Hạ Chấp Minh là một người trưởng thành luôn tự đưa ra quyết định đến nghiện, lại càng am hiểu làm sao thay Hạ Tuyển quyết định, giống như là cố ý bồi thường một chút cho y, sau khi Hạ Tuyển được tiếp đến Giang Châu, trường học là do ông lựa, lớp học là do ông chọn, những vật dụng sinh hoạt nhỏ nhặt của Hạ Tuyển thì càng không cần phải nói, đều giao cho ông toàn quyền quản lý.
Ở mặt này, ông là chuyên quyền, không cần phải lắng nghe ý kiến của một đứa nhỏ——
Hạ Tuyển chỉ là một đứa con nít, biết được cái gì là tốt cái gì là xấu sao?
Vì vậy, sau khi Hạ Chấp Minh so đi sánh lại, nhìn trúng một căn phòng, giá thuê phòng so với những chỗ khác thì khá cao, nhưng thắng ở điều kiện tốt, đủ sáng, vị trí tầng lầu cũng thích hợp.
Hạ Chấp Minh cũng chẳng thèm suy nghĩ gì, ngay lập tức thanh toán xong ba tháng tiền thuê, lấy được chìa khóa.
Hạ Chấp Minh hẹn Hạ Tuyển trong một quán mì gần trường, ông đã ăn cơm rồi, Hạ Tuyển gọi một tô mì thịt bò.
Món ăn được mang lên rất nhanh, chỉ chốc lát sau mì đã lên bàn, hai khối thịt bò cùng chút rau thơm được cắt nhuyễn, hương thơm tranh nhau bốc lên.
Hạ Tuyển trầm mặc, bờ vai y có chút cứng ngắc, từ khi ngồi xuống y cũng không nói gì nữa, giống như bọn họ không phải cha con mà là kẻ thù của nhau vậy.
"Đói bụng không? Còn nóng nên ăn đi, lát nữa con còn có lớp, chúng ta vừa ăn vừa nói là được." Ông nhìn thấu sự lúng túng cùng cự tuyệt của Hạ Tuyển, cầm lấy giấy ăn, lau đôi đũa rồi đưa cho Hạ Tuyển.
Hạ Tuyển nhìn ông một chút, nhận lấy đôi đũa.
Hạ Chấp Minh nói: "Trong phòng còn thiếu ít đồ, ngày mai ba đi mua cho con, tủ quần áo, bàn học, cùng mấy thứ vụn vặt khác...!Nội thất mới mua còn phải để nó bay mùi, qua tháng sau chắc con có thể chuyển đến ở rồi."
Vừa nói vừa lấy chìa khóa từ trong cặp ra đặt vào tay Hạ Tuyển, lại nói: "Hiện tại nhà mình hơi loạn, em con còn đang ở tuổi khóc quấy, từ sớm đến tối khóc không ngừng.
Khi con còn nhỏ cũng rất quậy nha, khiến mẹ con giận đến..."
Hạ Chấp Minh nói được phân nửa bỗng nhiên dừng lại, biểu cảm gương mặt có chút quái lạ, những năm này ông rất ít khi nghĩ tới người vợ trước của mình, Uông Tịnh, cực khổ quá sẽ nhớ tới Hạ Tuyển, sau đó đến khi cuộc sống tốt lên thì Hạ Tuyển cũng chẳng nhớ đến nữa.
Sau đó công việc càng ngày càng tốt, giống như chuyện đuối lý đã làm nhiều rồi nên sợ gặp ma, vẫn cứ luôn nhớ về những chuyện ông đã từng làm trước đây, ba mẹ ông cũng đã mất rồi, vì vậy ông chỉ có thể đưa Hạ Tuyển đến Giang Châu, trong tiềm thức, ông là muốn tìm một cái gì đó có thể làm cho bản thân thoải mái một chút.
Quay về với đề tài ban đầu, ông nói: "Chìa khóa này ba có một chiếc dự bị, hôm qua ba mới lấy được."
Hạ Tuyển nghe đến đó, ngừng đũa, y thực sự ăn không vào nữa rồi.
Y rất muốn từ chối Hạ Chấp Minh, ngoại trừ cái nhà kia y vẫn còn những nơi khác có thể ở, cho dù không ở bên người Hạ Chấp Minh y vẫn có thể sinh hoạt bình thường.
Hạ Chấp Minh vẫn chưa phát hiện sự biến đổi của Hạ Tuyển, nói: "Cứ ở nhà người khác cũng không phải cách, ba cũng biết con không muốn về nhà, ba không miễn cưỡng con, cho nên mới tìm căn phòng này cho con."
Hạ Tuyển mở miệng muốn nói cái gì đó, muốn phản bác ông, nhưng là y không tìm được một lý do đủ mạnh mẽ để phản bác bất kì câu nào của Hạ Chấp Minh.
Hạ Chấp Minh nói không sai, y không thể vĩnh viễn ở lại nhà Thích Giang Chử, trước khi có thể độc lập kinh tế y cũng không có cách nào thực sự phân rõ giới hạn với Hạ Chấp Minh, y của hiện tại không có sức lực cũng không có quyền lên tiếng, chỉ có thể buông xuôi bỏ mặc.
Hơn nữa y đã quá phận ỷ lại Thích Giang Chử rồi, không nên như vậy, y đang làm nũng với Thích Giang Chử sao?
Y đã không còn là một đứa nhỏ nữa rồi...!
Mình cần phải trưởng thành, ý nghĩ muốn lớn lên kia bắt đầu sinh trưởng.
Hạ Tuyển sửng sốt một chút rồi nhận lấy chìa khóa, Hạ Chấp Minh rốt cục thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ ra mặt đứng dậy mua mấy chai nước, dùng túi bọc lại, nói: "Mang về cho bạn con uống nữa."
Vợ trước của Hạ Chấp Minh, Uông Tịnh, là một người phụ nữ rất xinh đẹp, người nào gặp qua đều sẽ nói như thế, bất quá tính cách của bà không tốt lắm, chỉ cần nói không đúng, bà đảo mắt liền chửi, vì vậy những người nói chuyện với bà luôn phải cẩn thận từng li từng tí, chỉ lo lỡ nói sai lời, không lọt được vào mắt xanh của mỹ nhân trái lại còn bị chửi mắng một trận.
Những người còn trẻ và xinh đẹp đều phải tìm biện pháp nào đó để tự bảo vệ chính mình, để bức lui những câu nói hoặc ánh mắt không có ý tốt kia.
Uông Tịnh đối với người nhà thì ôn hòa nhưng đối với người ngoài lại cực kì nhạy cảm, cay nghiệt, tính tình không tốt chính là vũ khí tự vệ của bà.
Ấn tượng của Hạ Tuyển đối với bà dừng lại vào mùa hè năm ấy khi bà bỏ đi.
Bà yêu chụp ảnh, một mặt tường trong phòng ngủ đều là hình của bà, kiểu dáng như thế nào cũng có, đều rất đẹp, sau khi Uông Tịnh bỏ đi những bức ảnh cũng mất theo, từ đó Hạ Tuyển cũng chưa từng nhìn thấy mẹ của mình.
Quá mơ hồ, có lẽ nếu bây giờ gặp lại, y cũng sẽ không nhận ra bà.
Nếu như biết những bức ảnh bảo bối của mình bị đốt sạch, Uông Tịnh nhất định sẽ tức giận đến mắng người, nhưng Hạ Tuyển hoàn toàn không sợ bà, bà vẫn luôn khóc trước mặt Hạ Tuyển, giống như nước mắt của cả đời bà đều bàn giao cho y vậy.
Hạ Tuyển đẻ non, cơ thể yếu, khóc quấy từ sáng đến tối.
Uông Tịnh cũng là lần đầu làm mẹ, còn chưa hết tháng ở cử, mỗi đêm đều không ngủ được, mới lim dim lập tức bị tiếng khóc của Hạ Tuyển đánh thức.
Bà từ trên giường bò xuống, hận đến nghiến răng nghiến lợi, một lát sau lại ôm lấy đứa con trai bé bỏng của bà mà nhẹ nhàng dụ dỗ, vừa ôm vừa hôn, nhưng lại vẫn tức đến khóc.
Trong trường học y chịu ủy khuất, Uông Tịnh liền đến trường tìm giáo viên phân xử, nửa điểm cũng không nhường nhịn, bởi vì y có một người mẹ miệng lưỡi bén nhọn, cuộc đời học sinh Hạ Tuyển mở đầu khá tốt——
Vết rách là do người đến sau tạo ra.
E rằng thật lâu trước kia đã được chôn xuống, nhưng lại bị hiện thực trần trụi đào lên.
Miệng lưỡi sắc sảo mà bà dùng để bảo vệ bản thân cũng bắt đầu nhắm vào người nhà chưa từng tin tưởng bà, bà dùng âm thanh sắc bén hỏi: "Hạ Chấp Minh, anh có ý gì? Những chuyện người ta bịa ra anh lại có thể đem đến đây hỏi tôi? Uông Tịnh tôi là ai?! Anh coi tôi là ai?!"
Đối phương dùng trầm mặc để ứng chiến, chuyện này thật sự đã chọc giận bà.
Bà bước nhanh tới, nắm tay Hạ Tuyển dẫn tới trước mặt Hạ Chấp Minh.
Tay bà bóp lấy cằm Hạ Tuyển, nói: "Anh nhìn nó xem, có chỗ nào giống anh không? Có phải giống những tình nhân lúc trước của tôi lắm phải không, là giống ông chủ Trương hay là bác sĩ Lưu? Sợ sao? Cảm thấy mất mặt sao?"
Có người đẩy cửa bỏ đi.
Âm thanh của đồng hồ tích tích tách tách trôi đi.
Cằm của Hạ Tuyển bị siết đến không còn cảm giác, rốt cục bà cũng buông lỏng tay, bà chú ý tới Hạ Tuyển không nói tiếng nào chỉ mò mò cằm, bà ngồi chồm hỗm xuống, nhìn thấy cằm của y đã đỏ hết lên, đỏ mắt hỏi: "Con đau sao lại không lên tiếng?"
"Mẹ..." Hạ Tuyển ủy khuất gọi bà một tiếng.
Bà liền ôm lấy Hạ Tuyển khóc, đây là lần cuối cùng bà ôm y khóc, hình ảnh bắt đầu xuất hiện vết rách, bức tường ảnh trong phòng ngủ đang nhanh chóng đổ nát, giống y như cuộc sống của y vậy, y không muốn lại phải trải qua lần thứ hai...!
"Mẹ——"
Hạ Tuyển bật thốt lên, đột nhiên thức tỉnh từ trong mộng.
Tay y siết chặt lấy chăn cố gắng thở, mu bàn tay chần chờ chạm vào mặt, phát hiện nước mắt vẫn còn nóng bỏng.
Sau khi Uông Tịnh bỏ đi, giống như toàn bộ nước mắt của bà đều đưa lại cho Hạ Tuyển vậy, cho nên y mới luôn phải khóc.
Thích Giang Chử nghe được động tĩnh, đi vào trong phòng hỏi: "Làm sao vậy?"
Vừa nói vừa mở đèn đầu giường lên.
"...!Không có chuyện gì." Âm thanh của Hạ Tuyển không thể tránh khỏi có chút nghẹn ngào.
Coi như Hạ Tuyển có ý định che giấu, nhưng ánh đèn đã làm y bại lộ, Thích Giang Chử thấy rõ trên mặt y vẫn còn nước mắt chưa kịp lau.
Hạ Tuyển úp mặt vào mu bàn tay, cả người đều chôn vào trong chăn, "Anh đừng nhìn."
Cả người y đều căng chặt, che hết mặt, chỉ lộ ra cái gáy.
Thích Giang Chử giơ tay lên, hơi dừng một chút, không nhúc nhích nữa, chỉ là mở miệng hỏi: "Mơ thấy ác mộng sao?"
Hạ Tuyển chần chờ một lát, lắc lắc đầu.
"Đừng cứ chôn mình trong chăn như vậy." Thích Giang Chử lôi kéo cánh tay Hạ Tuyển, tách chăn ra khỏi người y, lại nói, "Muốn uống chút nước rồi tiếp tục ngủ không?"
"Anh." Hạ Tuyển vội vã gọi một tiếng.
Thích Giang Chử ngồi lên giường y, lẳng lặng nhìn y, chờ đợi câu sau của y.
Hạ Tuyển nhấp nhấp môi, nói: "Em mơ một giấc mơ, không phải ác mộng, nhưng em rất nhớ bà*, nhưng nghĩ cũng không dám nghĩ tới, em mơ thấy bà lại bỏ đi."
*: ở đây Hạ Tuyển dùng 她 là cô ấy bà ấy chứ không phải mẹ 妈.
Y càng nói đầu cúi càng thấp, y không dám nghĩ tới Uông Tịnh.
Sợ mình sẽ giống như trước đây ỷ lại vào bà, nếu như quá ỷ lại, y sẽ không còn cách nào sống tiếp được nữa.
Tay Thích Giang Chử nâng lên rốt cục hạ xuống, sợi tóc mềm mại của Hạ Tuyển xẹt qua đầu ngón tay hắn, hắn xoa xoa đầu Hạ Tuyển nhẹ nhàng nói: "Không có gì là không dám nghĩ đến cả.".