!”, Lý Nghị hừ một tiếng, đường mật không được thì chỉ có thể dùng gậy thôi.

“Anh Nghị…” Lý Thế Bình biến sắc, Lý Nghị thế này là trắng trợn uy hiếp rồi.

“Cậu Matsushima có thân phận gì chắc cậu hiểu, nếu cậu ấy muốn ngủ với bạn gái cậu căn bản không cần phiền phức như này. Ông đây báo cho cậu một tiếng là vì muốn cho cậu chút thể diện… nhưng xem ra cậu hình như không muốn chút nể nang này của ông đây”, Lý Nghị cười khẩy nói.

“Anh Nghị, em không có ý đó, chỉ có điều, Thi Viện không đồng ý ngủ với cậu Matsushima đâu…”, Lý Thế Bình vội vàng giải thích, hắn rất hiểu Vương Thi Viện, mặc dù Vương Thi Viện thích tiền, nhưng cô ta cũng có nguyên tắc của mình.

Người như Matsushima Kaede, dù gia tài trăm tỉ thì Vương Thi Viện cũng sẽ không ngủ với Matsushima Kaede.

Mặt mũi và dáng người của Matsushima Kaede đúng là quá khó coi.

Dùng lời của Vương Thi Viện để nói thì là ngủ với đàn ông như vậy cô ta sẽ rất buồn nôn.

“Việc này cậu yên tâm, tôi có cách”, Lý Nghị đã đoán được Lý Thế Bình sẽ nói vậy từ trước rồi, ông ta mỉm cười móc một viên thuốc màu trắng trong túi ra.

“Đây là thuốc thần tôi mua ở chợ đen, lát nữa cậu tìm cớ cho viên thuốc này vào rượu, bảo bạn gái cậu uống”.

Lý Thế Bình không nhận ngay, mà mặt lộ vẻ đắn đo hỏi: “Anh Nghị, viên thuốc này làm gì thế?”.

“Kích dục”, Lý Nghị thản nhiên đáp: “Sau khi uống thì bạn gái cậu sẽ mất kí ức trong khoảng thời gian ngắn, hoàn toàn quên hết mọi việc đã làm tối nay. Nên chỉ cần cậu không nói, cô ta sẽ vĩnh viễn không biết được, cô ta từng ngủ với cậu Matsushima”.

Lý Nghị cứ như một ác ma, từng bước từng bước đánh động phòng tuyến lí trí của Lý Thế Bình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui