Chung Tĩnh Trúc cảm thấy mình lại gây họa, miếng băng gạc trắng tinh trên vết thương mơ hồ lấm tấm đỏ. "Xin... xin lỗi, tôi không cố ý." Cô luống cuống tay chân đỡ lấy cổ Lệ Tô Liêu để anh ngồi dậy, cô dùng lực khỏe đến nỗi suýt làm cổ anh đứt ra khỏi người.
"Ưm ... hừ." Hai người đang dùng dằng với nhau thì cửa phòng bệnh bỗng mở ra, một bác sĩ cao to bước vào hắng giọng một cái, Chung Tĩnh Trúc ngượng quá lại buông tay, Lệ Tô Liêu tiếp tục bị đổ rạp xuống, hai lần cùng bị thương một chỗ khiến anh khóc không ra nước mắt...
"Ơ, người bệnh tỉnh rồi à." Vị bác sĩ kia vẻ mặt không được tự nhiên, anh ta vẫy tay gọi Chung Tĩnh Trúc: "Người nhà bệnh nhân đi theo tôi."
"Tôi?" Chung Tĩnh Trúc ngạc nhiên chỉ tay vào mặt mình.
Cô thấy vị bác sĩ kia không đáp mà gật đầu, đành nhân cơ hội Lệ Tô Liêu bị ngã đập mặt về trước, nói với vẻ như vừa trút được gánh nặng: "Quần áo anh tự thay đi." Sau đó từ từ trốn ra ngoài.
Cô và vị bác sĩ kia đi đến phòng làm việc, Chung Tĩnh Trúc còn chưa kịp ngồi xuống thì anh ta đã lên tiếng: "Cô là bạn gái của bệnh nhân?"
"Tôi..." Cô chưa kịp giải thích, anh ta đã nói chen vào, "Tình hình của bệnh nhân có chút nghiêm trọng". Bác sĩ nói đến đây, vẻ mặt có chút trầm trọng làm Chung Tĩnh Trúc hơi giật mình.
"Có chút nghiêm trọng là nghiêm trọng như thế nào?" Cô run run nói.
"Cô xem người bệnh bị thương ở đâu? Ở đây và đây bị thương ở mức độ khác nhau. Đầu là nơi điều khiển tứ chi, nếu nó xảy ra vấn đề thì vận động cơ thể có bị ảnh hưởng không? Chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề." Bác sĩ cầm bút chỉ lên tấm phim X quang, vô cùng chuyên nghiệp giảng giải, Chung Tĩnh Trúc đứng nghe mà chữ vào tai này lọt sang tai kia.
"Vấn đề gì?" Cô chỉ quan tâm kết quả, những gì bác sĩ nói quá trừu tượng, cô không thể hiểu nổi. "Có thể sẽ xuất hiện tình huống não không thể khống chế được cơ thể." Bác sĩ gật đầu đáp, lời ít ý nhiều.
"Sẽ tự dưng đánh người sao?" Cô hoảng sợ nói, bác sĩ giật giật khóe môi, "Ý của tôi là có thể sẽ bất ngờ mất hết tri giác". "Mất tri giác? Tê liệt? Trở thành người thực vật!" Chung Tĩnh Trúc càng nói càng lớn tiếng, cuối cùng thành tiếng hét chói tai.
"Chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện, nhưng khá bất ngờ, có thể duy trì trong nhiều giờ hoặc vài giờ sẽ bình thường trở lại." Bác sĩ vừa nói vừa xoa trán, lần đầu tiên anh gặp phải một người nhà bệnh nhân có trí tưởng tượng phong phú như vậy.
"Vậy cũng đâu hẳn quá nghiêm trọng." Chung Tĩnh Trúc tự an ủi mình.
"Không nghiêm trọng? Nếu như trong lúc người bệnh nấu ăn đột nhiên ngất xỉu, hoặc trong lúc lái xe, chân mất cảm giác? Nếu đang bơi lội đột nhiên mất đi tri giác thì hậu quả nghiêm trọng thế nào cô không hiểu sao?”. Bác sĩ rốt cuộc không chịu nổi nữa, từ nhỏ nhẹ giải thích chuyển sang mức độ như mắng người.
"Cái này... nghiêm trọng vậy sao?" Chung Tĩnh Trúc bị bác sĩ quát, hoàn toàn ủ rũ.
"Không phải bị cờ lê đập một cái thôi sao?"
"Đầu là một bộ phận quan trọng, kết cấu nó đặc biệt cô có biết không hả? Cô nghĩ nó là bắp đùi chắc?" Hai mắt bác sĩ đỏ bừng, tóm lại có lẽ đã bị Chung Tĩnh Trúc chọc phát điên rồi.
"Dạng tình huống này trong y học có xác suất xuất hiện rất thấp, trước giờ cũng chưa có trường hợp nào có thể trị khỏi, cho nên tốt nhất đừng nói cho người bệnh biết tránh để anh ta có những suy nghĩ tiêu cực." Bác sĩ lắc đầu thở dài, như kiểu hết sức đáng tiếc, sau đó còn vỗ vai cô ý bảo cô cẩn thận chăm sóc anh ta.
Khi Chung Tĩnh Trúc về lại phòng bệnh, Lệ Tô Liêu còn đang mặc quần áo, nói một cách chính xác là anh chỉ mới vô được một tay áo, hở ngực lộ người, nói chung là thế.
"Cô đến đúng lúc lắm, tôi không nâng nổi tay trái, có thể đến giúp tôi không?" Giọng điệu của Lệ Tô Liêu vô cùng thành khẩn muốn cô giúp đỡ nên Chung Tĩnh Trúc vội vàng bước đến giúp anh mặc áo, cô thấy bàn tay run rẩy của anh mãi mà không cài được cúc áo đành cúi đầu cài hộ anh.
"Là cô đưa tôi đến bệnh viện?" Anh mỉm cười, đôi mắt cong cong, gương mặt đẹp đến nỗi khiến người nhìn phải ngẩn người, trong lời nói có chút biết ơn làm Chung Tĩnh Trúc chột dạ cúi đầu.
"Phải, có điều... cũng là tôi làm anh bị thương." Trong nội tâm của cô lúc này đang chiến đấu rất ác liệt, bé Thiên Sứ nhào đến đánh bé Ác Ma, cô lại làm theo nguyên tắc làm người của mình: "Ban nãy cô gái làm phiền anh là em gái của tôi, tôi nghĩ anh gây chuyện với nó nên mới... đánh lén..." Lời nói thành khẩn, hoàn toàn đúng chuẩn người làm sai bước ra đầu thú.
"À, cô ta lấy ví tiền của tôi." Lệ Tô Liêu không dùng từ trộm, ý tứ đã quá rõ ràng, "À nó đây, vật về cố chủ." Chung Tĩnh Trúc vội vàng lấy cái ví kia ra trả lại cho anh, "Em của tôi còn nhỏ, nó không hiểu chuyện." Câu nói này tuy là trách mắng nhưng có ý cầu xin tha thứ.
Lệ Tô Liêu cố nhấc tay trái lên nhận lấy nhưng không sao làm được, anh khẽ nhíu mày nói: "Tay trái của tôi sao không có cảm giác gì." "Bác sĩ nói... cái này... là do đầu anh bị thương, một thời gian sau sẽ khỏi." Chung Tĩnh Trúc giải thích không được lưu loát cho lắm.
"À, vậy thì sắp đến tôi làm việc không được tiện lắm rồi?" Anh bỗng nhiên hỏi khiến Chung Tĩnh Trúc không kịp suy nghĩ, cô đáp theo phản xạ, "Ừ".
"Nói cách khác, tôi cần phải có người chăm sóc?" Anh tiếp tục suy luận, Chung Tĩnh Trúc tiếp tục gật đầu, "Vậy cô nghĩ ai sẽ lo việc chăm sóc tôi đây?" Anh nói tiếp, giống như một câu này mới là mục đích cuối cùng của anh vậy.
"Để tôi giúp anh tìm người chăm sóc hoặc bảo mẫu, tiền công tôi trả." Chung Tĩnh Trúc đã vô cùng có thành ý rồi, con người Lệ Tô Liêu này không phải dạng người dễ đối phó, cô phải dùng thành ý làm anh ta cảm động mới được.
"Thật ra yêu cầu chọn bảo mẫu của tôi cũng rất đơn giản, thành thạo vài thứ tiếng, có bằng lái máy bay, tiền lương một tháng có lẽ không đến một nghìn đâu." Từng câu từng chữ của anh đều vô cùng nhẹ nhàng giống như yêu cầu của anh không có gì quá đáng vậy.
Một nghìn ...
Chung Tĩnh Trúc khẽ nuốt nước bọt, cái này còn nhiều hơn tiền lương cả một quý của cô nữa.
"Sao phải cần biết đến mấy thứ tiếng?" Cô không kìm chế được lên tiếng hỏi.
"À, vì phần lớn đồ điện và quần áo trong nhà tôi đều không có hướng dẫn viết bằng tiếng Trung, nếu không biết mấy loại ngoại ngữ e là không hợp với cuộc sống của tôi." Nghe giọng nói nghiêm túc của Lệ Tô Liêu, Chung Tĩnh Trúc cũng không dám nghi ngờ vấn đề ấy nữa.
"Vậy còn bằng lái máy bay?" Cô thật quá xấu hổ, cái này là cái gì đây, cô còn chưa có cả hộ chiếu nữa. "À, tôi rất thích lái máy bay, mà tạm thời tôi bị thương thế này, nếu muốn bay thì để bảo mẫu lái cũng được."
Bay? Anh là người chim hay là thánh thần chuyển thế? Chung Tĩnh Trúc rất muốn ngất, chuyện này đúng là không nằm trong phạm vi tưởng tượng của cô, có điều, ai mà không có sở thích chứ? Như cô đây, cô thích chơi trò ngựa gỗ, chơi đến nỗi bị mấy đứa trẻ khinh bỉ cũng không biết chán.
"Có thể giảm giá một chút không?" Chung Tĩnh Trúc nịnh nọt cười nói.
"Giảm giá?" Lệ Tô Liêu hơi hơi suy nghĩ với yêu cầu của cô, sau đó nói, "Giảm giá nhất, ừm, là cô."
"Nếu cô đồng ý chăm sóc tôi, thì tôi sẽ bỏ qua những điều kiện ấy." Nhìn vẻ mặt đầy sợ hãi của Chung Tĩnh Trúc, Lệ Tô Liêu bỗng cười rộ lên, đôi mày giãn ra, làm cô có cảm giác như mùa xuân đã về.
"Tôi... tôi không thể." Chung Tĩnh Trúc kiên quyết lắc đầu, đến bản thân cô cô còn lo chưa xong nữa là. Với cả dù cô không biết Lệ Tô Liêu là ai, nhưng cô biết nếu chẳng may cô nuôi chết người ta thì mình cũng khó sống.
"Vậy thì tiếc quá, đấy là điều kiện thấp nhất của tôi rồi." Lệ Tô Liêu nhún tay, tuy sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng rõ ràng không phải người dễ thỏa hiệp.
"Vì sao phải là tôi?" Chung Tĩnh Trúc có chút mờ mịt.
"Vì cô làm tôi bị thương, tôi thấy nếu là cô chăm sóc thì cô sẽ vì áy náy trong lòng mà làm tốt hơn người khác." Anh vừa nói xong, hai mắt bỗng nhiên bừng sáng.
"Cái này... để tôi suy nghĩ đã." Chung Tĩnh Trúc bĩu môi nói.
"À, cô nên suy nghĩ nhanh một chút." Lệ Tô Liêu vừa nói vừa ra vẻ như vừa sực nhớ một chuyện gì đó, cười cười nói, "Chuyện ban nãy tôi đã báo cảnh sát rồi, hi vọng trước khi cảnh sát đến đây tìm tôi cô đã suy nghĩ xong rồi."
"Anh..." Chung Tĩnh Trúc giận dữ, đôi tay khẽ run, cơn tức không bộc phát được làm cô đỏ bừng mặt.
"Nếu tôi đưa thẻ ngành của cô cho bọn họ thì sao nhỉ? Các người đều là đồng nghiệp, chắc cũng quen biết nhau, xử lý cũng sẽ nhanh hơn một chút." Lệ Tô Liêu cứ như không nhìn thấy Chung Tĩnh Trúc đang ấm ức, tiếp tục giậu đổ bìm leo, thừa thắng xông lên.
"Tôi sẽ chăm sóc anh." Cô kéo dài từng chữ, nói một cách vô cùng rõ ràng.
"Suy nghĩ kỹ chưa?" Anh ra vẻ quan tâm hỏi lại một lần nữa.
Chung Tĩnh Trúc hít sâu một hơi nói: "Đã nghĩ rất kỹ."
"Tôi thấy cô dường như chưa hiểu rõ vấn đề lắm." Lệ Tô Liêu lắc đầu.
"Vì để chăm sóc tôi một cách tốt nhất, bảo mẫu phải dọn về ở cùng nhà với tôi, cô làm được không?" Chung Tĩnh Trúc trợn tròn mắt, không phản bác được gì.
Chung Tĩnh Trúc sau khi hầu hạ Lệ Tô Liêu ngủ yên giấc rồi lê cái thân mệt mỏi về đến nhà cũng đã hơn mười hai giờ. Lúc này trong nhà đèn đuốc vẫn sáng trưng chứng tỏ Phương phu nhân vẫn còn thức, mà bình thường buổi tối chỉ mở một cái đèn huỳnh quang, không ngờ hôm nay tất cả đèn đều được bật sáng, Chung Tĩnh Văn và Phương phu nhân đã ngồi yên vị ở phòng khách, thêm người thứ ba là cô, thật có chút giống "tam đường hội thẩm" [ý chỉ thăng đường xử án, cụ thể xem chú thích (*) bên dưới]
(*)Tam Đường hội thẩm:
Đây là phiên tòa thời Trung Quốc cổ đại, nói về các chế độ giám sát. Trong hệ thống chính trị thời phong kiến Trung Quốc, có một hệ thống quy chế rất quan trọng, đối với giám sát cơ cấu quan lại và quan chức. Năm 221 trước công nguyên nước Tần sau khi tiêu diệt sáu nước, dưới hoàng đế thiết lập ba cấp bậc quan lại quan trọng nhất, đó là Thừa Tướng, Thái Úy, Ngự Sử Đại Phu, họp lại gọi là Tam công, Thừa Tướng nắm giữ việc triều chính, Thái Úy nắm giữ việc quân sự, Ngự Sử Đại Phu nắm giữ việc giám sát. Hệ thống này đặt nền tảng cơ bản của chính trị quan liêu Trung Quốc suốt hai ngàn năm tuổi. Nhà Hán kế thừa nước Tần, cơ cấu giám sát gọi là Ngự Sử Đài, quan trên là Ngự Sử Đại Phu. Đời Đường cơ cấu bên trong giám sát hình thành chế độ tam viện chặt chẽ, chế độ giám sát còn có một đặc điểm là Ngự Sử tham gia xét xử tư pháp, những vụ án quan trọng hoàng đế theo quy tắc chiếu xuống Hình Bộ, Ngự Sử Đài, Đại Lý Tự đồng xử”, hệ thống này tiếp tục đến đời nhà Minh – Thanh, được gọi là “Tam đường hội thẩm”. Nhà Minh đổi Ngự Sử Đài thành Đô Sát Viện, cùng với Hình Bộ, Đại Lý Tự hợp thành “Tam Pháp Ti”, là cơ quan xét xử tối cao, thường là “Tam Pháp Ti” tham gia xét xử. Tam ti hội thẩm, thường gọi là “Tam đường hội thẩm”.
(Trích chú thích số 3 – “Công chúa cầu thân’, chương 21, Yuuri dịch)
"Chung Tĩnh Trúc, cô lấy ví của Văn Văn à?" Phương phu nhân lớn tiếng nói, có vẻ bà hoàn toàn không lo lắng chuyện tiếng hét của mình sẽ đánh thức hàng xóm xung quanh.
"Ví tiền ấy là em ấy lấy trộm của người khác." Chung Tĩnh Trúc thật không thể tưởng tượng nổi, cái này gọi vừa ăn cắp vừa la làng sao?
"Trộm cái gì? Cô nói chuyện đàng hoàng một chút!" Phương phu nhân ghét nhất là có người vạch trần chuyện xấu của con mình.
"Con bé cũng chỉ không hiểu chuyện một chút thôi, còn đỡ hơn cô, mười mấy tuổi đã đến hộp đêm bán mình, cô thấy mặt mũi gia đình chúng ta mất bao nhiêu đấy còn chưa đủ sao? Bây giờ còn muốn hắt nước bẩn thêm nữa hả?"
Cả người Chung Tĩnh Trúc run rẩy, không biết là vì tức giận hay là không thể chịu nổi. "Hôm nay chúng ta nói hết cho xong, sau này tôi cũng không muốn nhắc đến nữa. Cô, lập tức dọn đồ ra khỏi đây, chậm nhất là ngày mai, nếu cô còn chưa đi, tôi sẽ vứt hết đồ đạc của cô ra ngoài đường."
Chung Tĩnh Trúc ngẩng đầu, giọng nói đã khàn đi rồi: "Đây, là nhà của tôi!"
Thật ra hôm nay cũng không phải lần đầu Phương phu nhân đòi đuổi cô đi, từ khi cô bắt đầu vào trường cảnh sát, bà ấy đã liên tục như thế rồi, nhưng cô lúc nào cũng kiên quyết không chịu đi. Còn Chung Tĩnh Văn càng lúc càng lớn, nó đã sớm không hứng thú với chuyện phải chia sẻ phòng ngủ của mình với cô rồi, cho nên, Phương phu nhân tìm đủ mọi cách để đuổi cô đi.
"Nhà của cô? Cô là ai? Đây là nhà của tôi, là nhà của chồng tôi, còn đây là con gái của chúng tôi, cô, không có một chút quan hệ nào với chúng tôi." Phương phu nhân chống tay lên eo nói: "Cô không biết sao? Tôi đã đến phòng bất động sản mua lại căn nhà này rồi, hiện giờ, cô hoàn toàn không có quyền sống ở đây nữa."
"Bà nói cái gì?" Chung Tĩnh Trúc không sao ngờ được, căn nhà này rõ ràng là của cha cô, bây giờ bị mẹ kế chiếm lấy, không những thế còn ỷ thế hiếp người muốn đuổi cô đi.
"Đây là năm nghìn, cũng là số tiền cuối cùng ông già kia để lại cho cô, cầm lấy rồi đi đi." Phương phu nhân lấy ra một tờ chi phiếu rồi đặt xuống trước mặt Chung Tĩnh Trúc, "Tôi nuôi cô, chăm sóc cho cô đến lúc này coi như đã hết lòng rồi."
Không kể căn nhà rộng ba mươi thước vuông mà ba cô để lại cho cô, thì số tiền của ông cho cô cũng không chỉ có năm vạn thế này.
"Tôi không đi." Hai mắt Chung Tĩnh Trúc đỏ hồng, khô khốc không rơi một giọt nước mắt nào. Căn nhà này là nơi cô sinh ra và lớn lên, cuối cùng lại bị ngư