Long Tế


Ba người đi bộ trên một con đường nhỏ yên tĩnh ven hồ, gió thổi từ mặt hồ, đem theo mùi thanh mát, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng chim hót đâu đó, cảm giác rất vui tai.

Xung quanh thỉnh thoảng cũng có người qua lại, ở nơi yên tĩnh như thế này, bọn họ cũng đang âm thầm hưởng thụ một nửa ngày nghỉ của mình.

Trên đường đi, Bạch Tô thỉnh thoảng lại giới thiệu gì đó, kể những câu chuyện mà cậu ta từng được nghe, có lúc cũng trêu ghẹo vài câu, nhưng hai chị em họ chỉ là cười cho có, hình như họ vẫn có cảm giác thận trọng nào đó chứ không hoàn toàn thoải mái được.

Mấy người họ đi men theo đường ven hồ một lúc lâu thì cũng hơi mệt, Bạch Tô gợi ý vào ngôi đình nghỉ chân bên cạnh ngồi nghỉ ngơi một lát.

Hai chị em liền đi theo cậu ta đến đó.

Lúc này bên trong ngôi đình cũng có ba, bốn người ngồi sẵn, họ nhìn thấy bọn Bạch Tô đi đến, nhất là nhìn thấy hai chị em Long Lăng, ánh mắt của mấy người kia đều không dứt ra được.

Tuy bị nhìn như vậy, khiến hai chị em Long Lăng cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn ngồi sang một góc của đình.

Vốn nghĩ ngồi nghỉ một lúc rồi đi tiếp, không ngờ ba, bốn người kia lại đi tới, một tên tóc dài ngang vai, bộ dạng trông rất hung dữ.

Bọn họ coi Bạch Tô như người vô hình, cứ thế đi thẳng đến chỗ hai chị em.

“Cô em đến đây chơi à? Có muốn đi chơi với anh không?”.

Chưa chờ cho hai chị em Long Lăng lên tiếng, Bạch Tô liền lạnh lùng lườm người đàn ông tóc dài nói: “Cút đi chỗ khác!”.

Người đàn ông tóc dài đưa mắt nhìn sang Bạch Tô, dữ dằn chỉ vào Bạch Tô nói: “Thằng ranh, biết điều thì cút cho khuất mắt tao”.

Bạch Tô cũng không nhiều lời, giơ tay tóm lấy ngón tay của hắn rồi vặn ra phía sau, người đó đau đớn hét lên.

Người đàn ông tóc dài dùng tay còn lại nắm vào ngón tay bị thương, hắn nói với Bạch Tô: “Bố mày phải đánh chết mày”.

Mấy người kia chắc là cùng đi với hắn, khi nhìn thấy Bạch Tô ra tay, liền lập tức lao đến.

Trong đó có một tên hỏi người đàn ông tóc dài bị thương: “Sao thế?”.

“Thẳng cha này bẻ gãy tay tao rồi, xử nó cho tao”, người đàn ông tóc dài hét lên.

Long Lăng và Phượng Thê sợ hãi khi thấy tình huống đột ngột xảy ra, còn Bạch Tô đã đứng trước mặt để bảo vệ cho hai người họ.

Ba người của đối phương lần lượt chĩa nắm đấm đánh thẳng vào Bạch Tô, nhưng cơ thể Bạch Tô nhanh nhẹn, mấy người kia hoàn toàn không chạm được vào người Bạch Tô, chưa đến ba cú đấm đã bị Bạch Tô đánh cho gục xuống đất.

Chỉ còn lại người đàn ông đang ôm ngón tay kia kinh ngạc hét lên: “Mẹ kiếp mày cứ chờ đấy để bố mày gọi người đến”.

Nói xong, hắn mặc kệ mấy người nằm dưới đất đang lồm cồm bò dậy, một mình hắn chạy một mạch khỏi đó.

Mấy tên đồng bọn của hắn cũng chạy theo hắn ra khỏi đình nghỉ chân.

Lúc này Bạch Tô quay người lại nhìn hai chị em họ, rồi quan tâm hỏi: “Có làm hai chị sợ không?”.

Long Lăng và Phượng Thê đều lắc đầu, tuy mấy người kia đã đi khỏi, nhưng Long Lăng vẫn lo lắng câu nói vừa rồi của người đàn ông tóc dài, nên e dè hỏi: “Bọn họ liệu có đến đây tiếp nữa không?”.

Bạch Tô cười nói: “Bọn lưu manh ấy vốn cũng chỉ là hạng chơi bời, chỉ to mồm vài câu được thôi chứ chị không cần phải sợ”.

Thấy bộ dạng không hề quan tâm của Bạch Tô, Long Lăng và Phượng Thê cũng hơi cảm thấy yên tâm hơn.

Ba người ngồi trong ngôi đình nghỉ chân nghỉ ngơi thêm một lát, rồi Long Lăng gợi ý đi về.

Tuy Bạch Tô vẫn muốn ở lại thêm một lúc, nhưng lại không phản đối lời nói của Long Lăng.

Ba người quay lại theo đường cũ, nhưng không ngờ lại gặp mấy người vừa rồi thật.

Người đàn ông tóc dài đã băng bó xong ngón tay bị gãy, phía sau hắn là hơn mười người khác, nhìn thôi cũng đủ biết là người mà hắn tìm đến để đối phó với Bạch Tô.

“Thằng khốn, mày có giỏi thì mày chạy đi”, người đàn ông tóc dài nói với vẻ hống hách.

Bạch Tô lại một lần nữa kéo hai chị em ra phía sau, đặt chìa khóa xe vào trong tay Long Lăng rồi nói nhỏ: “Nếu lát nữa đánh nhau thật thì hai chị chạy vào bên trong xe, tôi sợ bọn chúng sẽ bắt hai người để uy hiếp tôi”.

Long Lăng và Phượng Thê cùng gật đầu.

Và lúc này đám người kia đã lao đến, bảy tám người trong tay đều cầm vũ khí.

Bạch Tô hét lên: “Chạy đi!”.

Hai chị em Long Lăng liền vội vàng chạy về phía chiếc xe, nhưng ngoài bảy, tám người đang đối phó Bạch Tô ra, thì còn vài người nữa đang nhắm thẳng vào hai chị em Long Lăng.

Thấy hai chị em Long Lăng chạy, bọn họ liền đuổi theo sau.

Tuy hai chị em họ đã cố gắng chạy rất nhanh, nhưng cuối cùng vẫn không lại được sức của mấy tên lưu manh kia, một tên giơ tay ra túm được tóc của Phượng Thê.

Phượng Thê hét lên vì đau, đành quay người lại giằng co, Long Lăng thấy Phượng Thê bị bắt, cũng không chạy nữa mà giúp đỡ Phượng Thê.

Và sau đó hai người khác chạy đến tóm lấy cổ tay của Long Lăng, sức bọn họ rất khỏe, cho dù Long Lăng có giằng co thế nào cũng không thoát ra nổi.

Hai người vừa giãy giụa vừa hét lên cuối cùng cũng khiến Bạch Tô nghe tiếng.

“Buông họ ra!”, cậu ta nhìn về phía đám người kia rồi hét lên.

Nhưng đám người đó lại không dừng lại, người đàn ông tóc dài càng quát lớn: “Dừng lại cho bố mày, mày còn dám ra tay thì bố mày sẽ rạch mặt cô ta”.

Con dao trong tay hắn đã chĩa về phía Phượng Thê, khiến Phượng Thê lại hét lên không ngừng.

Bạch Tô trừng mắt nhìn đám người kia, cuối cùng đành bất lực dừng động tác của cậu ta lại.

Sau đó có người lao đến đấm một phát vào mặt Bạch Tô, đánh trúng miệng khiến Bạch Tô hộc máu mồm.

“Mẹ kiếp, thằng khốn nhà mày chẳng phải đánh nhau giỏi lắm sao?”.

Sau đó lại là cú đấm nữa, cú đấm này đánh thẳng vào bụng Bạch Tô.

Bạch Tô đau đớn khom người lại.

Long Lăng nhìn vào đám người kia hét lên: “Đừng có đánh cậu ta nữa”.

Người đàn ông tóc dài nhìn xung quanh cảm thấy không thể tiếp tục ở đây được, liền hét lên: “Trói thằng kia lại cho tao, rồi đưa chúng đi”.

Thế là Bạch Tô và hai chị em Long Lăng bị đưa vào trong khoang xe, cơ thể bị trói, miệng bị bịt giẻ, không thể làm được gì hết.

Trong căn biệt thự nhà họ Tiền lúc này, trong căn mật thất dưới lòng đất mà Trần Phong đang ở, có một người đàn ông gầy đang đứng trước mặt anh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui