Sosko lúc này mới nói với Trần Phong, thì ra là vì mẹ của Leona đang ở Châu Âu bị ốm, trong lòng cô ta lo lắng nên đã bay về Bắc Âu rồi.
Trần Phong nghĩ lại vẫn cảm thấy hơi hối hận, lúc đó chỉ cần một chút nữa thôi là anh có thể có được cô ta rồi.
Nhưng nếu đã rời khỏi thì anh cũng không lưu luyến gì nhiều, lần sau Leona mà đến Hoa Hạ thì anh nhất định không thể bỏ qua cho cô gái lẳng lơ quyến rũ này được.
Anh quay về núi tiếp tục việc dưỡng thương của mình, tuy tình trạng vết thương trên người anh gần như đã khỏi, nhưng Trần Phong lại không muốn rời đi, chỉ là ở đây khiến anh cảm thấy vô cùng yên tĩnh.
Thậm chí cả con người anh đều cảm thấy thanh tịnh.
Nhưng Tiểu Diệp lại luôn lải nhải bên tai anh.
“Anh Trần, anh biết không? Con gái ở quê tôi đều lấy chồng từ rất sớm, nhưng tôi luôn lại chẳng bao giờ thấy các bà mai đến nhà tôi cả, tôi cũng không biết là vì sao nữa, có phải những người đó không thích tôi đúng không?”.
Trần Phong đang nhắm mắt đắm mình trong suy tưởng thì lại bị Tiểu Diệp phá đám.
“Nếu cô nói ít đi một chút thì tôi nghĩ sẽ có nhiều bà mai đến đó, thậm chí đến bậc cửa nhà cô cũng bị dẫm cho hỏng ấy chứ”, Trần Phong mỉa mai nói.
Nhưng hình như Tiểu Diệp lại không hiểu ý của anh, cô ấy nói: “Tôi không muốn các bà mai làm hỏng bậc cửa nhà tôi đâu, năm ngoái nhà tôi mới thay cửa mới đó, nếu bị dẫm hỏng thì bố tôi lại phải mệt rồi”.
Trần Phong nhìn cô ấy, trong lòng nghĩ: “Lẽ nào trọng điểm là bậc cửa nhà cô sao? Trọng điểm là cô nói quá nhiều đấy”.
Nhưng Tiểu Diệp lại luôn không nhìn thấy ánh mắt oán trách của Trần Phong.
Đang nói chuyện thì Bạch Tinh lại lái con xe Porsche 911 cũ kỹ đó đến trước khu nhà.
Trần Phong bực dọc đuổi Tiểu Diệp đi: “Đi đi, không thấy có người đến à, mau đi rót trà cho khách đi”.
https://vietwriter.
vn/thre/long-te-full-dich.
6015/
Tiểu Diệp cũng rất nghe lời, cô liền đi vào trong phòng.
Không phải chỉ có mỗi mình Bạch Tinh bước từ trên xe xuống, còn có một ông lão già nua, khuôn mặt già cỗi, tóc bạc trắng hết đầu.
Khi ông ấy bước xuống xe, Bạch Tinh còn đi đến đỡ ông ấy, sau đó chậm rãi dìu ông ấy từng bước một đi về phía Trần Phong.
Trần Phong cũng lờ mờ đoán được thân phận của đối phương, nhưng không biết vì sao Bạch Tinh lại đưa ông ấy đến.
“Ông là?”, Trần Phong vẫn hỏi.
“Tôi là Bạch Kính Phong, tạm thời vẫn là gia chủ nhà họ Bạch”.
Quả nhiên đúng như Trần Phong đoán, ông lão này chính là bố của Bạch Tinh và Bạch Tô.
Trần Phong nhìn Bạch Tinh một cái, trong ánh mắt hiện lên câu hỏi anh ta là vì sao, nhưng Bạch Tinh lại chỉ coi như không nhìn thấy.
Lúc này Bạch Kính Phong đã ngồi ở phía đối diện với Trần Phong, Tiểu Diệp cũng đúng lúc bưng trà từ trong phòng đi ra.
“Cậu Trần ở đây cảm thấy thoải mái không, nếu có chỗ nào tiếp đón không chu đáo, mong cậu Trần bỏ quá cho, cần gì cứ bảo thằng nhóc Bạch Tinh này đi làm cho cậu là được”, Bạch Kính Phong khách sáo nói.
Trần Phong gật đầu nói: “Mọi thứ đều rất tốt, không có gì là không thoải mái cả”.
Bạch Kính Phong nói: “Vậy thì tốt”.
Tiểu Diệp đặt trà đến trước mặt Trần Phong và Bạch Kính Phong, sau đó lén lút nhìn Trần Phong cười rồi mới lánh mặt đi.
Bạch Kính Phong bưng cốc trà lên, nhẹ nhàng gạt lá trà trên bề mặt, sau đó uống một ngụm, nhưng lại nhíu mày một cách khó hiểu.
Ông ấy nói với Bạch Tinh: “Mai con lấy nửa cân trà Đại Hồng Bào ở trong kho của bố mang đến cho cậu Trần”.
Bạch Tinh cung kính đáp: “Vâng”.
Và Bạch Kính Phong càng hào phóng như vậy Trần Phong lại càng cảm thấy ông ấy đến đây không phải vì chuyện nhỏ gì cả, anh chỉ muốn trốn tránh thôi, chuyện gì càng lớn thì xử lý lại càng rắc rối hơn.
Đọc nhanh tại Vietwriter
Nhưng lúc này Bạch Kính Phong lại lên tiếng.
“Cậu Trần, lần này tôi lên núi ngoài việc thăm cậu Trần, thực ra còn có một chuyện muốn nói với cậu Trần”.
Quả nhiên đúng thế thật.
Trần Phong không từ chối luôn, anh muốn nghe xem rốt cuộc là chuyện gì.
“Ông cứ nói đi”, Trần Phong không hề khách sáo, chỉ nói một câu đơn giản như vậy.
“Chuyện này vốn dĩ tôi không muốn đi nhờ bất kỳ ai cả, vì cho dù tôi có nói ra, thì cũng không nhờ được ai giúp đỡ, chỉ là dạo này phát hiện ra thằng nhóc Bạch Tô hình như đang làm gì đó, sau đấy tôi phát hiện ra thì ra là làm việc cho cậu Trần, tôi cũng chỉ hỏi qua loa, nhưng không ngờ cậu Trần lại muốn đối phó với Mạc Lang”.
Trần Phong cũng sững sờ, anh không ngờ Bạch Kính Phong đến đây lại là chuyện liên quan đến Mạc Lang.
Thế là anh gật đầu nói: “Đúng là tôi có bảo Bạch Tô đi làm việc cho tôi, lẽ nào ông Bạch cũng muốn đối phó với Mạc Lang sao, khi tôi nói cho Bạch Tô nghe, hắn vô cùng sợ hãi.
Tôi nghĩ với thực lực hiện tại của nhà họ Bạch chắc không dám ra tay với Mạc Lang đâu nhỉ?”.
Bạch Kính Phong cũng gật gù nói: “Đúng như cậu Trần nói vậy”.
Và Bạch Tinh ngồi bên cạnh cũng lên tiếng: “Nhưng có những chuyện anh Trần không biết, nhà họ Bạch chúng tôi có mối thù không đội trời chung với Mạc Lang, nếu không phải sự chênh lệch về thực lực, thì chúng tôi chắc chắn đã đi tìm Mạc Lang để phục thù rồi”.
Trần Phong tò mò nhìn bọn họ: “Mối thù không đội trời chung?”.
“Đúng là không đội trời chung”, Bạch Tinh nói: “Ba năm trước, Mạc Lang đã đến nhà họ Bạch giết gia chủ trước đây thêm cả vợ và con gái của ông ấy nữa”,
Điều này cũng thực sự khiến Trần Phong cảm thấy không ngờ, anh nói: “Thế mà bọn họ dám ngang ngược đến mức độ đó, lẽ nào không ai đi lo việc này sao? Đến nhà họ Thiên cũng không lên tiếng à?”.
Bạch Tinh lắc đầu, còn Bạch Kính Phong nói tiếp: “Những chuyện như vậy chỉ cần chưa ập đến đầu bọn họ thì sẽ đều muốn tránh xa cả, huống hồ là chủ động rước họa vào thân”.
Trần Phong nghĩ thấy cũng đúng, nếu bị Mạc Lang nhắm đến, thì đúng là lợi bất cập hại, những chuyện này đương nhiên không ai muốn làm cả.
Trần Phong kinh ngạc nhìn Bạch Kính Phong, anh không ngờ Bạch Kính Phong lại có thể nói ra những lời như vậy.
“Sao có thể như vậy được, tôi cũng thực sự không cáng đáng được đâu”, quả nhiên đúng như Trần Phong nghĩ lúc đầu, sự việc tuyệt đối không nhỏ, mà chuyện càng lớn thì xử lý càng rắc rối.
Nhưng Bạch Kính Phong lại kiên quyết nói: “Với năng lực của cậu Trần, chắc chắn là có thể”.
.