Long Tế

Anh ta một là kiếm sĩ, mặc dù không có kiếm nhưng lsij dùng cánh tay thay thế, phát huy thực lực rất tốt, dựa vào chiêu cuối cùng giành phần thắng, vào tốp 16.

Thiên Ưng kéo thân thể bị thương về lại khu vực xem thi đấu, Tam Giới vội vàng tiến lên đỡ anh ta.

“Người anh em Thiên Ưng, anh lợi hại thật, chúc mừng!”.

Tam Giới không nhịn được mà khen ngợi, chiêu Trảm Thiên Sơn cuối cùng kia thực sự là quá lợi hại.

“Người anh em Thiên Ưng, chúc mừng!”.

Cơ Uẩn trong lúc nói cũng tiến lên đỡ Thiên Ưng ngồi xuống.

“Thế nào? Có cần đi trị thương không?”.

Trần Phong cau mày, nhìn thương thế của Thiên Ưng, vội vàng hỏi.

“Không vội, đợi Tam Giới đấu xong thì đi cũng không muộn!”.

Thiên Ưng lắc đầu, tỏ ý không sao, anh ta đúng là không bị thương quá nặng, chỉ có điều trong lúc thi đấu tiêu hao quá nhiều thể lực và tinh thần, khiến anh ta mệt lả.

Trận đấu này anh ta thắng rồi, trận sau sẽ đấu với Sachi, Sachi đã giết đối thủ trong trận trước.

Tình hình hơi cấp bách, Thiên Ưng phải hồi phục thể lực với thời gian nhanh nhất, để còn ứng phó trận đấu với Sachi tiếp theo, hơn nữa trận của Tam Giới vẫn chưa bắt đầu, sao anh ta đi được.

Nghe thấy lời Thiên Ưng nói, Trần Phong không nói gì nữa, cũng không dặn dò Tam Giới nữa.

Ở bên khác, Hồng Thiên Bá thì lại dặn dò Hồng Dịch: “Nhớ kĩ đối thủ của con là Trần Phong, nhưng rút kinh nghiệm từ người đi trước, cũng không được sơ ý”.

“Sư phụ, thầy yên tâm đi!”.

Trong mắt Hồng Dịch ánh lên sát ý, thong thả nói: “Sai lầm của chí tôn Ai Quốc Bakar, sao con có thể phạm phải, hòa thượng Hoa Hạ kia, con nhất định sẽ đánh hắn tơi bời, để rửa nỗi nhục năm xưa của sư phụ!”, anh ta muốn sau khi đánh bại Tam Giới thì trực tiếp thăng cấp đấu với Trần Phong, dùng đầu đối phương để làm rạng danh bản thân.

Trên võ đài trận đấu vẫn chưa bắt đầu, khí thế của Hồng Dịch đã tăng đến mức khủng bố, anh ta lúc này cứ như chiến thần vừa về từ chiến trường, ý chí chiến đấu lan khắp xung quanh.

Sau khi Tam Giới xuất hiện, ánh mắt anh ta ngay lập tức nhìn về phái đối phương, khí tức trong vô hình khóa chặt Tam Giới, lúc này Hồng Dịch chỉ có một suy nghĩ, đánh bại đối phương hoặc giết chết anh ta.

“Anh chính là tiểu hòa thượng Tam Giới Hoa Hạ? Hôm nay mục đích của tôi chính là rửa nhục cho sư phụ tôi, trận đấu vẫn chưa bắt đầu, nếu anh quỳ xuống xin tôi, lỡ tôi mềm lòng biết đâu có thể tha cho cái mạng chó của anh!”.

Lời của Hồng Dịch còn liều lĩnh hơn cả khí thế của anh ta, thậm chí có thể nói là anh ta lúc này cực kì hống hách.

Với Hồng Dịch mà nói, mục đích đến đây lần này là để rửa nhục cho sư phụ, vậy nếu Tam Giới của Hoa Hạ chủ động nhận thua càng có hiệu quả hơn so với việc giết đối phương.

“Tôi không có hứng thú với cái gọi là thi đấu này, nhưng nếu anh muốn bảo tôi trở thành nỗi nhục của giới võ thuật Hoa Hạ thì tính nhầm rồi, hơn nữa anh là kẻ thù của Trần Phong, tôi sẽ không khiến anh như ý đâu!”.

Mặc dù Tam Giới là một đệ tử Phật giới ba lăng nhăng, nhưng lại rất ít khi tức giận, lúc này nhìn dáng vẻ của Hồng Dịch, tức không biết để đâu cho hết, trận đấu này anh ta sẽ nghiêm túc.

“Cái đồ không biết điều, vậy anh có thể chết rồi!”.

Hai mắt Tam Giới khép hờ, ánh mắt lộ vẻ hung ác.

“Tiếp theo, trận đấu chính thức… bắt đầu!”.

Thấy hai người còn chưa bắt đầu đã đấu khẩu, trọng tài hơi cạn lời, dứt khoát tuyên bố trận đấu bắt đầu, để đỡ lại xuất hiện trận đấu sống còn gì.

“Đi chết đi!”.

Hồng Dịch quát to một tiếng, tốc độ đạt đến cực hạn trong nháy mắt, chỗ ban đầu chỉ để lại một cái tàn ảnh.

Anh ta quyết định phải dùng tốc độ nhanh nhất chém giết Tam Giới, để dọa mọi người.

Chỉ có điều Tam Giới cũng không dễ chọc, tư chất võ học của anh ta có thể nói là thiên tài trong thiên tài, chỉ có điều anh ta không cảm thấy hứng thú với cái này, nhưng dù vậy cũng không phải người dễ chọc.

Lúc này khí thế của anh ta chắc chắn không kém hơn Hồng Dịch, hai người trong nháy mắt giao thủ, hai người đều thể hiện tuyệt chiêu, trong lúc nhất thời thế mà không phân cao thấp.

Chỉ có điều cảnh này không kéo dài lâu, Hồng Dịch đã bỏ nhiều công sức vào võ học, Tam Giới hơi khó đỡ.

Sau mấy chục chiêu, Hồng Dịch đấm một cú, Tam Giới không chặn được bị đấm trúng, bóng dáng lùi lại cực nhanh.

Trần Phong, Thiên Ưng, Cơ Uẩn đến cả Võ Chí Châu ở ghế VIP cũng giật mình.

Hồng Dịch biết quy tắc cuộc thi, nên không tiến lên giết Tam Giới.

Lúc này trọng tài lên sàn, muốn kiểm tra thương thế của Tam Giới, không ngờ Tam Giới lại bật dậy như cá chép.

Sắc mặt Tam Giới trắng bệch, một dòng máu tươi chảy ra từ miệng, một đấm của Hồng Dịch vừa nãy, mặc dù anh ta đã hóa giải được đa phần lực, nhưng vẫn có một phần xâm nhập vào cơ thể, tạo thành thương tổn với cơ thể.

“Tam Giới đừng cậy mạnh, nhận thua đi!”.

Ở khu xem thi đấu, Trần Phong không nhịn được mà nhắc nhở, anh không muốn Tam Giới mất mạng vì mình.

Từ màn giao chiến ngắn ngủi của hai người vừa nãy, có thể thấy được Tam Giới không phải đối thủ của Hồng Dịch, lúc này anh ta đã bị thương, khí huyết bất ổn, nếu tiếp tục đấu, thì khó tránh khỏi việc sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

“Người anh em, đừng lo, tôi đây mặc dù không bằng anh, nhưng không đấu mà đầu hàng chắc chắn không phải tính tôi!”.

Tam Giới nhếch mép, trông có vẻ vẫn là kiểu bất cần đời kia, chỉ có điều bên dưới nó còn ẩn giấu quyết tâm không chịu thua.

Vừa dứt lời, Tam Giới đã cử động, anh chủ động phát động tấn công với Hồng Dịch.

Chỉ là Tam Giới đã bị thương căn bản không phải đối thủ của Hồng Dịch, lại lần nữa bị Hồng Dịch đánh trúng, xương sườn ở ngực bị gãy mất mấy cái, nôn ra máu tươi.

“Tam Giới!”.

Trần Phong hét to một tiếng, Cơ Uẩn, Thiên Ưng thậm chí là Võ Chí Châu cũng đứng dậy, nhìn dáng vẻ của Tam Giới, nhóm Trần Phong siết chặt nắm đấm.

Tam Giới không trả lời, máu tươi trong miệng chảy ra, lúc này anh ta đã không có năng lực chiến đấu nữa, đến cả đứng lên cũng không làm được.

“Bỏ cuộc đi!”.

Trọng tài nói với Tam Giới một câu, sau đó không đợi Tam Giới trả lời đã trực tiếp tuyên bố cuộc thi kết thúc.

“Trận đấu này kết thúc, Hồng Dịch thắng”.

Tam Giới nghe thấy tuyên bố của trọng tài, trong lòng buồn bực lại lần nữa tác động đến vết thương trong cơ thể, anh ta hơi không cam lòng, không cam lòng thua Hồng Dịch.

Chỉ là trận đấu đã kết thúc, dù không cam lòng thì cũng không thể tiếp tục nữa.

“Hừ, không ngờ đồ vô dụng anh cũng có chút thực lực, cảm ơn tôi đi, cảm ơn tôi không dùng hết sức”.

Giọng Hồng Dịch đứng ở chỗ xa truyền tới, anh ta hơi hối hận, vốn muốn dùng một chiêu này lấy mạng đối phương, nhưng không ngờ mạng Tam Giới lại cứng vậy.

“Anh…”.

Lời Hồng Dịch nói như dao cắt, từng chữ đánh vào giới hạn của Tam Giới, lúc này do quá giận dữ, đến cả nói cũng không lưu loát, có lẽ là vì thương thế quá nặng hoặc là vì lời nói của Hồng Dịch, Tam Giới trực tiếp hôn mê.

Thấy Tam Giới hôn mê, lòng Trần Phong run lên, nắm đấm siết kêu răng rắc.

“Trần Phong, anh yên tâm, đồ vô dụng này chưa chết, tôi giữ lại mạng anh ta, loại vô dụng này còn chưa thể khiến tôi dùng thực lực!”.

Sát khí của Hồng Dịch tỏa ra tứ phía hét với Trần Phong ở phía xa: “Anh hãy hưởng thụ sinh mạng ngắn ngủi đi, đợi anh gặp tôi thì tôi sẽ khiến kết cục của anh còn thảm hơn anh ta, tôi phải chứng minh thế hệ trẻ giới võ thuật Hoa Hạ đều là lũ vô tích sự!”.

“Vậy ư? Giờ tôi có thể nói cho anh biết, anh đã chạm vào giới hạn của tôi, tôi sẽ không để anh chết nhẹ nhàng, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết, đau đớn của Tam Giới, tôi sẽ khiến anh bồi thường gấp chục lần!”.

Trần Phong rất hiếm khi nói nhiều như vậy, Hồng Dịch này đã chọc giận anh hoàn toàn rồi, nhìn dáng vẻ hôn mê của Tam Giới, sát khí của anh đã ngút trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui