Long Tế

Trong lòng Trần Phong chợt dâng lên dự cảm chẳng lành, sau khi hơi nặng nề ấn phím nghe, trong điện thoại vang lên giọng nói vô cùng áy náy của Trần Trạch Lý: “Trần sư thúc, tôi xin lỗi cậu…”.

“Có phải Uyển Thu có chuyện rồi không?”, giọng Trần Phong gằn xuống, từ sau khi phát hiện kình khí trong người Lâm Uyển Thu, anh vẫn luôn để Trần Trạch Lý âm thầm bảo vệ Lâm Uyển Thu, Lâm Uyển Thu không có chuyện gì, Trần Trạch Lý sẽ không gọi điện cho anh.

“Đúng… Uyển Thu bị bắt đi rồi”, Trần Trạch Lý hơi gian nan nói ra.

Sau khi hắn nói xong thì trái tim Trần Phong ngay lập tức chìm xuống đáy cực, cứ như bị sét đánh giữa trời quang.

“Nhìn rõ dáng vẻ của kẻ đó không?”, Trần Phong hít sâu một hơi rồi hỏi.

“Không… không có, đối phương hình như là đại sư võ học, người đó xẹt qua trước mặt tôi, rồi chẳng thấy Uyển Thu đâu nữa”.

“Tôi biết rồi”, Trần Phong mệt mỏi gật đầu, có thể khiến Trần Trạch Lý không thể phản ứng kịp cũng chỉ có đại sư võ học thôi.

“Trần sư thúc, tôi xin lỗi cậu, tôi đã hứa với cậu…”, giọng Trần Trạch Lý cực kì áy náy.

“Đừng tự trách nữa, việc này không trách ông, là do tôi sơ suất”, Trần Phong ngắt lời, việc này đúng là không trách được Trần Trạch Lý, một đại sư võ học đích thân ra tay cướp người, Trần Trạch Lý căn bản không làm được gì hết.

Muốn trách thì chỉ có thể trách chính anh, trước đó không suy nghĩ chu đáo.

Nhưng mà, anh cũng không có tài xem bói, trước khi Sở Dật Phi nói về việc Cực Đạo Chân Giải, anh căn bản không ngờ tới việc Lâm Uyển Thu có liên quan đến Lâm Thanh Đế.

Sau khi dập máy, sắc mặt Trần Phong thay đổi thất thường.

Anh không thể xác định được người bắt Lâm Uyển Thu là ai.

Kẻ tình nghi lớn nhất đương nhiên là bốn gia tộc lớn, sau đó, Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy cũng có khả năng.

Nếu rơi vào tay bốn gia tộc lớn còn đỡ, mặc dù họ sẽ lợi dụng Lâm Uyển Thu để mở Cực Đạo Chân Giải, nhưng họ lại sẽ không làm hại đến tính mạng của Lâm Uyển Thu.

Dù sao Lâm Uyển Thu cũng là người đời sau của Lâm Thanh Đế.

Lâm Thanh Đế còn chưa chết ngày nào thì họ còn không dám động vào Lâm Uyển Thu.

Cơn giận của tông sư võ đạo, không phải thứ họ có thể chống đỡ được.

Bây giờ Trần Phong sợ nhất là người bắt Lâm Uyển Thu là Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy.

Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy không để ý Lâm Thanh Đế gì hết, họ rất có thể sẽ giết luôn Lâm Uyển Thu, sau đó cắt luôn suy nghĩ đào tạo tông sư của bốn gia tộc.

Sau khi hít sâu một hơi, Trần Phong gọi cho Thạch Phá Quân.

“Anh Thạch, Uyển Thu mất tích rồi…”.

Trần Phong nói ngắn gọn mấy câu đã kể hết đầu đuôi sự việc với Thạch Phá Quân, việc đến nước này, trong số các nhân viên chính phủ người anh có thể tín nhiệm cũng chỉ có Thạch Phá Quân.

“Ý cậu là người bắt Uyển Thu có thể là một trong bốn gia tộc lớn hoặc Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy?”, giọng Thạch Phá Quân nặng nề hiếm có, ông ta cũng không ngờ, Lâm Uyển Thu trông bình thường mà lại có lai lịch lớn đến vậy.

“Đúng thế, cụ thể là ai thì hiện tại em không thể khẳng định, nên em muốn nhờ anh Thạch giúp em điều động lực lượng nhà nước điều tra xem người dẫn Uyển Thu đi có để lại dấu vết gì không”, Trần Phong nói.

“Được, giờ tôi tra luôn, nhưng cậu cũng đừng đặt nhiều hi vọng quá, nếu đối phương thực sự là đại sư võ học thì camera hiện đại chẳng khác gì đồ trang trí với đối phương…”.

“Em biết”, Trần Phong khẽ gật đầu, võ sĩ đến giai đoạn Hóa Kình, đúng là có vô vàn cách để tránh camera hiện đại, nhưng kín kẽ thế nào cũng có sơ hở, Trần Phong không tin, đối phương có thể không để lộ chút manh mối nào.

Sau khi dập máy, Trần Phong cố ép mình bình tĩnh lại.

Anh không thể gửi gắm hết hi vọng vào Thạch Phá Quân, bản thân anh cũng phải nghĩ cách.

Đầu tiên, việc tìm người cần rất nhiều nhân lực.

Nhưng ở Trung Hải, anh lại không có mấy người tin được.

“Đến lúc để Hàn Long và Cố Đông Thâm đến rồi”.

Trần Phong lẩm bẩm một câu, vốn anh định để Hàn Long và Cố Đông Thâm ở lại Thương Châu, giúp anh để ý địa bàn Thương Châu, nhưng bây giờ lại không cần nữa.

Phải nhanh chóng bảo Hàn Long và Cố Đông Thâm đến Trung Hải, nếu không thì, một khi anh gặp chuyện gì thì đến cả một người dùng được trong tay cũng không có.

Sau khi soạn tin nhắn gửi cho Hàn Long, Trần Phong về biệt thự số 1 Hoàng Gia.

Việc của Lâm Uyển Thu vội cũng vô ích, nhiệm vụ cấp bách của anh hiện giờ là phải nhanh chóng nâng cao thực lực.

Mặc dù trận đấu cược lần này đã giúp Hiệp hội thương nhân Trung Hải thắng được Cực Đạo Chân Giải và 200 tỉ, nhưng đồng thời anh cũng trở thành cái đinh trong mắt một vài người.

Tạm thời không nói phía giới võ thuật nước R giờ chỉ muốn tiêu diệt anh, chỉ nói giới võ thuật Hoa Hạ thôi thì tất nhiên cũng sẽ có nhiều người được cưng chiều tính cách cao ngạo tìm đến khiêu chiến với anh.

Nếu anh còn giữ mãi thực lực lúc trước không tiến bộ, thì sớm muộn gì anh cũng sẽ trở thành đá lót đường cho những người này.

Cho nên, việc anh phải làm bây giờ chỉ có một đó chính là tu luyện, trở nên mạnh hơn!

Đúng lúc Trần Phong chuyên tâm tu luyện, thì tin tức Hiệp hội thương nhân Trung Hải giành chiến thắng trận đấu cược cũng thông qua các con đường khác nhau lan truyền đi.

Mà Trần Phong – con ngựa ô lớn nhất trong trận đấu cược lần này đương nhiên cũng trong một đêm được vô số người trong giới võ thuật biết đến.

Liên minh võ sĩ, Liên minh chiến đấu, Liên minh Rồng đại diện cho thế lực chính phủ Hoa Hạ…

Kiếm Tông, Hình Ý Môn đại diện cho các môn phái Hoa Hạ…

Còn có vô số thế lực võ học xa xưa, gia tộc lánh đời…

Đều biết đến một cái tên – Trần Phong!

Trong đại hội đấu cược, đấm một phát chết thiên tài của Thần Ẩn, đánh giết mạnh mẽ môn đồ của Kiếm Thánh…

Trần Phong gần như là dùng sức của một mình mình xoay chuyển tình hình trận đấu cược.

Dù là Trương Thiên Dụ - đồ đệ đầu của Long Hổ Sơn, hay là Vương Càn – thiên tài số một Kiếm Tông thì trong trận đấu cược lần này, họ đều trở thành chiếc lá xanh tô điểm cho Trần Phong.

Còn về cảnh giới của Trần Phong, cũng bị mọi người đồn thành hai phiên bản khác nhau.

Một phiên bản là Trần Phong đã bước đến đỉnh cao của Ám Kình, một phiên bản khác là Trần Phong đã đột phá giai đoạn đầu Hóa Kình từ lâu, hơn nữa còn phá vỡ kỉ lục của tông chủ Côn Lôn Tông.

Hai phiên bản này đều được đồn đại như thật.

Không nghi ngờ gì, đại đa số mọi người đều nghiêng về phiên bản đỉnh cao của Ám Kình.

Vì giai đoạn đầu Hóa Kình 25 tuổi, thực sự là quá khó tin, Trần Phong có tu luyện từ trong bụng mẹ thì cũng không thể tu luyện đến giai đoạn đầu Hóa Kình ở tuổi 25.

Nhưng đỉnh cao của Ám Kình 25 tuổi cũng rất đáng sợ.

Ít nhất thì trong giới võ thuật Hoa Hạ hiện tại không có mấy người đột phá đến đỉnh cao Ám Kình ở tuổi 25.

Núi Côn Lôn là một trong bảy dãy núi núi lớn, nằm ở vùng trung bộ của lục địa Âu Á, trải dài từ Đông sang Tây qua bốn nước ví dụ như Hoa Hạ, là dãy núi vĩ độ độc lập lớn nhất trên thế giới, cũng là dãy núi cách biển xa nhất trên thế giới, và dãy núi lớn nhất vùng hạn hán toàn cầu.

Ở Hoa Hạ, núi Côn Lôn được gọi là Tuyết Sơn, quanh năm tuyết đọng, còn được gọi người dân địa phương gọi là núi thánh, có rất nhiều câu chuyện mang màu sắc thần thoại, ví dụ tổ miếu của Tây Vương Mẫu. Ngoài những cái này ra, thì Côn Lôn từ xưa đến nay có danh tiếng lẫy lừng trong giới võ học Hoa Hạ.

Tất cả chỉ vì sự tồn tại của Côn Lôn Tông.

Côn Lôn Tông vẫn luôn là một trong những thế lực lớn mạnh trong giới võ học Hoa Hạ, chỉ có điều vì xa trung nguyên, rất ít tham dự tranh đấu võ lâm, nên lưu truyền khá ít.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui