"Tớ...!Hay là không đi thì hơn."
Hạ Tuyển cực kỳ chậm rãi thu thập cặp sách, nỗ lực trốn tránh lời mời của Thích Nhiên.
Thời gian sau khi tan học, đến trần phòng học đều bị tiếng ồn ào của học sinh dội đến sắp lật lên, âm thanh yếu ớt từ chối của y không có đến nửa điểm hiệu quả.
Thích Nhiên bướng bỉnh mà đưa tay giúp y nhét sách giáo khoa đang bày trên bàn vào cặp, không được nhân nhượng nói: "Không được, cậu đến giờ vẫn chưa từng cùng tớ đi chơi lần nào."
Hạ Tuyển còn muốn từ chối, tay cầm quai đeo cặp không chịu buông tay.
Thích Nhiên liếc y một cái, mở miệng trầm giọng hỏi: "Hạ Tuyển, cậu đến cùng có coi tớ là bạn hay không?"
Lời này là một đòn chí mạng, chỉ cần nói một câu này, Hạ Tuyển đều đáp ứng tất cả yêu cầu của cậu.
Lần này cũng không ngoại lệ, Hạ Tuyển nhìn cậu một phút, sau khi thu thập xong sách vở thì đi cùng Thích Nhiên.
Ngược lại với đường về nhà y.
Thích Nhiên là người bạn chân chính đầu tiên của Hạ Tuyển.
Trước kia, tình bạn đối với y mà nói giống như là mây ngoài chân trời vậy, chỉ cần ngước đầu lên, bất kể là nhìn ở bất kì góc độ nào đều có thể nhìn thấy được, ở đâu cũng có, nhưng đều không thuộc về y.
Mà hiện tại y mới chuyển đến, nơm nớp lo sợ thậm chí cảm thấy mình như đi đang đi trên băng mỏng, một chút cũng không biết phải ở chung với bạn mình như thế nào.
Mỗi khi Thích Nhiên nói câu kia, y sẽ cảm thấy căng thẳng cùng nguy hiểm, đây là nguyên nhân y mặc dù tìm mọi cách để từ chối nhưng đến cũng vẫn sẽ đáp ứng Thích Nhiên.
Thích Nhiên là khách quen của tiệm KTV này, quản lý vừa thấy cậu liền nói bạn cậu đã tới trước đợi, cũng đã mở phòng hát trước.
(KTV: karaoke.)
Đi tới cửa, cửa phòng không khóa chặt, từ ngoài này có thể nhìn vào bên trong đã sớm quậy thành một đống, gào khóc thảm thiết.
Chỗ Hạ Tuyển đang đứng vừa vặn từ khe cửa thấy được quầy bar trong gian phòng, trên mặt bày đầy rượu cùng mâm đựng trái cây.
Số tiền này sẽ được tính lên người Thích Nhiên, nếu không phải như vậy, người quản lý kia cũng sẽ không như khi nãy, không nhớ được tên người mướn phòng, chỉ nhớ tên Thích Nhiên.
Hạ Tuyển gặp những người đó được mấy lần, là học sinh cấp ba của trường Thập Tam Trung bên cạnh, cũng là nhóm bạn mới của Thích Nhiên, nữ có nam có, điểm giống nhau duy nhất là có sở thích lập dị.
Thích Nhiên nói là muốn cùng bọn họ học tập làm sao phản nghịch.
Nhưng cậu ta hôm nay không có ý định cũng không sắp xếp chuyện này, mà là trùng hợp, bọn họ lấy danh nghĩa của cậu để thuê phòng này.
Thích Nhiên đưa tay ôm vai Hạ Tuyển, đẩy cửa bước vào.
Ba cặp nam nữ trong phòng nhìn thấy Thích Nhiên liền sững sờ, nhạc đột ngột vang lên, chỉ là không có ai tiếp tục hát, lúng túng cầm micro.
Thích Nhiên giống như không nhìn ra bầu không khí quái lạ này, ngẩng đầu mỉm cười hướng những người đó giới thiệu: "Anh em tốt của tao, Hạ Tuyển."
Một nam sinh buộc tóc đuôi ngựa trong nhóm nhanh chóng tiếp lời, cười khan nói: "Không phải anh mày là được, nhưng mà mày xác định là anh mày hiện tại thật sự không ở Giang Châu sao, đừng có mà đột nhiên tập kích như lần trước đó."
Thích Nhiên ngồi xuống cái ghế chân cao còn trống, cúi đầu nhìn bọn họ, hơi liếc mắt, hỏi: "Không thể tin tưởng tao một chút sao?"
Qua một lúc, cậu chuyển đề tài nói: "Nhưng mà anh tao cũng mới về đây hôm qua."
Anh trai của Thích Nhiên giống như một quả bom nặng cân, lúc trước, trong vòng một năm triệt để quét sạch vòng bạn của Thích Nhiên.
Hạ Tuyển chưa gặp qua người thật, nhưng cũng nghe qua truyền thuyết.
Thích Nhiên không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ người anh trai ruột này của cậu ta, người này đối với em trai mình cũng không nể mặt mũi, con trai cả Thích gia...!Mấy người bên cạnh cậu sau khi gặp qua mấy lần, nghe tiếng đều đã sợ mất mật, hồ bằng cẩu hữu của Thích Nhiên cho tới bây giờ cơ bản đều đã tan hết --
Đều do anh trai ruột của cậu ta ban tặng.
Ba đôi nam nữ kia lộ ra biểu tình có thể nói là đặc sắc, Hạ Tuyển dựa vào ánh đèn lờ mờ trong phòng nhìn nhìn.
Không qua một lúc, bọn họ từng người từng người một cùng lời nói dối rách nát của mình rời đi.
Cơ thể Thích Nhiên hơi nghiêng, đối với bên ngoài hô to: "Gấp cái gì, ở lại chơi một lát nữa đi."
Thích Nhiên mặt mày hớn hở, hai lông mày không có cách nào che giấu sự đắc ý rõ ràng kia, cũng hoàn toàn không có nửa điểm ý tứ muốn che dấu.
Hạ Tuyển đem cặp đặt ở trên ghế, thu thập mấy chai rượu vẫn chưa mở nắp trên bàn thành một chụm, cầm đi tới cửa.
"Cậu định đi đâu vậy?"
"Đi trả mấy chai rượu chưa mở."
Thích Nhiên không đồng ý, nhảy xuống băng ghế chân cao muốn cướp trở về, nói: "Kêu đều đã kêu rồi, chúng ta uống, không nên lãng phí như vậy."
Hai người bọn họ trong vấn đề lãng phí hay không lãng phí không có cách nào nhất trí cùng nhau, bên nào cũng cho là mình phải, ai cũng không khuyên được ai, cuối cùng đều thối lui một bước, để lại hai chai, còn lại thì đem đi trả.
Hạ Tuyển ở trên quầy bar làm bài tập, Thích Nhiên ở bên cạnh y nhảy nhót liên tục, đến lúc cổ họng cậu khàn khàn, Hạ Tuyển cũng không hề bị lay động.
"Cậu thật tẻ nhạt, Hạ Tuyển." Thích Nhiên nói, "Lúc uống rượu cậu lại ngồi đây làm bài tập."
Hạ Tuyển cầm bút không hé răng, đối mặt với ánh mắt nghiên cứu của Thích Nhiên, tầm mắt có hơi né tránh, mà Thích Nhiên nghiêng thân thể nhìn thẳng vào mắt Hạ Tuyển, Hạ Tuyển đưa tay đẩy cậu ra một chút.
(Editor: Đọc văn án rồi mà tui còn đẩy lộn cp.)
Nửa ngày sau, cậu mở miệng nói: "Không hút thuốc lá, không uống rượu, không yêu sớm.
Học tập cho giỏi, mỗi ngày phấn đấu tiến lên.
Cậu tại sao lại không phản nghịch vậy? Cậu ở trong trường cấp ba lúc trước cũng như vậy sao?" Thích Nhiên thuận miệng nói: "Hạ Tuyển, cậu thật là kỳ quái."
Vừa dứt lời, Hạ Tuyển cầm lấy chai rượu trên bàn, thật nhanh cũng thật dễ dàng mà mở nắp chai ngửa đầu rót rượu vào trong miệng.
Y bị mùi rượu xa lạ làm cho sặc một cái, ngừng lại lấy hơi rồi mới tiếp tục uống cạn.
Y cầm lấy chai rượu rỗng, tập theo Thích Nhiên mà đặt mạnh lên trên quầy bar, quay đầu liền cầm lấy một chai khác.
Cả hai chai đều uống sạch, y lấy tay lau miệng một chút.
Y đặc biệt muốn hỏi Thích Nhiên, hiện tại thì thế nào? Vẫn còn cảm thấy mình kỳ quái sao? Mà hai chữ này bị chặn ở cuống họng, căn bản nói không ra lời.
Hai chữ này xưa nay đều dùng để miêu tả y, y vì nó cũng đã ăn qua không ít khổ, sợ nhất cùng người khác không giống nhau.
Thích Nhiên ngược lại rất vui vẻ, cậu phát hiện Hạ Tuyển đối với chuyện phản nghịch đặc biệt có tiền đồ, cùng cậu là người chung một đường.
(Editor: Thích Nhiên là đứa bạn mà ai cũng có trong hội chị em bạn dì.)
"Cậu biết học sinh cấp ba 16, 17 tuổi nên làm gì không? Yêu sớm, uống rượu, hút thuốc, tới quán bar, đánh nhau cùng giáo viên, đối nghịch cùng người nhà."
Hạ Tuyển chóng mặt mà "Ồ" một tiếng, trước mắt có ba Thích Nhiên đang nói chuyện.
Thích Nhiên toại nguyện liền kêu thêm rượu, lôi kéo Hạ Tuyển uống tiếp.
Vừa lúc đó cửa bị gõ vang, tiếp đó là một hàng nam nam nữ nữ bước vào phòng.
Hạ Tuyển giương mắt nhìn, tất cả đều là bóng mờ, nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy bọn họ đang mặc quần áo màu gì mà thôi.
Thích Nhiên lúc này cũng đã có chút say, uốn đầu lưỡi hỏi: "Các người là ai vậy?"
Người đứng đầu vẻ mặt ôn hòa nói: "Phòng 2306 kêu."
Phòng này chính là 2306.
Thích Nhiên thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình, thầm mắng một tiếng, cậu phản ứng kịp, là sáu đứa ngu ngốc kia gọi.
Cậu nhíu mày lại, giơ tay vừa muốn đuổi người, đột nhiên tâm huyết dâng trào, dùng vai đụng đụng Hạ Tuyển, ghé vào lỗ tai y nói: " Cơ hội yêu sớm tới rồi! Cậu nhìn một chút, nhiều người như vậy, tùy cậu chọn."
Hạ Tuyển còn có chút nghi hoặc, Thích Nhiên đẩy y vào đám người kia, tràn đầy phấn khởi mà lôi kéo y lần lượt đánh giá từng người, đứng ở phía trước đều là nữ, mang giày cao gót, so với hai người bọn họ cao hơn gần nửa cái đầu.
Tôn nghiêm của học sinh cấp ba làm cho bọn họ nhanh chóng rời khỏi nhóm con gái đó, đi tới phía sau là nam.
Thích Nhiên vừa mới bắt đầu không nhận ra, trừng nửa ngày, hỏi: "Tại sao còn có nam?"
Hạ Tuyển căn bản không thấy được dáng dấp của mấy người này, lúc này bị dắt đi, đầu càng mơ hồ, thậm chí cảm thấy chỉ cần cúi người xuống sẽ ói ra.
Thích Nhiên vẫn luôn ghé vào lỗ tai y thúc giục: "Dũng cảm chọn, hãy như một thằng đàn ông mà chọn."
Y cũng quỷ xui thần khiến bỗng nhiên chăm chú hẳn, nghiêm túc mà đi nhìn từng gương mặt.
Đi tới bên cạnh cửa cũng không nhìn rõ được một gương mặt nào, y một tay chống đỡ quầy bar muốn ngủ.
Lúc này cửa bị mở ra, từ bên ngoài tiến vào một người.
Người này rất cao, sau khi đi vào cực kì có tính áp bức.
Rõ ràng hắn cũng chỉ mặc đồ vest, áo sơ mi trắng, không hiểu tại sao cùng với những người kia khác nhau đến một trời một vực.
(Editor: chồng em có khác.)
Hạ Tuyển theo bản năng giương mắt, tầm mắt rơi trên mặt đối phương, trượt từ sống mũi thẳng tắp tới bên trên đôi môi mỏng.
Đôi mắt đen kia của hắn, cảm xúc trong đó được che giấu sâu đậm, cũng giống như chủ nhân của nó vậy, không có bất kỳ tâm tình gì.
Tuấn tú kiên cường, Hạ Tuyển mơ hồ cảm giác được cái gì đó, nhưng y cũng lại chưa tìm được rốt cuộc cái đó là cái gì.
Y lắc lắc đầu, nhấc lên cái đầu đang nặng ngàn cân, tay cũng nhấc lên, nói: "Tớ muốn người này."
Hạ Tuyển xưa nay chưa từng kiên định đến như vậy.
Thích Nhiên cười hì hì đưa tay đẩy một cái, nghĩ muốn giúp người toại nguyện, Hạ Tuyển bước chân nhẹ tênh, thân thể lệch đi trực tiếp nhào vào người nọ.
Thích Giang Chử đưa tay đỡ người, Hạ Tuyển đứng vững vàng, hai tay nâng mặt đối phương lên, có chút nôn nóng nói: "Anh đừng nhích qua nhích lại, tôi không bắt được."
Y nói xong đem đầu vùi vào hõm cổ của Thích Giang Chử, đem hô hấp ấm áp phả vào người đối phương, tay cũng buông ra, khoát lên trên bả vai của Thích Giang Chử.
Hạ Tuyển cả người toả nhiệt, mà đối phương phong trần mệt mỏi, mới từ bên ngoài trở về, nhiễm một thân khí lạnh, y điếc không sợ súng dùng sức rúc vào lồng ngực đối phương, thậm chí muốn đem tay nhét vào bên trong âu phục người ta.
"Đừng nhúc nhích." Thích Giang Chử nắm lấy tay y, tỉnh táo nói.
Hạ Tuyển không phải là không muốn động, mà là bị kiềm chế không có cách nào nhúc nhích.
Thích Giang Chử giải quyết một con ma men, tiếp theo lạnh lùng ngẩng mặt lên nhìn Thích Nhiên.
Thích Nhiên cười hắc hắc hai tiếng, ngẩng đầu lên lại cảm thấy, tiểu tình nhân Hạ Tuyển chọn có chút giống với anh trai ruột đang ở Mĩ của cậu...!Cậu tập trung tinh thần, thấy được mặt mũi người này, nhất thời nhăn nhó, "Anh —— sao anh lại trở về rồi!".