Long Tế

Khoản tiền này dù ở nơi nào cũng là một khoản không nhỏ.

Đây không phải việc chính, một tỷ đô la Mễ đặt ở công ty, nếu Trần Phong thua thì cái gì cũng dễ nói, công ty kiếm bộn tiền, nhưng nếu Trần Phong thắng cuộc, thì công ty phải bù hai tỷ đô la Mễ, là hai tỷ đô la Mễ đó, mặc dù công ty bọn họ cũng không nhỏ, nhưng cũng không dám cược to bằng cách thế này.

Sau khi thư ký báo cáo xong, thì lúc này khom người đứng một chỗ không dám lên tiến, cô ta biết lúc này dù là ông chủ cũng không biết phải làm thế nào.

Ông chủ của công ty cá cược vẫn luôn im lặng, có lẽ là đang nghĩ cái gì, thời gian từng chút trôi qua, đến cả thư ký cũng cảm thấy áp lực, cảm giác áp lực này thế mà lại là vì tiền nhiều.

"Ngay lập tức mở cuộc họp cổ đông!".

Ông chủ dặn một câu, ông ta lúc này cũng hơi không biết làm thế nào, phải mở cuộc họp cổ đông, thảo luận với mấy cổ đông khác xem đóng cửa cược sớm hay là hạ thấp tỷ lệ cược của Trần Phong xuống một chút.

Nếu không thì đến cuối cùng có thể lỗ cả công ty.

Đừng nói là thư ký, đến cả ông chủ công ty cá cược làm việc mấy chục năm rồi cũng chưa gặp tình huống kiểu này, đúng là trăm năm khó gặp.

Thư ký trả lời, định đi liên lạc với những cổ đông khác, đúng lúc này tai nghe vang lên giọng nói hốt hoảng của một nhân viên.

"Vừa nãy công ty lại có thêm một trăm triệu đô la Mễ, vẫn là từ phía Hoa Hạ!".

Hiển nhiên nhân viên kia lúc này cũng khiếp vía, không thể chấp nhận được ngay.

“Sao thế?”.

Ông chủ công ty cá cược nhìn sắc mặt tái nhợt của thư ký, cứ có cảm giác xảy ra chuyện gì rồi.

“Sế… sếp, vừa nãy phía Hoa Hạ lại vào một trăm triệu đô la Mễ”.

Thư ký lắp bắp nói một câu.

“Cái gì?”.

Ông chủ hét một tiếng, đứng bật dậy khỏi ghế, hai mắt trợn tròn.

“Việc này rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ người Hoa Hạ đều là đại gia sao? Hơn nữa bọn họ dựa vào cái gì mà lấy nhiều tiền cược Trần Phong vậy, bọn họ tin Trần Phong tới vậy sao? Mẹ kiếp!”.

Ông chủ lúc này tức điên, không còn bình tĩnh nữa, lại còn chửi thề.

Thư ký rụt cổ, từ khi cô vào công ty, ông chủ vẫn luôn nho nhã, chưa bao giờ nói tục, xem ra hôm nay đúng là đã kích thích ông ấy rồi.

“Dặn dò xuống dưới cho tôi, dừng tất cả cửa cược, trước khi cuộc họp cổ đông kết thúc thì không được mở!”.

Ông rít mạnh hơi thước, dặn dò.

“Được, đã biết!”.

Thư ký vội vang đáp, xoay người rời khỏi văn phòng, cô nghĩ bụng, nếu Trần Phong thắng cuộc thì kết cục sẽ thế nào?

Cuộc thi võ thuật cấp thế giới lần này, công ty cá cược có thể nói là cực kì coi trọng, tất cả các công ty đều tập trung vào phong trào rầm rộ của cuộc thi, nhưng lần này tiền cược phía Hoa Hạ khiến nhiều công ty cá cược bị tổn thất.

Mặc dù nói phía Hoa Hạ đặt cược lớn cho Trần Phong, nhưng sau khi Công ty cá cược William và mấy công ty khác bàn bạc, rồi nghiên cứu tỉ lệ của các tuyển thủ, cùng quyết định tiếp tục mở cược.

Không chỉ vậy, mấy công ty lớn đồng thời lợi dụng truyền thông tuyên truyền, chém thực lực của Arthur rất cao, hơn nữa Trần Phong nhất định sẽ thua Arthur, khiến các khách hàng yên tâm đặt cược.

Đây cũng là một thủ đoạn của bọn họ, sau khi truyền thông công bố quả nhiên một lượng lớn người bắt đầu đặt cược, đa phần đều đặt Arthur thắng.

Mặc dù công ty cá cược đã tiến hành tuyên truyền mạnh, nhưng tiền cược trận Arthur và Trần Phong vẫn không bao nhiêu, cuối cùng tổng kết tiền cược cho Arthur không được một tỷ, hơn nữa phần lớn đều đến từ bản địa Ưng Quốc.

Tuyên truyền của công ty cá cược, cộng thêm việc Caesar Roboly chính miệng tuyên bố anh tra mình Arthur sẽ đấu một trận tử chiến với Trần Phong, chính vì thế mới có người đặt cho Arthur, nếu không thì gần như rất ít người sẽ đặt cho Arthur.

Đến tận gần tối kết thúc, tiền cược gom được vẫn chưa vượt một tỉ đô la Mễ, lúc này Công ty cá cược William và mấy công ty cá cược khác coi như hết chiêu rồi, chỉ có thể cầu mong ông trời cho Arthur đánh bại Trần Phong.

Lời tuyên bố của Caesar và việc đưa tin dày đặc của mấy công ty cá cược lớn khiến trận đấu này lại lên một tầm cao mới.

Đây không còn là việc thi đấu võ thuật thế giới nữa, mà là đến cả những người không hiểu võ thuật của xã hội thượng lưu cũng biết, thậm chí đến cả người dân bình thường cũng biết rõ.

Ngày 29 tháng 7 là ngày quyết đấu của Trần Phong và Arthur.

Do sự tuyên truyền trước đó, khiến nhiều du khách đến thành phố La Mã, bỗng chốc thành phố La Mã cực kì náo nhiệt, đến đâu cũng có thể gặp bóng dáng du khách.

Do du khách đến nên mọi vật giá leo thang, giá khách sạn thì tăng gấp mấy lần.

Mặt trời dần xuống núi, trong bệnh viện chỉ định của tổ chức võ thuật thế giới.

Phương Chính đại sư, Thương Bác, Võ Chí Châu, Cơ Vô Thường, Cơ Uẩn, còn cả Thiên Ưng khập khiễng đều tụ tập ở đây, nhìn Tam Giới nằm trên giường.

“Tình hình không lạc quan, Võ trưởng lão, Trần Phong đến giờ vẫn chưa xuất quan, có phải áp lực lớn quá rồi không?”.

Thương Bác không nhịn được mà hỏi.

Từ hôm qua sau khi trận đấu kết thúc, Trần Phong bèn tuyên bố tạm thời bế quan, đến giờ vẫn chưa ra, không biết có phải là gánh nặng trong lòng quá lớn không.

“Chắc sẽ không, với tính cách của người anh em Trần Phong thì chắc chắn sẽ không vì áp lực quá lớn mà không xuất quan, có lẽ là vì đang nghiên cứu võ thuật!”.

Thiên Ưng vẫn luôn ít nói lên tiếng, trong lời nói cực kì tin tưởng Trần Phong, như anh ta nói anh ta cho rằng Trần Phong chắc chắn không chùn bước, đây không phải tính cách đối phương.

“Đúng vậy, với tính cách của Trần Phong thì sẽ không có áp lực gì, hơn nữa năng lực chịu áp lực của cậu ấy cực kì cao, vả lại trận đấu ngày mai căn bản không thể so được với việc cậu ấy đã trải qua trước đây, Trần Phong ngày trước đã vượt qua chuyện còn nguy hiểm hơn thế này, trận đấu ngày mai với cậu ấy mà nói, không có áp lực gì!”.

Võ Chí Châu cũng đồng ý với lời Thiên Ưng nói, lại nói: “Cậu ấy trước khi bế quan từng nói phải nghiên cứu võ thuật, hiện tại chưa xuất quan chắc là đã có tiến triển với việc nghiên cứu võ thuật!”.

Lời Võ Chí Châu nói lại không khiến mọi người vững dạ hơn, họ biết Võ Chí Châu đang an ủi bọn họ, tình hình thực tế có lẽ không khả quan lắm.

“Sáng tạo võ học không đơn giản, từ xưa đến nay bao nhiêu thiên tài, người trí tuệ nhiều lần chịu trăm cay nghìn đắng mới có thể nghiên cứu ra, hơn nữa nghiên cứu sáng tạo được chiêu thức võ học của mình có thể nói là khó hơn lên trời, tuổi Trần Phong còn trẻ mà có thể sáng tạo ra hai chiêu thức tuyệt học đã không dễ dàng gì, chỉ có điều lúc này cậu ấy bế quan muốn sáng tạo ra thức thứ ba, có lẽ sẽ càng khó khăn hơn, nói trắng ra thì là hi vọng không lớn!”.

Mắt Cơ Vô Thường lộ vẻ suy tư, nói ra phân tích của mình.

Mọi người im lặng, ngầm thừa nhận lời Cơ Vô Thường nói, họ đều biết sáng tạo võ công khó thế nào, không phải chuyện một sớm một chiều có thể làm xong được.

Mặc dù Trần Phong đã sáng tạo ra hai thức, nhưng dù sao thì cũng không phải công pháp hoàn chính, mà trận đấu của Arthur và Trần Phong đã gần ngay trước mắt, trong thời gian ngắn như vậy lại sáng tạo ra thức thứ ba, gần như là việc không thể.

Tam Giới là thiên tài võ học, tư chất thì lại càng cao, tâm tư anh ta không đặt ở võ học, nhưng nếu bảo anh ta dốc hết sức nghiên cứu võ học, chắc chắn sẽ sáng tạo ra chiêu thức thuộc về mình, có điều dù võ sĩ có năng khiếu như anh ta, cũng không thể sáng tạo ra võ học trong thời gian ngắn, cần khoảng thời gian nhất định.

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui