Long Tế

Lâm Huyền cau chặt mày hơn, ông ta nhìn Lâm Võ ở phía sau: “Lâm Võ, chuyện gì đâu? Chẳng phải chú đã đặt hội trường ở đây rồi sao?”.

Việc liên quan đến tiệc mừng thọ của Lâm Tiêu Hiền vẫn luôn là Lâm Võ phụ trách, Lâm Huyền không biết gì cả.

“Đúng mà, em đặt hội trường ở đây mà”, Lâm Võ chẳng hiểu ra sao đi tới, hỏi người giữ cửa: “Giám đốc của các cậu là Dương Thiên Quốc đúng không? Mấy hôm trước tôi đã gọi cho ông ấy, ông ấy nói là sẽ để cho tôi một hội trường mà. Đúng rồi, tôi là Lâm Võ”, Lâm Võ báo tên của mình.

Sau khi hai người giữ cửa nhìn nhau thì lấy bộ đàm ra bắt đầu gọi cho Dương Thiên Quốc.

“Giám đốc Dương, ở đây có một quý ông tên là Lâm Võ nói mấy hôm trước đã đặt hội trường ở chỗ anh, có việc này không?”.

“Lâm Võ?”, giọng nói đầu bên kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó nói: “Tôi chưa từng nghe cái tên này, ông ấy cũng không đặt phòng ở chỗ tôi”.

“Được”.

Sau khi tắt liên lạc với Dương Thiên Quốc, người giữ cửa giơ bộ đàm trong tay lên, nói với Lâm Võ: “Ngại quá, ông Lâm, giám đốc Dương của chúng tôi nói chưa từng nghe tên ông”.

“Vớ vẩn!”, Lâm Võ tức đến mức chửi thề: “Ông đây mấy hôm trước rõ ràng đã gọi điện cho ông ta, lịch sử cuộc gọi vẫn còn đây”.

“Gọi lại đi”, lúc này, Lâm Huyền lạnh lùng nói, ông ta không ngờ lại xảy ra chuyện này, tiệc mừng thọ của Lâm Tiêu Hiền lần này, ngoài người nhà họ Lâm ra, còn có nhiều đối tác làm ăn của nhà họ Lâm, những người này sắp đến nơi rồi, nếu đến nơi lại phát hiện địa điểm tổ chức chưa đặt, thì mặt mũi nhà họ Lâm sẽ mất sạch.

“Vâng, anh cả”, Lâm Võ trầm giọng nói, sau đó lấy điện thoại ra bắt đầu gọi số của Dương Thiên Quốc, nhưng gọi mãi mà đều hiển thị máy bận.

“Thằng chó này, nó cho em vào danh sách đen rồi”, Lâm Võ tức điên chửi một câu.

Sắc mặt Lâm Huyền hơi khó coi: “Chú làm việc kiểu gì thế hả? Có mỗi chút việc cỏn con này cũng làm không xong”.

“Anh cả, em oán quá, mấy hôm trước lúc em gọi điện cho thằng chó này, nó nói chắc với em là sẽ giữ lại hội trường lớn nhất cho em, ai ngờ…”, Lâm Võ tức giận ra mặt, sau đó, ông ta hùng hổ đi đến trước mặt hai người giữ cửa: “Gọi thằng chó đó xuống đây cho tôi!”.

“Quý ông này, xin ông tự trọng! Giám đốc Dương của chúng tôi nói rồi, anh ấy không quen ông”, sắc mặt hai người giữ cửa cũng lạnh đi, thực ra nhìn từ biểu hiện của Lâm Võ thì ông ta không nói dối, ông ta đúng là đã đặt hội trường với Dương Thiên Quốc.

Mà Dương Thiên Quốc nói vậy, nguyên nhân cũng rất đơn giản, hội trường mà Lâm Võ đặt đã bị người khác đặt mất rồi, Dương Thiên Quốc biết ăn nói sao với Lâm Võ nên mới nói không quen Lâm Võ.

Dương Thiên Quốc muốn thông qua họ đuổi Lâm Võ đi.

Là người giữ cửa họ đương nhiên là hiểu rõ suy nghĩ của Dương Thiên Quốc.

“Vớ vẩn! Thằng chó đó sao có thể không quen tôi được? Cậu cho tôi vào, tôi đích thân đối chất với nó”, Lâm Võ tức điên, nói rồi định xông vào.

Hai người giữ cửa hừ một tiếng, đẩy luôn Lâm Võ ra.

“Quý ông này, ông đừng như vậy, tôi gọi bảo vệ đấy nhé”.

“Mẹ kiếp, cậu gọi đi, cậu tưởng ông đây sợ cậu…”.

“Lâm Võ!”, lúc này, Lâm Huyền quát một tiếng, kéo Lâm Võ mặt đỏ tía tai lại.

“Cậu bạn này, hôm nay là đại thọ 80 của bố tôi. Vì sự sơ suất của em trai tôi, nên ba hôm trước, tôi đã báo địa điểm mừng thọ cho khách đến dự là ở đây, mấy phút nữa thôi là họ sẽ đến rồi, nếu như để họ thấy chúng tôi bị chặn ở cửa thì tiệc mừng thọ này của bố tôi hôm nay cũng không thể tổ chức được. Nên là có thể phiền cậu châm chước một chút, nói với giám đốc Dương để giám đốc Dương dành một hội trường cho chúng tôi không?”.

Mặc dù đứng trước mặt chỉ là hai người giữa cửa cỏn con, nhưng giọng điệu Lâm Huyền lại rất khách sáo.

Giọng điệu này của Lâm Huyền ngay lập tức khiến thái độ của hai người giữ cửa mềm mỏng hơn nhiều: “Ông Lâm, nói thực với ông vậy, không phải chúng tôi không châm chước, không báo với giám đốc Dương cho ông, mà là báo với giám đốc Dương rồi, anh ấy cũng không để hội trường cho ông được. Vì Khách sạn Kim Mã của chúng tôi hôm nay đã được chủ tịch Vương bao hết rồi. Chủ tịch Vương không lên tiếng thì căn bản không có ai dám nhường hội trường cho ông”.

“Chủ tịch Vương? Chủ tịch Vương nào?”, Lâm Huyền cau mày, Trung Hải mặc dù nhỏ, nhưng vì là trung tâm kinh tế của Hoa Hạ, nên chẳng thiếu gì các ông chủ với đại gia, đập bừa một viên gạch cũng có thể đập ra được mấy triệu phú.

Mà triệu phú họ Vương thì lại nhiều vô cùng, nên Lâm Huyền thực sự không biết chủ tịch Vương mà người giữ cửa nói là ai.

“Tập đoàn Trung Thịnh biết không?”, người giữ cửa không nói, mà chỉ hỏi một câu.

“Tập đoàn Trung Thịnh?”, nghe thấy mấy chữ này, Lâm Huyền bất giác sững sờ, Tập đoàn Trung Thịnh, không phải tập đoàn top 500 thế giới Lâm Nguyệt làm sao?

“Lâm Nguyệt, Tập đoàn Trung Thịnh của các cô có chủ tịch họ Vương không?”.

Lâm Huyền quay đầu hỏi.

“Có… có”, Lâm Nguyệt gật đầu, sắc mặt lại hơi mất tự nhiên, Tập đoàn Trung Thịnh chỉ có một chủ tịch họ Vương, chính là người lần trước bà ta giới thiệu cho Hạ Mộng Dao xem mắt.

Nhưng vì Trần Phong và Hạ Mộng Dao nên quan hệ của chủ tịch Vương và bà ta bây giờ rất bế tắc, thậm chí có thể nói là kẻ thù cũng không quá.

“Cô quen chủ tịch Vương này không?”, Lâm Huyền không để ý đến sự mất tự nhiên trong sắc mặt Lâm Nguyệt, mà hỏi với vẻ mong đợi.

“Biết, nhưng không thân”, Lâm Nguyệt ngượng ngập cười.

“Không thân?”, Lâm Huyền cau mày: “Có thể nói chuyện không? Có thể nói chuyện thì cô nói thử với chủ tịch Vương này bảo ông ta nhường hội trường ở tầng một cho chúng ta”.

Khách sạn Kim Mã có tổng cộng năm tầng hội trường, nếu Lâm Nguyệt biết chủ tịch Vương đó thì nhường tầng một chắc không có vấn đề gì.

“Anh cả, việc này e là không được, em với chủ tịch Vương đó còn có chút mâu thuẫn…”, Lâm Nguyệt cười gượng nói, thực tế, giữa bà ta và Vương Đức Phát, bây giờ đã không đơn giản chỉ là mâu thuẫn, Vương Đức Phát đã đề nghị khai trừ phó tổng giám đốc là bà ta trong cuộc họp ban giám đốc.

“Mâu thuẫn?”, sắc mặt Lâm Huyền sầm lại, Lâm Nguyệt nói vậy thì việc này tám, chín phần mười là hết cách rồi.

“Ông Lâm vẫn nên đi khách sạn khác thì hơn, giờ đặt chắc vẫn kịp”, người giữ cửa thản nhiên nói.

Sắc mặt Lâm Huyền u ám, nếu chỉ có người nhà họ Lâm còn đỡ, nhưng quan trọng là còn có nhiều đối tác làm ăn của nhà họ Lâm, những người này sắp đến rồi, lúc này nếu đổi khách sạn đột ngột thì chắc chắn sẽ khiến những người này bất mãn, nhà họ Lâm cũng sẽ mất mặt.

“Đổi chỗ khác đi, Huyền”, lúc này, Lâm Tiêu Hiền hờ hững nói, là nhân vật chính của tiệc mừng thọ hôm nay, việc thế này vốn không phải để ông bận lòng, nhưng sự thực bày ra trước mắt lại khiến ông không lên tiếng không được.

“Vâng, thưa bố”.

Lâm Huyền lễ phép đáp lại, nhưng trong lòng thì hơi ức chế, nhìn nội dung băng rôn treo bên ngoài Khách sạn Kim Mã thì hôm nay Vương Đức Phát bao trọn Khách sạn Kim Mã cũng là để mừng thọ cho trưởng bối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui