Long Tế

“Như anh mong muốn, tôi đến tiễn anh lên đường!”, Trần Phong hỏi một đằng đáp một nẻo, trực tiếp tuyên bố tử hình Cảnh Đằng!

“Ặc…”, Cảnh Đằng lại lần nữa sửng sốt.

Nếu trước nói anh ta chỉ kinh ngạc thôi, thì lúc này đây anh toàn hoàn toàn bàng hoàng rồi!

Trần Phong!

Mặc dù anh ta không biết hai người Cảnh Nhân và Mục Dương sao lại gặp Trần Phong, nhưng lúc này anh ta có thể khẳng định, người đầu bên kia là Trần Phong, nếu không thì chắc chắn sẽ không nói ra lời như vậy với anh ta!

“Tút… tút…”.

Sau đó, khi Cảnh Đằng định thần lại từ trong bàng hoàng muốn nói gì đó thì điện thoại đã bị ngắt.

“Người vừa nãy là Trần Phong?”, Cảnh Thế Minh dựa vào thính lực siêu mạnh, nghe thấy cuộc gọi của Trần Phong và Cảnh Đằng, hơn nữa còn thu hết sự thay đổi trong biểu cảm của Cảnh Đằng vào mắt.

“Chắc là cậu ta!”.

Cảnh Đằng nghiến răng nghiến lợi nói, tức đến mức suýt thì đập điện thoại, cả người ngập trong sát ý lạnh lẽo, chỉ muốn ngay lập tức nghiền xương Trần Phong thành tro: “Cảnh Nhân và Mục Dương rơi vào trong tay cậu ta rồi, một người chết, một người tàn phế. Cậu ta đang khiêu khích nhà họ Cảnh chúng ta, con phải băm vằm cậu ta ném cho cá Tây Hồ ăn!”.

“Đi, lên xem thử”, Cảnh Thế Minh cũng tức giận ngút trời, trong lúc nói, ông ta xoay người ra khỏi căn phòng với vẻ mặt âm u, Cảnh Đằng cất điện thoại, theo sát phía sau.

Cùng lúc đó.

Trần Phong dẫn nhóm Hạ Mộng Dao, đi xe đến cửa vào khu vực phong tỏa.

“Mau nhìn xem, có đoàn xe đến rồi, là Trần Phong à?”.

Nhóm Trần Phong còn chưa xuống xe thì đã thu hút được sự chú ý của mọi người, có người còn kinh ngạc hét thành tiếng.

Ngay sau đó, trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Trần Phong đẩy mở cửa xe, xuống xe trước.

“Là Trần Phong!”.

“Thực sự không ngờ, Trần Phong thế mà lại đến vào lúc mấu chốt!”.

“Ha, ha, tôi đã nói mà, với tác phong mạnh mẽ của Trần Phong thì chắc chắn sẽ không làm rùa rụt cổ!”.

Trần Phong vừa xuống xe thì ngay lập tức khiến đám đông vốn yên lặng đều bắt đầu hưng phấn thảo luận nhiệt liệt.

Nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, nhìn gương mặt chỉ mới xem trên ảnh của Trần Phong, Cảnh Vân Phong – gia chủ của nhà họ Cảnh mỉm cười.

Vốn dĩ ông ta vẫn luôn lo Trần Phong sẽ không dám ứng chiến, như vậy thì tất cả kế hoạch của nhà họ Cảnh đều sẽ hỏng hết, giờ Trần Phong xuất hiện rồi, nỗi lo trong lòng ông ta đương nhiên mất sạch.

Bởi vì, trong mắt ông ta Trần Phong đã là một người chết. Cảnh Đằng chắc chắn sẽ giết Trần Phong!

Song…

Không lâu sau, nụ cười trên mặt Cảnh Vân Phong cứng lại.

Bởi vì, ông ta nhìn thấy rõ ràng, sau khi Trần Phong xuống xe thì xách Mục Dương và Cảnh Nhân ở hàng ghế sau ra, Mục Dương như một con chó chết, không động đậy, Cảnh Nhân thì cả người run rẩy, trên mặt tràn ngập sợ hãi.

Phát hiện này ngay lập tức khiến Cảnh Vân Phong thót tim, chân mày bỗng cau lại.

Ông ta biết và ngầm cho phép phương án ứng phó mà Cảnh Nhân và Cảnh Đằng bàn bạc, lúc này nhìn thấy cảnh này, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra hai người Cảnh Nhân và Mục Dương trong lúc cưỡng ép thu phục Hạ Mộng Dao làm hầu gái cho Cảnh Đằng thì đã gặp phải Trần Phong, hơn nữa với thị lực của ông ta, vừa nhìn đã nhìn ra Mục Dương đã không còn dấu hiệu của sự sống, Cảnh Nhân cũng bị đánh cho tàn phế rồi.

Không chỉ ông ta mà trên chiếc tàu thứ hai, những đại sư võ học khác cũng đều nhìn ra điểm này, kinh ngạc ra mặt, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trong đó, Võ Chí Châu là thành viên của Liên minh chiến đấu thì lại nhăn tít mày lại.

“Chuyện gì thế?”.

“Trong tay Trần Phong xách ai thế?”.

“Không biết, nhưng trên người hai người này hình như có vết máu, chắc là bị thương rồi”.

“Trần Phong xách hai người đó đến đây làm gì?”.

Cùng lúc đó, trên chiếc tàu thứ nhất và thứ ba, trên mặt của những đệ tử đến từ các môn phái lớn, đại ca giang hồ thế giới ngầm, ông trùm giới kinh doanh và quan chức tràn ngập khó hiểu.

Do khoảng cách khá xa, với thị lực của họ chỉ có thể thấy được Trần Phong xách hai người, lờ mờ thấy được trên người họ có vết máu, không thể nhìn rõ tình huống cụ thể.

Không có đáp án.

Ngay sau đó, trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Trần Phong xách xác Mục Dương và Cảnh Nhân bị đánh tàn phế như cách gà con, dẫn nhóm Hạ Mộng Dao, sải bước đi đến cửa vào khu vực phong tỏa.

Hử?

Nhìn thấy cảnh này, dù là lính tuần đứng ở cửa vào khu vực phong tỏa hay thành viên Liên minh võ sĩ Hàng Hồ, đều nghệt mặt ra.

Vì họ đứng gần nên nhìn thấy cả người Cảnh Nhân và Mục Dương toàn là máu, hơn nữa còn phát hiện hai mắt Mục Dương nhắm nghiền, sắc mặt tím tái, không động đậy, ngay lập tức phán đoán ra Mục Dương đã chết rồi.

“Thằng súc sinh, thả người nhà họ Cảnh ra!”.

Một lúc sau, không đợi nhân viên ở cửa vào khu vực phong tỏa bừng tỉnh từ trong trạng thái ngẩn ngơ, Cảnh Thế Minh đã bước ra khỏi cabin trước, đến boong tàu, nhìn thấy hành động của Trần Phong thì giận tím mặt nói.

Òa!

Lời của Cảnh Thế Minh cứ như sét đánh giữa trời quang, gần như khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến mức mắt chữ A mồm chữ O, bọn họ đều không ngờ được người Trần Phong xách lại là người nhà họ Cảnh!

“Các vị, trước đó sở dĩ tôi không trả lời Cảnh Đằng của nhà họ Cảnh, chỉ vì tôi vẫn luôn bế quan luyện võ, không biết việc này”.

Trần Phong trực tiếp ngó lơ lời nói của Cảnh Thế Minh, mà quét mắt nhìn lần lượt ba con tàu lớn, cuối cùng dừng ở chiếc tàu thứ hai, gằn giọng nói: “Vì tôi mãi không trả lời nên người nhà họ Cảnh tưởng tôi không dám nghênh chiến, để ép tôi nghênh chiến, cố ý cử hai người này đến nơi tôi bế quan, cậy võ công cao cường, ép buộc Hạ Mộng Dao – vợ tôi làm hầu gái cho võ đồng của Cảnh Đằng! Hạ Mộng Dao – vợ tôi không đồng ý, bọn họ bèn ra tay, dùng vũ lực trấn áp, sau đó còn muốn động thủ với bàn bè khác của tôi, họ đều là người bình thường!”.

“Nhà họ Cảnh quá đáng quá rồi đó”.

“Không phải quá đáng, mà là ngông cuồng, đúng là đang giẫm đạp lên quy tắc giới võ học của Hoa Hạ!”.

Mọi người đều chỉ trích nhà họ Cảnh, Cảnh Thế Minh lúc này đương nhiên là không có gì đáp lại, vì Trần Phong nói đều là sự thật.

“Trần Phong, cậu chết chắc rồi!”.

Đúng lúc này, Cảnh Đằng đến boong tàu, nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, cũng nhìn thấy hai người Cảnh Nhân và Mục Dương bị Trần Phong xách trong tay như hai con gà con, ngay lập tức hét to, sát ý bốc cháy như núi lửa, ngay lập tức ngùn ngụt.

“Người này là võ sĩ, cậy võ công cao cường, bắt cóc, ép buộc Hạ Mộng Dao – vợ tôi làm hầu gái, còn muốn ra tay với người bình thường, hoàn toàn coi thường quy định của Liên minh võ sĩ, vừa hay bị tôi bắt gặp sau khi xuất quan, hai bàn tay đập chết, coi như là thay trời hành đạo!”.

Trần Phong hoàn toàn không coi lời của Cảnh Đằng ra gì, thậm chí không nhìn Cảnh Đằng lấy một cái, mà lần lượt chỉ Mục Dương và Cảnh Nhân, nói to: “Còn người này mặc dù không phải võ sĩ, nhưng lại cấu kết với nhau làm việc xấu, hỗ trợ cậu ta làm tất cả mọi việc, tôi đánh gãy hai chân anh ta, để trừng phạt!”.

Vút! Vút!

Vừa dứt lời, hai tay Trần Phong đột nhiên dồn sức, quăng mạnh xác và Cảnh Nhân về phía mặt hồ. “Á!”.

Cơ thể bay mạnh lên trời, gió lạnh rít gào bên tai, Cảnh Nhân sợ đến mức nhắm nghiền hai mắt, giữa hai chân bỗng tuôn ra chất lỏng màu vàng.

Anh ta sợ đến mức tè dầm rồi!

“Phịch! Phịch!”.

Sau hai tiếng rơi xuống nước, Cảnh Nhân và xác Mục Dương bị Trần Phong ném vào hồ trước mặt mọi người! Tất cả cứ như cái tát vang dội vả mạnh lên mặt người nhà họ Cảnh.

Cảnh này, khiến mọi người có mặt rúng động!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui