Long Tế

“Trận này tôi thắng chắc!”.

Arthur siết chặt nắm đấm, nói với vẻ mặt tự tin: “Không chỉ trận này, tôi còn muốn lấy được quán quân cuộc thi võ thuật thế giới!”.

“Vậy sao, như vậy, tôi phải chúc mừng Arthur đại nhân trước rồi”.

Thánh nữ Angel nói với gương mặt tươi cười.

“Cảm ơn Thánh nữ!”.

Arthur cực kì lịch sự cảm ơn Thánh nữ Angel.

“Lần này tôi đến tìm đại nhân, là muốn nhờ đại nhân giúp tôi một việc!”.

Thánh nữ Angel do dự một lát rồi nói.

“Có thể dốc sức vì Thánh nữ, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh!”.

Arthur ngạc nhiên, vội vàng đồng ý.

“Arthur đại nhân có thể cứu mạng Trần Phong trong trận đấu lần này, đừng giết anh ấy không?”.

Thánh nữ Angel không vòng vo nữa, mà nói thẳng mục đích mình đến đây.

Giọng điệu của Thánh nữ Angel thế mà mang theo chút cầu xin, cô đúng là đến để xin Arthur.

Caesar em trai Arthur và Trần Phong có hiểu nhầm, cộng thêm Giáo hoàng Zeus từng nói Trần Phong không phải đối thủ của Arthur, trong lúc lo lắng cô muốn đến xin Arthur nương tay.

Ngộ nhỡ Arthur nóng lòng trả thù cho em trai, giết Trần Phong thì chẳng còn gì cả.

“Cái gì?”.

Sắc mặt Arthur thay đổi, anh ta không ngờ Thánh nữ Angel lại đến đây tìm anh ta để cầu xin cho Trần Phong, mặc dù nói anh ta đã đoán được việc Thánh nữ sẽ nói liên quan đến cuộc thi, nhưng không ngờ thế mà lại là việc này.

Arthur siết chặt nắm đấm, chỉ cảm thấy có một cảm giác nhục nhã và cơn giận ngút trời.

Phải biết là người của cả Tòa Thánh đều biết anh ta đang theo đuổi Thánh nữ Angel, Arthur để có thể lấy được trái tim của Thánh nữ, đã bất chấp tất cả nỗ lực tập võ, tranh thủ một ngày nào đó có thể kết hôn với đối phương.

Nhưng không thể ngờ được, Thánh nữ Angel lần đầu tiên tìm anh ta nói chuyện riêng, thế mà lại vì việc của một người đàn ông khác.

Thánh nữ Angel buông bỏ thân phận cao quý và danh dự, để cầu xin cho Trần Phong, chính vì vậy cơn giận của Arthur đã ngút trời.

Việc này so với việc Thánh nữ Angel trực tiếp từ chối anh ta còn khiến anh ta phẫn nộ hơn.

Nhưng Arthur có thể có thực lực và địa vị như giờ, thì cũng không phải là người bình thường, mặc dù cơn giận trong lòng ngùn ngụt, nhưng anh ta không thể hiện ra, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng.

“Có điều không biết tại sao Thánh nữ lại xin cho Trần Phong?”.

Arthur cố gắng kiềm chế cảm xúc và sự phẫn nộ của mình, tiếp tục nói: “Theo tôi biết, cô hình như không quen Trần Phong Hoa Hạ nhỉ?”.

“Ừm, tôi đúng là không quen anh ấy, nhưng tôi cảm thấy người này cực kì thú vị, tôi không muốn nhìn thấy một người thú vị như vậy chết trước mặt tôi!”.

Thánh nữ Angel không biết tại sao, mỗi khi nhắc đến tên Trần Phong, thì đều không kiềm được mà bày ra biểu cảm vui mừng.

Biểu cảm của Thánh nữ Angel, Arthur thấy hết, nhìn đối phương vì nhắc đến tên Trần Phong mà lộ vẻ vui mừng, khiến cơn phẫn nộ của Arthur lại tăng lên.

Arthur lúc này không biết tại sao, suýt nữa thì không nhịn được, đập một chưởng chết tươi cái người gọi là Thánh nữ này.

Suy nghĩ thoáng qua này khiến Arthur cũng sửng sốt một lúc, sau đó cố gắng kiềm chế tính tình của mình nói: “Thánh nữ, tôi có thể đồng ý với cô, nhưng mỗi chiêu thức trong cuộc thi võ thuật đều nguy hiểm, chỉ sợ trong lúc thi đấu xuất hiện cái gì ngoài ý muốn!”.

“Arthur đại nhân, anh nói cái gì? Thế là sao?”.

Nghe thấy lời nói của Arthur, sắc mặt Thánh nữ Angel thay đổi, giọng điệu dần lạnh như băng.

“Ý của tôi là trong lúc thi đấu khó tránh việc quyền cước không có mắt xuất hiện thương vong, chẳng lẽ Trần Phong ra tay với tôi, thì tôi đứng nguyên tại chỗ không động đậy sao? Nhỡ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, Thánh nữ đừng có trách tôi!”.

Giọng điệu Arthur cũng dần không còn khách sáo nữa, hảo cảm với Thánh nữ Angel cũng đã biến mất, vốn muốn sống hết phần đời còn lại với cô, tương kính như tân (nể nang nhau như khách), không ngờ cô ấy lại vì Trần Phong mà nói những lời như vậy với anh ta.

Vào lúc này Arthur đã thay đổi suy nghĩ về Thánh nữ Angel, nếu sau này có thể kết thành vợ chồng, vậy anh ta sẽ không khách sáo nữa, nhất định sẽ sỉ nhục Thánh nữ Angel bằng mọi cách, để trả thù việc hôm nay.

Thánh nữ Angel lúc này lặng yên, không nói gì nữa.



Bên ngoài khách sạn đặt riêng cho tuyển thủ, lúc này tụ tập nhiều người, trong đó có Hồng Thiên Bá chưởng môn nhân của Hồng Môn, Miyamoto Yamayaki chiến thần của nước R, trưởng lão của tổ chức Thanh Hồng, Soro Gambino của gia tộc Soro.

Những người này là trưởng bối hoặc sư phụ của những tuyển thủ trước đó, cho nên nói truyền nhân của bọn họ người chết thì chết rồi, tàn phế cũng tàn phế rồi, nhưng bọn họ không rời khỏi đây.

Mà là vẫn luôn đợi, đợi một kết quả, đợi Trần Phong bị chém giết trước mặt mọi người.

Nếu thực sự không đợi được kết quả này, bọn họ đã quyết định, sẽ liên thủ giết Trần Phong như năm đó tấn công Kinh Nhất.

Phải biết là dù là ai trong số họ thì cũng có thể giết Trần Phong, nhưng sau khi liên thủ với nhau thì có một sự kiềm hãm.

Bọn họ đến với nhau vì mục đích chung, ân oán ngày trước được đặt sang một bên.

Mấy người mạnh này nói chuyện vui vẻ với nhau, để đối phó với Trần Phong, bọn họ đã bất chấp nhiều thứ, chỉ cần có thể giết Trần Phong thì bọn họ bằng lòng trả bất kì giá nào, có thể nói đã hận Trần Phong thấu xương rồi.

Không lâu sau, phía xa có một chiếc xe đa dụng lái đến, mấy người Hồng Thiên Bá, Miyamoto Yamayaki ngồi vào chiếc xe này.

“Các ông nghe nói chưa? Không ngờ Kinh Nhất cũng đến Van-ti-căng rồi!”.

Sau khi Miyamoto Yamayaki vào chỗ, thì lên tiếng nói trước.

“Ừm, phía bọn tôi cũng nhận được tin rồi!”, Soro cười ha hả nói.

“Ông ta đến thì làm sao, Kinh Nhất hôm nay đã không còn là năm đó, trở thành người tàn phế rồi, nên chúng ta muốn giết ông ta, chắc chắn còn không khó như cắt tiết gà!”, Hồng Thiên Bá cười khẩy, dường như không hề để Kinh Nhất vào mắt, năm đó ông ta cũng tham gia tấn công Kinh Nhất.

Nếu năm ấy Kinh Nhất không bị nhiều người liên thủ tấn công vậy thì đến giờ chắc Kinh Nhất đã trở thành một nhân vật nổi tiếng rồi.

Mặc dù nói trong lòng Hồng Thiên Bá hiểu, nhưng ông ta càng tin tưởng một câu nói hơn, kẻ mạnh làm vui, kẻ thua làm giặc, mọi câu chuyện đều do người thắng viết.

Nhưng ông ta không hề nghĩ năm đó là mấy cao thủ bọn họ cùng tấn công Kinh Nhất, có lẽ là ông ta cố ý không nghĩ việc này.

“Ha, ha, đúng thế, đúng thế, Hồng đại sư nói có lý!”, Soro vội vàng phụ họa, ông ta cũng là một trong nhưng cao thủ liên thủ tấn công Kinh Nhất năm đó.

Mấy người Soro liên thủ đánh Kinh Nhất tàn phế, không chỉ không cảm thấy xấu hổ, mà ngược lại còn cực kì tự đắc, bọn họ đánh tàn phế một thiên tài võ học, có khả năng còn là người mạnh nhất trong tương lai, không lấy làm nhục mà còn thấy tự hào.

“Ừm, giờ ông ta đúng là không để để tạo thành uuy hiếp, một kẻ vô dụng, hơn nữa ông ta đến đây là có mục đích khác!”.

Miyamoto Yamayaki do dự một lát rồi lên tiếng tỏ thái độ, ông ta không tham gia màn tấn công năm ấy, nhưng nước R có trưởng lão của một gia tộc tham dự việc này, nên Miyamoto Yamayaki cũng biết một chút.

Miyamoto Yamayaki tiếp tục nói: “Kinh Nhất đến đây chắc là để cổ vũ trợ uy cho Trần Phong!”.

“Cổ vũ trợ uy? Tôi thấy là đến dọn xác nghe còn được!”.

“Dọn xác? Ha, ha, ha, có lý, có lý!”.

Bỗng chốc, ba người trong xe đều cười ra tiếng, có vẻ cực kì vui vẻ.

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui