Long Tế

“Cảm ơn Trần tiên sinh, cảm ơn trần tiên sinh…”.

Sau khi kính cẩn cảm ơn, Lý Nghị dẫn mấy đàn em khiêng Lý Hồng ra khỏi phòng bệnh.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, sâu trong mắt Lý Nghị đã ánh lên vẻ âm u và nỗi hận sâu sắc chưa từng có.

“Anh…”.

Lý Hồng nằm trên cáng không nhịn được lên tiếng, lại bị Lý Nghị lạnh lùng nhìn một cái ngắt lời: “Ra ngoài rồi nói”.

Mấy phút sau, một hàng người ra khỏi bệnh viện.

“Anh, thằng chó đó rốt cuộc có thân phận gì?”, vừa ra khỏi bệnh viện, Lý Hồng đã không nhịn được hỏi một câu, trong mắt bà ta, Lý Nghị chính là tồn tại việc gì cũng làm được, đến cả loại lưu manh máu mặt như chồng bà ta Trương Chí Hào, Lý Nghị cũng có thể tiện tay nâng đỡ, nhưng hôm nay, ở trước mặt Trần Phong, Lý Nghị lại ti tiện như một con chó giữ nhà.

“Nó là người nhà họ Trần”, Lý Nghị nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt âm u như có thể nhỏ ra nước.

“Nhà họ Trần?”, Lý Hồng khó hiểu nhìn Lý Nghị một cái: “Thế lực của nhà họ Trần rất lớn sao? Có lớn bằng thế lực nhà cậu Matsushima không?”.

“Gia tộc của cậu Matsushima…”, ánh mắt Lý Nghị lóe lên: “Gia tộc của cậu Matsushima đương nhiên là ngang ngửa với nhà họ Trần, nhưng gốc của gia tộc cậu Matsushima là ở nước R, đây là Hoa Hạ…”.

Nước xa không cứu được lửa gần.

Đây cũng là nguyên nhân hôm nay Lý Nghị không nhờ Matsushima Kaede ra tay.

Đương nhiên, ngoài nước xa không cứu được lửa gần ra thì còn một nguyên nhân nữa, đó chính là Matsushima Kaede chưa chắc sẽ đắc tội Trần Phong vì ông ta.

Ông ta chỉ là một con chó của Trần Phong, Matsushima Kaede sẽ không đắc tội với nhà họ Trần vì một con chó.

Sau khi hít sâu một hơi, Lý Nghị lấy điện thoại ra, gọi vào số của Matsushima Kaede.

“Cậu Matsushima, thân phận của Trần Phong điều tra ra rồi”.

“Trần Phong-kun? Anh ta có thân phận gì?”, Matsushima Kaede hứng thú.

“Cậu ta là người nhà họ Trần ở Yên Kinh”.

“Nhà họ Trần ở Yên Kinh?”, giọng Matsushima Kaede kinh ngạc rõ rệt, mãi một lúc, mới nghe thấy cậu nói: “Ông nói anh ta là người nhà họ Trần ở Yên Kinh?”.

“Đúng vậy”.

“Ông chắc không?”, Matsushima Kaede vẫn hơi không dám tin.

“Chắc chắn, vừa nãy tôi gặp cậu ta ở bệnh viện…”, Lý Nghị kể lại hai năm rõ mười sự việc, không hề giấu giếm.

“Ông nói là anh ta lúc trước chưa đến mười giây đã đánh bại hơn hai mươi người đánh thuê?”.

Matsushima Kaede hỏi.

“Ừm, cậu ta rất có thể là võ sĩ”, Lý Nghị gằn giọng nói, hôm nay người ông ta mượn của Matsushima Kaede chính là một võ sĩ nước R, nhưng vì thân phận của Trần Phong nên võ sĩ đó căn bản không có cơ hội ra tay.

“Tôi biết rồi”, Matsushima Kaede gật đầu, ánh mắt thay đổi thất thường, có thể trong thời gian chưa tới mười giây đánh bại hơn hai mươi người đánh thuê, vậy không chỉ là võ mà còn là võ sĩ không hề tầm thường!

Thực lực ít nhất cũng phải giai đoạn đầu Ám Kình!

Nhưng mà nếu Trần Phong là con cháu nhà họ Trần, thì giai đoạn đầu Ám Kình cũng không có gì kì lạ.

“Tin này tạm thời đừng để người khác biết”, Matsushima Kaede dặn một câu, cậu ta phải báo tin này cho người phụ trách của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy ngay, nếu Trần Phong thực sự là người nhà họ Trần, vậy mấy hôm trước anh xuất hiện ở nhà họ Sở có lẽ khả năng cao là liên quan tới cuộc đấu cược của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy và Hiệp hội thương nhân Trung Hải…

“Phải bảo thằng đó đền viện phí mới đúng”, sau khi Lý Nghị đi, Lâm Lan hơi phiền muộn nói, vừa nãy bà ta chỉ chăm chăm trút giận vào Lý Nghị, nhưng lại quên mất việc bắt chẹt Lý Nghị, nhìn cách ăn mặc của Lý Nghị thì hiển nhiên cũng không phải kẻ thiếu tiền, nếu bà ta đề nghị đền viện phí thì có lẽ ít nhất cũng có thể lấy được một triệu từ trong tay Lý Nghị.

“Bố, bố không sao chứ?”, Trần Phong không để ý Lâm Lan, mà chuyển mắt sang Hạ Vệ Quốc, chỉ nửa ngày ngắn ngủi, Hạ Vệ Quốc đầu tiên là bị chó cắn, sau đó lại bị người của Lý Nghị lôi xuống giường bệnh, có thể nói là cả tinh thần và thể xác đều bị hành hạ.

“Bố không sao”, Hạ Vệ Quốc lắc đầu nói: “Tiểu Phong, con và người vừa nãy có quan hệ gì?”.

“Bọn con không có quan hệ gì hết, chỉ là mấy hôm trước có gặp một lần thôi”, Trần Phong nói.

“Chỉ gặp một lần sao? Sao bố cảm thấy cậu ta rất sợ con?”, Hạ Vệ Quốc vẫn hơi ngờ vực, sau khi Lý Nghị thấy Trần Phong thì con ngươi cũng co lại, ông ta thậm chí còn không hỏi Trần Phong có phải người nhà họ Trần không, cứ như là có nỗi sợ hãi bẩm sinh với Trần Phong vậy.

“Ông Hạ, việc đã qua rồi ông còn nói mấy cái này làm gì?”, đúng lúc Trần Phong đang nghĩ phải giải thích với Hạ Vệ Quốc thế nào thì Lâm Lan cười đứng ra, sau khi con ngươi xoay chuyển thì Lâm Lan lại nhìn Trần Phong: “Trần Phong, con có thể tìm cho mẹ một công việc không?”.

Tìm việc?

Trần Phong kinh ngạc nhìn Lâm Lan một cái, tại sao Lâm Lan lại đột nhiên có ý định tìm việc?

“Yêu cầu của mẹ không cao, con tìm cho mẹ một công việc làm tổng giám đốc công ty là được”, giọng Lâm Lan rất tùy tiện.

Trần Phong cười khẽ, công việc tổng giám đốc công ty? Còn yêu cầu không cao?

“Lan Lan!”, Hạ Vệ Quốc sầm mặt: “Bà nói linh tinh gì thế? Làm gì có nhiều tổng giám đốc công ty cho bà làm thế?”.

“Sao lại không có?”, Lâm Lan bất mãn nhìn Hạ Vệ Quốc một cái rồi nói: “Dưới danh nghĩa nhà họ Trần có bao nhiêu công ty như vậy, bảo Trần Phong tìm cho tôi một công ty, sắp xếp cho tôi vào không phải là được rồi sao”.

Suy nghĩ của Lâm Lan rất đơn giản, chính là muốn kiếm lợi từ Trần Phong.

Trước khi phủi sạch quan hệ với Trần Phong, bà ta phải kiếm lợi đủ từ Trần Phong đã, để bồi thường cho tổn thất ba năm qua của bà ta.

“Thế nào, Trần Phong?”.

“Chẳng thế nào cả”, Trần Phong hờ hững nói, Lâm Lan nghĩ gì anh biết rõ, nhưng công ty của nhà họ Trần không phải Lâm Lan muốn vào là vào được, đương nhiên, dù anh có năng lực sắp xếp thì anh cũng sẽ không xếp loại người như Lâm Lan vào công ty nhà họ Trần.

“Ki bo”, Lâm Lan bĩu môi, Trần Phong từ chối thẳng thừng như vậy hơi ngoài dự đoán của bà ta, nhưng bảo bà ta từ bỏ như vậy là việc không đời nào xảy ra.

Lúc sẩm tối, Trần Phong rời khỏi bệnh viện, vốn định về biệt thự số 1 Hoàng Gia nhưng lại nhận được điện thoại của Thạch Phá Quân.

“Tiểu Phong, giờ cậu ở đâu?”, trong điện thoại vang lên giọng nói cục mịch của Thạch Phá Quân.

“Ở bệnh viên nhân dân thành phố”.

“Bệnh viên nhân dân thành phố? Cậu ở đó làm gì?”, Thạch Phá Quân ngạc nhiên hỏi.

“Bố mẹ vợ em gặp chút chuyện…”, Trần Phong cười gượng giải thích.

“Lý Nghị? Là chó săn của Matsushima Kaede?”, Thạch Phá Quân cau mày hỏi, hình như ông ta từng nghe tên Lý Nghị ở phòng giám sát và điều tra của Liên minh chiến đấu.

“Đúng thế”, Trần Phong gật đầu, Thạch Phá Quân biết tin tức của Lý Nghị rất bình thường, võ sĩ nước ngoài như Matsushima Kaede, Liên minh chiến đấu phải điều tra lâu rồi, lúc điều tra Matsushima Kaede thì sẽ kéo theo điều ra ra được Lý Nghị, đúng là bình thường.

“Hừ, cái đồ không biết trời cao đất dày, sau trận đấu cược lần này, tôi nhất định phải cho hắn đẹp mặt!”, trong mắt Thạch Phá Quân ánh lên vả nghiêm nghị, ông ta ghét nhất là loại chó săn sính ngoại như Lý Nghị, lần này Matsushima Kaede đến Hoa Hạ, Lý Nghị đã âm thầm làm rất nhiều việc cho Matsushima Kaede.

Sau trận đấu cược, Liên minh chiến đấu chắc chắn phải tính sổ hết với Lý Nghị!

Sính ngoại cũng được nhưng bán đứng lợi ích Hoa Hạ thì tuyệt đối không được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui