"Nó. nó mới mấy tuổi." Chung Tĩnh Trúc mới nói có mấy chữ mà đã cắn trúng đầu lưỡi liên tục vài lần.
"Em bảy tuổi!" Phương Tuấn ngẩng đầu, bắc bẻ cô bằng giọng trẻ con ngây thơ vô cùng.
"Nó còn nhỏ, nhưng vai vế lại rất cao." Lệ Tô Liêu giải thích, tuy nhiên Chung Tĩnh Trúc vẫn cảm thấy kinh ngạc mà đưa mắt nhìn chằm chằm Phương Tuấn, rõ ràng ánh nhìn trắng trợn và lộ liễu của cô đã làm thằng nhóc cảm thấy không thoải mái. Phương Tuấn đưa cánh tay be bé của mình véo lấy bắp chân bánh mỳ của cô, làm cô đau đớn hét to, đồng thời đầu óc cũng trở về với hiện thực.
Trong phòng y tế lúc này chẳng hiểu sao chỉ còn mỗi hai người thu phí đang ngồi tán dóc. "Giáo sư Lệ, thật ngại quá, mấy bác sĩ đều chạy đến hội trường tham dự tọa đàm cả rồi, mọi người ở đây chờ một lát nhé."
Người nọ nói xong liền đưa mắt nhìn vào phòng làm việc, lúc này người kia mới phát hiện trong phòng chẳng còn ghế trống nữa, thế nên tiếp tục xấu hổ nói: "Chắc vì lo hội trường không đủ ghế ngồi nên bọn họ tự mang ghế theo rồi."
"Chân cô ấy bị trẹo, ở đây có túi đá chườm không?" Lệ Tô Liêu tiếp tục duy trì hình tượng khiêm tốn nhã nhặn, khẽ nói với cô nhân viên thu phí, cô gái kia nghe xong không ngừng gật đầu đáp: "Có có, để tôi lấy cho anh."
Có điều, đây vốn chẳng phải phòng làm việc của cô, cô không biết các dụng cụ y tế để ở nơi đâu, bắt đầu quá trình tìm kiếm bằng cách lục tung mọi thứ, nháy mắt cả phòng y tế giống hệt như vừa có một toán cướp lướt ngang vậy.
Lệ Tô Liêu đưa mắt nhìn sang chiếc tủ lạnh nhỏ trong góc phòng, anh bước đến mở ra, quả nhiên bên trong có hai cái túi chườm đá, cô gái thu phí đứng cạnh lúc này đã gần như muốn phun máu mũi rồi, cái này cũng tại quần áo của Lệ Tô Liêu lúc này không được chỉnh tề, làm cô. ừm. làm cô không kháng cự nổi!
Lát sau, bắp chân bánh mỳ của Chung Tĩnh Trúc đã được kẹp trái phải mỗi bên một cái túi chườm đá, mà từng động tác chăm sóc cô của Lệ Tô Liêu phải nói là vô cùng dịu dàng, người nào không biết mà nhìn cảnh này chắc lại tưởng anh ta là một bác sĩ chuyên nghiệp. Thật ra đây là do Lệ Tô Liêu quá lo lắng nên không dám mạnh tay, mỗi đầu ngón tay của anh lúc này đều run rẩy.
"Lệ Tô Liêu, anh cũng là giáo sư à?" Chung Tĩnh Trúc che miệng nói, vẻ mặt như kiểu tôi vô tình biết được bí mật của anh rồi.
"Chỉ thỉnh thoảng thôi, cái danh thôi mà, một năm xuất hiện tầm một lần." Lệ Tô Liêu vẫn cúi đầu, nói với vẻ hết sức tự nhiên: "Vì là bạn cùng trường, nên cũng ngại từ chối."
Chung Tĩnh Trúc nghe xong liền lộ vẻ thoải mái, cái anh chàng này, cả người như có sát khí bẩm sinh, làm sao mà lại đi dạy người ta được.
"Phương Tuấn, dì ấy vì ai mà bị thương hả? Có cần phải xin lỗi dì một tiếng không?" Lệ Tô Liêu vừa chăm sóc chân bị trẹo của Chung Tĩnh Trúc, vừa trêu đùa thằng nhóc nghịch ngợm bên cạnh, giọng điệu lại hết sức dịu dàng, không có chút uy hiếp nào.
"Lệ Tô Liêu, anh bị đần rồi sao? Làm sao em gọi chị ấy là dì được? Em gọi chị ấy là gì thì chị ấy sẽ thành dì của anh đấy!" Thằng nhóc này rõ ràng vô cùng thông minh, vừa thấy có gì không đúng là sắp xếp lại trật tự xưng hô của ba người liền.
Chung Tĩnh Trúc vốn bực mình vì chữ dì kia, cô là chị mà, chị đấy! Nhưng nghe thấy mình được làm bà ngoại của Lệ Tô Liêu, lập tức vui vẻ vì mình trên vai trên vế cái người kia.
"À, đúng rồi." Lệ Tô Liêu không ngờ lại gật đầu đồng ý với lời cậu bé.
"Chị ấy cũng có thể gọi em là cậu!" Cậu bé tranh thủ thời cơ nhắc nhở tiếp.
"Tại sao?" Chung Tĩnh Trúng thấy hai người một lớn một nhỏ kẻ tung người hứng nhịn không được cắt lời, "Với tuổi này của nó, nó phải gọi tôi là dì."
"Cô muốn so vai vế với tôi sao?" Lệ Tô Liêu vốn đang khom người nói chuyện với cậu bé nên khí thế có chút thâm thấp, nhưng khi anh ngẩng đầu đứng lên lại cao hơn Chung Tĩnh Trúc không chỉ một cái đầu, Chung Tĩnh Trúc nháy mắt sau liền bị dọa nhụt chí, nói: "Không có."
"Vậy từ nay về sau em gọi chị là Chung Tĩnh Trúc." Thằng nhóc nhảy lên giường, từ trên cao nhìn xuống Chung Tĩnh Trúc nói.
Lệ Tô Liêu gật đầu tỏ vẻ đồng, kế đó bỗng nhiên nói: "Nhưng cũng không thể thiếu lời xin lỗi."
"Nhưng tự chị ấy ngã xuống mà!" Phương Tuấn chống nạnh đáp trả, khóe môi Lệ Tô Liêu khẽ nhếch lên, nhưng anh chưa kịp đáp trả thì Phương Tuấn đã giương cờ trắng đầu hàng.
"Em xin lỗi, em không ngờ chị lại vụng về như vậy."
Lời xin lỗi gì đây? Thành ý nằm ở đâu rồi?. Tuy nhiên, ngẫm thấy đối phương chỉ là một đứa bé nhỏ, Chung Tĩnh Trúc nhịn.
"Chúng ta về thôi, ở nhà có rượu thuốc xoa trẹo chân." Lệ Tô Liêu đưa tay cầm lấy hai cái túi đá không còn lạnh nữa, vứt vào thùng rác. Chung Tĩnh Trúc thấy thế thực rất muốn nhắc nhở cho anh biết chỉ cần tiệt trùng nó lại là có thể sử dụng!!!
"Nhưng mà. lát nữa Lương Trì." Cô khẽ lầu bầu.
"Nhiệm vụ của chị là đi cùng với em, giờ em muốn đến nhà Lệ Tô Liêu, chị cũng phải đi cùng với em." Phương Tuấn lên tiếng xung phong, đây đúng là phong cách của nó, bất cứ việc gì cũng đứng ngược chiến tuyến với Chung Tĩnh Trúc.
"Xem như chị bị tai nan lao động, chị muốn nghỉ phép!" Chung Tĩnh Trúc bỗng nhiên nghĩ ra một lý do hết sức hợp lý để thoát khỏi cậu bé Phương Tuấn đầy rắc rối này, cô vui mừng nhấc điện thoại gọi cho thầy Lưu, không ngờ.
"Tĩnh Trúc à, con trai Phương giáo sư rất thích cô, hiện giờ Phương giáo sư đang bận không đi được, cô tiếp tục chăm sóc nó đi, sẽ có tiền tăng ca." Lưu Toàn dường như đang rất bận rộn, chỉ đơn giản nói vài câu giao nhiệm vụ cho cô rồi tắt máy.
Chung Tĩnh Trúc quay đầu lại liền thấy Phương Tuấn đang vung vẩy điện thoại trong tay, hóa ra nó đã gọi trước rồi. Con nít nhỏ như thế ai lại cho dùng điện thoại di động sớm như vậy!
"Ngại quá, đi thôi ~" Phương Tuấn thích thú nhảy khỏi giường bệnh, lăng xăng chạy trước, Lệ Tô Liêu khom người xuống, ý bảo Chung Tĩnh Trúc leo lên, cô thầm nghĩ thôi trước lạ sau quen nên dứt khoát nhảy lên lưng anh, thế nhưng không ngờ khi được anh cỗng trên lưng, cảm giác lại ấm áp và thoải mái như thế.
"Lệ Tô Liêu, sao chị ấy lại có chìa khóa?" Đôi mắt Phương Tuấn vốn đã rất to, nhưng khi thấy cảnh kia lại trợn to hơn nữa, hai con ngươi như muốn rơi cả ra ngoài, vâng, cửa là do Chung Tĩnh Trúc mở, cô chỉ tiện tay đặt ngón tay vào, cửa lớn cứ thế hé mở.
"Chúng tôi ở cùng nhà." Câu nói của Lệ Tô Liêu có chút mờ ám, nhưng Chung Tĩnh Trúc không nhận ra còn có chút đắc ý nữa.
"Lệ Tô Liêu, anh bị mù hay bị đần rồi?" Cậu bé Phương Tuấn lộ rõ sự bất ngờ, lui về sau vài bước, vẻ mặt không giống một cậu bé ngây thơ trong sáng chút nào mà giống như một người vừa bị sét đánh cháy đen.
"Thị lực của anh là 2.0, nhưng người nào đó suốt ngày đeo kính sát tròng, sau này có thể bị mù không chừng." Lệ Tô Liêu khẽ cười, liếc mắt nhìn cậu bé, nói "Có vào không?" Chung Tĩnh Trúc từ trên lưng anh nhảy xuống, giơ tay định đóng cửa, Phương Tuấn đứng bên ngoài vội vàng lách người chui vào.
Chung Tĩnh Trúc được đỡ đến ngồi xuống ghế salon mềm mại, Lệ Tô Liêu lại lấy túi chườm đá ra áp lên chân cô.
"Để tôi tự làm!" Rốt cuộc người nào đó cũng cảm thấy xấu hổ mà lên tiếng, cô đưa tay muốn giật lấy túi đá nhưng Lệ Tô Liêu đã nhanh nhẹn thoát được, trêu chọc: "Tay cô ngắn thế, với tới sao?"
Chung Tĩnh Trúc thử với tay, vì xương cốt của cô đã cứng ngắt nên đầu ngón tay thậm chí còn không chạm được đến mắt cá chân nữa, đành để Lệ Tô Liêu đùa nghịch chân cô, Phương Tuấn đứng bên cạnh bó tay lắc đầu, cái người này có thể chừa phần ngu ngốc cho người khác không? Chỉ cần uốn người là được, thẳng chân thì làm sao với tới?
"Chỉ số IQ của chị còn tệ hơn mấy cô nàng trong phim thần tượng nữa?"
"Cậu bé à, cưng bao nhiêu tuổi? Còn bé mà xem mấy cái phim kinh dị ấy làm gì?".
Phương Tuấn và Chung Tĩnh Trúc nháy mắt túm lấy nhau, bắt đầu một trận chiến đầy gay cấn, cuối cùng Phương Tuấn với tài năng mạnh mẽ đã chiến thắng Chung Tĩnh Trúc bị thương trên hoạt động bất tiện.
Có điều, hình như thằng nhóc kia bị Lệ Tô Liêu dọa sợ chạy vào WC tháo kính sát tròng, khi trở ra, tròng mắt đã về màu xanh lam đặc trưng của con lai, có thể thấy nó rõ rệt như thế nào.
"Vì sao em lại mang kính áp tròng màu đen?" Chung Tĩnh Trúc tò mò hỏi.
"Vì nó giống Lệ Tô Liêu!" Phương Tuấn nhíu mi. "Mọi người đều nói Lệ Tô Liêu rất đẹp." Chung Tĩnh Trúc tỉ mỉ quan sát, tròng mắt màu lam đúng là không đẹp bằng Lệ Tô Liêu.
Khi Lê Tô Liêu mặc tạp dề bước ra khỏi nhà bếp đã thấy Chung Tĩnh Trúc nằm bẹp dí dưới ghế salon, còn Phương Tuấn thì đứng phía trên, vừa cười ha hả vừa dẫm lưng cô, dáng vẻ khá giống bọn trộm cướp thổ phỉ.
"Lệ Tô Liêu?" Phương Tuấn vừa quay đầu sang nhìn cửa nhà bếp liền suýt chút nữa mà ngã lăn từ trên ghế salon xuống đất, bấy nhiêu đủ để thấy cảnh tượng Lệ Lô Liêu mặc tạp dề nó mới lạ như thế nào.
"Anh kiếm đâu ra cái tạp dề xấu như thế?" Chung Tĩnh Trúc nghe xong lòng đầy tức giận, cái này là cô mua mà.
"Vào đánh trứng đi." Lệ Tô Liêu mặc kệ lời chế giễu kia, vung tay vẫy gọi Phương Tuấn. "Chung Tĩnh Trúc mới là bảo mẫu của anh, còn em là khách, là trưởng bối của anh đấy." Thằng nhóc kia cũng mặc kệ lời nói của anh.
"Em có thấy trưởng bối nào đến nhà tiểu bối quậy phá, lại còn để người ta làm việc một mình không?" Lệ Tô Liêu hỏi, Phương Tuấn cảm thấy cũng đúng, nhiệm vụ đoạt lấy uy nghiêm của trưởng bối khá là có tính khiêu chiến, Lệ Tô Liêu lại tiếp tục cố gắng, "Hơn nữa, em không phải nói mình đánh trứng rất giỏi sao?"
"Tất nhiên rồi! Em đánh trứng còn giỏi hơn cha em nữa." Phương Tuấn ưỡn ngực nói, tư thế hiên ngang lẫm liệt. Chung Tĩnh Trúc che miệng lén cười, cha của em là giáo sư chỉ biết giảng dạy học sinh, có phải đầu bếp đâu, thế mà cũng tự hào cho được.
Quả nhiên lát sau thằng nhóc đã bị Lệ Tô Liêu lừa vào phòng bếp, Lệ Tô Liêu quay đầu nhìn Chung Tĩnh Trúc, nháy mắt một cái, Chung Tĩnh Trúc có chút xấu hổ, hai người lớn bọn họ lại hợp sức bắt nạt một thằng nhóc hay sao?
"Lệ Tô Liêu, mấy món này có thể ăn được thật à?" Thằng nhóc ngồi chồm hỗm lên ghế, cái đầu nho nhỏ gối lên cái tay be bé, cẩn thận quan sát các món ăn có chút quái dị được đặt trên bàn.
"Chị ăn suốt mà có sao đâu!" Chung Tĩnh Trúc cảm thấy hơi bực bội, Lệ Tô Liêu chịu vào bếp đã là chuyện không dễ dàng, xét về mặt tinh thần rất đáng để khích lệ, dù sao người ta vốn không có tài về mặt này mà.
"Chị vốn có phải người bình thường đâu." Phương Tuấn lầu bầu.
Chung Tĩnh Trúc tức giận: "Lệ Tô Liêu cũng có ăn."
"Anh ta lại càng không bình thường." Thằng nhóc châm biếm. "Lần trước em bỏ thuốc xổ vào thức ăn anh ấy mà anh ấy có bị tiêu chảy đâu, thế sao là người bình thường được?"
Chung Tĩnh Trúc nghe xong liền nhìn Lệ Tô Liêu bằng ánh mắt không dành cho người bình thường, Lệ Tô Liêu cười cười nói với Phương Tuấn. "Đấy là vì anh đã đổi hai phần thức ăn của chúng ta với nhau."
"Đê tiện, lúc đó em mới có bốn tuổi. Sao anh nỡ ra tay với một đứa trẻ đáng yêu như thế hả?” Phương Tuấn tức giận đứng dậy, khi cậu bé vừa tròn bốn tuổi cũng là lần đầu tiên chạm trán Lệ Tô Liêu. Lúc đó cậu thấy con người kia còn xấu xa hơn mình, thế mà cha lại rất thích người ấy, nên lén trộm thuốc xổ của người giúp việc trộn vào thức ăn của Lệ Tô Liêu. Ai ngờ cuối cùng người đau bụng lại là mình. Từ đấy đến nay cậu cứ tưởng vì mình làm chuyện xấu nên bị quả báo, hóa ra. con người xấu xa này đúng là không thể đắc tội.
Chung Tĩnh Trúc có chút hết biến nói sao, người ta khi bốn tuổi chỉ là những đứa trẻ ngoan hiền ngây thơ khờ dại, còn thằng nhóc Phương Tuấn khi ấy đã là một tiểu ác ma rồi.
"Ây da, lúc đó anh có giúp em giảm tác dụng của thuốc còn gì." Lệ Tô Liêu vẫn tươi cười nói.