Trong phòng khách, Phương phu nhân luôn mồm tuôn ra những ngôn từ cay nghiệt, Chung Tĩnh Trúc không nói một tiếng đi về phòng của mình, cô có rất ít đồ, hai ngăn tủ để đồ trống rỗng. Chiếc giường bé xíu của cô như một ngăn tủ khác, tất cả đồ đạc của cô đều để ở đó.
“Chung Tĩnh Trúc, tên ấy thế nào rồi?” Chung Tĩnh Văn dựa vào tường, hai tay ôm ngực, khuôn mặt tươi cười.
“Đưa tới bệnh viện.” Cô vừa nói vừa đem đồ đạc của mình thu gọn vào.
"Chị đúng là rất ngu ngốc, ví tiền của tên đó cũng phải hai ba nghìn tệ, sao lại trả cho hắn được chứ?.” Chung Tĩnh Văn nhớ mãi chiếc ví dày cộp ấy:”Còn có mấy cái thẻ vàng, không cần mật mã có thể quẹt được.”
“Chung Tĩnh Văn, em có biết anh ta là ai không mà dám trộm đồ của người ta?.” Chung Tĩnh Trúc hơi bực mình, nếu không phải thói xấu của cô em này, thì cô cũng phải đi làm bảo mẫu cho người khác.
“Không trộm của người có tiền thì trộm của ăn mày chắc?.” Chung Tĩnh Văn không hề để ý tới cơn tức đang sôi trào của Chung Tĩnh Trúc.
“Lần cuối cùng chị cảnh cáo em, nếu lần sau chị còn bắt gặp em trộm đồ của người khác, chị nhất định sẽ tóm em đến đồn cảnh sát.”
“Chị dám! Đồ điên!.” Chung Tĩnh Văn tức đến trợn cả mắt lên, chạy đến phòng Phương phu nhân mách lẻo. Cô vừa mới yên tĩnh được vài giây, sau đó Lưu Vinh Khôi mò vào.
“Tĩnh Trúc này, con có chỗ để đi sao?.” Ông ta xoa tay, nở nụ cười hết sức xấu xa.
“Không liên quan đến ông.” Chung Tĩnh Trúc không thèm ngó ngàng đến ông ta, giọng nói tỏ rõ vẻ khó chịu.
“Sao lại nói như vậy được, dù sao con cũng là con kế của ta, người làm cha này sao không thể lo lắng cho con được, chẳng lẽ con trông mong vào người mẹ kế kia?”
Vừa nói, ông ta vừa cười tít cả mắt, rồi nói tiếp:”Nếu không như này đi, ta cho con thuê phòng để con ở?”
“Ông muốn thuê phòng vụng trộm sao?” Chung Tĩnh Trúc nhìn rõ mục đích của ông ta.
Lưu Vinh Khôi là người Phương phu nhân bao nuôi, giống y con chó xu nịnh chủ nên bà mẹ kế kia rất cưng chiều ông ta. Ông ta lại thích Chung Tĩnh Văn hơn, con bé ấy có ngoại hình xinh đẹp nhưng lại thừa hưởng tính tình Dạ Xoa của mẹ nó, nên ông ta đành chuyển hướng sang Chung Tĩnh Trúc.
Lúc thì sờ lúc thì nắm, năm lần bảy lượt lợi dụng cô, cô nhịn không dám để Phương phu nhân biết chuyện. Nếu để cho bà mẹ kế ấy biết, chắc chắn sẽ không tin lời cô nói mà còn tống cổ cô ra khỏi nhà nữa, khi ấy cô còn đang đi học, làm sao có chỗ để ở.
“Sao lại nói vậy được, ta rất thích con, cái gì mà lén lút chứ, đến lúc đó ta sẽ tìm cách bỏ bà mẹ kế của con, rồi kết hôn với con?” Lưu Vinh Khôi tự mình mơ mộng.
Cô nhét ống đựng bút vào vali, mọi thứ của cô đều dọn dẹp xong, Chung Tĩnh Trúc quay lại liếc nhìn ông ta một cái, rồi nói:”Tôi không thích ông, nhìn thấy ông, tôi chỉ thấy kinh tởm.”
“Chung Tĩnh Trúc, cô đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Bản tính lưu manh của Lưu Vinh Khôi liền lộ nguyên hình, khuôn mặt trở nên hung hãn:”Ngoài tôi ra, còn ai sẽ giúp được cô? Cô không soi gương sao, khuôn mặt rách nát này.”
“Anh ở chỗ đấy làm gì?.” Phương phu nhân vặn tai Lưu Vinh Khôi, hắn lập tức hạ giọng cầu xin:”Em yêu, em nhẹ tay một chút, anh đang giám sát con nhóc xấu xa này, xem nó có trộm đồ của nhà không.”
“Hừ.” Phương phu nhân hừ hừ vài tiếng rồi buông tay.
“Trái tim của anh chỉ thuộc về em, con nhóc xấu xa này còn muốn dụ dỗ anh, nói là tìm cho nó một nơi để ở.” Tên độc ác Lưu Vinh Khôi giở giọng.
“Cô có biết thế nào là xấu hổ không?” Phương phu nhân tức đến đen mặt, miệng rộng ngoác tay chân vung vẩy, tát mạnh một cái vào mặt Chung Tĩnh Trúc, cô tránh không kịp cú đánh này của bà ta. Chung Tĩnh Trúc cắn chặt răng, cầm lọ mực xanh trong tay, sau đó xoay người đi đến cửa chính, cô nhanh nhẹn hất cả lọ mực nước vào cặp vợ chồng này.
“Đừng để cho tôi thấy cô, đồ con gái khốn nạn này, cái thứ người rác rưởi.” Phương phu nhân nổi đóa, Chung Tĩnh Trúc ôm chiếc vali nhẹ tênh chạy xuống dưới.
Vốn là định đến sở cảnh sát để tạm lánh một đêm nhưng cô là người trọng danh dự, tự tôn rất cao, cô không muốn cho đàn anh biết được chuyện xấu trong nhà.
Chiếc điện thoại trong túi áo bỗng rung lên, Chung Tĩnh Trúc móc ra nhìn, tin nhắn là của chủ nợ. Chủ nợ đương nhiên là Lệ Tô Liêu.
Mở tin nhắn ra, vỏn vẹn năm chữ:”Cô đi đâu rồi?.” Chung Tĩnh Trúc nghĩ lại, lúc đó bị anh bức ép phải trao đổi số điện thoại, dỗ Lệ Tô Liêu nửa ngày anh mới đi ngủ được. Hơn nữa, anh còn uống nhiều nước rồi bắt cô đưa đi giải quyết khiến cho Chung Tĩnh Trúc phải phục vụ suốt cả đêm. Mãi đến khi nhìn thấy anh ngủ cô mới dám chuồn đi, không nghĩ anh so đo đến vậy.
Chung Tĩnh Trúc không trả lời, anh lại nhắn tiếp tin thứ hai, tin nhắn thứ hai ngắn hơn, chỉ ba chữ:”Thẻ cảnh sát.” Chung Tĩnh trúc giậm chân. Đúng là rất biết giẫm vào cái đuôi của cô mà, đúng là rất biết bắt đúng thóp người khác.
Cô liền trả lời tin nhắn:”Về ngay đây!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Liên tiếp mười mấy cái dấu chấm than, tỏ rõ vẻ chân thành của mình, lúc đấy điện thoại mới được buông tha. Thật đúng là chủ nợ mà!
Chung Tĩnh Trúc kéo vali, lặng lẽ đi trên hành lang bệnh viện, nửa đêm im ắng, lúc này chỉ có tiếng bánh xe vali của cô đang phát ra tiếng lộc cộc. Cô mở cửa phòng bệnh liền thấy bên trong đèn vẫn sáng, Lệ Tô Liêu đang ngồi trên giường nghịch điện thoại di động.
Chung Tĩnh Trúc vừa đẩy cửa vào, lỗ tai của ai đấy quá thính, lập tức quay đầu sang, Lệ Tô Liêu nở nụ cười rõ tươi, cộng thêm đôi mắt buồn ngủ nheo nheo lại, trông rất có phong cách.
“À, hóa ra là cô về thu dọn hành lý.” Lệ Tô Liêu ra vẻ như đã hiểu lầm cô, gật đầu rồi khen ngợi:”Tôi còn tưởng cô muốn chạy trốn, hóa ra tôi hiểu lầm cô rồi.”
Chung Tĩnh Trúc cười gượng, tự độc thoại nội tâm:”Anh không có hiểu lầm, tôi đúng là đang định chạy trốn.” Cô để vali sang một bên, rồi dựa vào cửa sổ, anh không nhìn thấy rõ khuôn mặt cô, cũng không thấy khuôn mặt cô đang sưng vù lên như cái bánh bao.
“Sau lại đứng xa thế, ngồi lại đây.”Lệ Tô Liêu vẫy tay về phía cô, cô bước từng bước nặng nề về chỗ anh, khuôn mặt sưng đỏ hiện rõ ra trước mắt anh. Đôi mắt đen thui của anh bỗng trở nên sáng chói, tâm tư Chung Tĩnh Trúc đang bề bộn nên không nhìn ra sự thay đổi của anh.
“À ... tôi bị ngã.” Chung Tĩnh Trúc tự động bịa chuyện ra nói.
“Vậy à, ngã vào tay ai?.” Giọng nói của Lệ Tô Liêu có phần sắc bén. Chung Tĩnh Trúc lúng túng che mặt, trên má của cô in rõ năm đầu ngón tay, không thể giấu giếm được.
“Sao anh còn chưa ngủ?.” Chung Tĩnh Trúc cố gắng chuyển đề tài, rồi nhìn vào đồng hồ, đã hơn hai giờ sáng.
“À, giường cứng, không ngủ được.” Lệ Tô Liêu xoa xoa cái eo, bỗng nhiên nháy mắt với Chung Tĩnh Trúc:”Hay là chúng ta về nhà đi?.”
“Hả?” Chung Tĩnh Trúc lập tức ngăn người đàn ông đang định bò xuống giường. “Bác sĩ nói anh cần phải nằm viện để quan sát.”
“Haiz, chẳng phải chỉ nói là chấn động não nhẹ sao, chẳng lẽ còn bệnh gì khác?” Lệ Tô Liêu nghiêng đầu nhìn cô một cái, Chung Tĩnh Trúc vội vàng trốn tránh.
“Không ... Không có!.”Cô lập tức lắc đầu, cố gắng tỏ thái độ bình thường.
“Vậy về nhà thôi.” Lệ Tô Liêu bắt đầu thay quần áo bệnh nhân, nhìn thấy ngực của anh lần nữa, khuôn mặt Chung Tĩnh Trúc đỏ ửng lên, cô liền che mặt lại xoay người sang chỗ khác. Lệ Tô Liêu khẽ cười, cô đúng là rất ngây thơ.
Vào lúc này, bệnh nhân không thể rời khỏi bệnh viện, hai người lén lút tránh khỏi sự giám sát của y tá trực ban, Chung Tĩnh Trúc không nhận thấy Lệ Tô Liêu có chỗ nào giống người đang có bệnh, tay chân của anh còn nhanh hơn cô nhiều.
Không những thế, anh còn rất nhiệt tình giúp cô cầm vali, giống như sợ cô sẽ thừa cơ hội bỏ trốn. Vì để giảm bớt tiếng động, Lệ Tô Liêu vác hẳn nó lên vai luôn.
Chỗ ở của Lệ Tô Liêu là một chung cư mới xây xong, nơi đây là nơi dành cho những người có tiền mới có thể bước chân vào được. Khu vực này khi vừa mới mở ra, khắp nơi đều có đèn quảng cáo, biển quảng cáo, sân khấu quảng cáo của họ.
Chung Tĩnh Trúc mỗi lần nhìn thấy mấy loại tranh ảnh quảng cáo đó đều khịt mũi khinh bỉ, đây là trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng đó, cái gì là đô thị xanh? Định lừa ai đó? Còn giá cả nữa? Định lấy mạng người ta chắc?
Lúc này cô nhìn thấy khung cảnh xung quanh lại đau lòng không thôi, đúng thật là đô thị xanh mà, cô không phải cảm thấy xấu hổ vì đã trách nhầm cái công ty kia, mà cô đau lòng cho khu nhà nhỏ bé của mình, ở đấy tầng tầng nối tiếp nhau, một chút cây cối hoa cỏ cũng không có, trông giống hệt các khu ký túc xá dành cho sinh viên đại học.
Lúc này đã qua nửa đêm, vậy mà trước cửa ra vào vẫn có hai bảo vệ đứng sừng sững, tướng tá trông hệt như các quân nhân trong lễ diễu binh vậy. Chung Tĩnh Trúc lại thầm xấu hổ, mấy bảo vệ ở khu nhà nhỏ của cô lần nào về cô cũng thấy bọn họ ngồi đánh bài suốt đêm, chưa từng thấy ai chăm chỉ canh gác như thế này...
Bên trong đại sảnh rất đẹp, đèn trần sáng rực cứ như bật không cần tốn điện, đến cả thang máy cũng dùng mật mã, Chung Tĩnh Trúc cúi đầu đứng phía sau Lệ Tô Liêu, lòng thầm cảm thán, Trái Đất quá nguy hiểm rồi, cô muốn về Sao Hỏa thôi.
"Nhà chúng ta ở số 11 tầng 11, nên mật khẩu là 1111, đừng có quên, nếu không cô phải leo cầu thang lên đấy.” Lệ Tô Liêu bình thản giải thích cho Chung Tĩnh Trúc.
Chung Tĩnh Trúc chớp chớp mắt, anh ta khinh thường cô vậy sao? Chẳng lẽ đầu cô không nhớ nỗi bốn chữ số y hệt nhau thế này?
Khu này mỗi nhà có mỗi cái thang máy, cửa thang máy mở ra ngay cửa nhà mình. Lệ Tô Liêu bỗng nhiên nắm lấy tay Chung Tĩnh Trúc.
"Anh muốn làm gì?” Chung Tĩnh Trúc hỏi.
"Làm chìa khóa cho cô.” Lệ Tô Liêu nhếch miệng cười nói, sau đó cầm ngón trỏ của cô đặt lên bảng khóa vân tay. Loại thiết bị công nghệ cao này cô từng được học trên lớp, thầy giáo còn bảo nó thường được sử dụng để bảo vệ cơ mật quốc gia, không ngờ lúc này đã xuống cấp đến độ làm khóa nhà cho dân thường sao?
Tích tắc sau bỗng vang lên một tiếng ”Tách", cô giật mình rút tay về. Bên tai Chung Tĩnh Trúc dường như có tiếng ai đó khẽ cười, cô hơi xấu hổ quay đầu trừng mắt nhìn, quả nhiên Lệ Tô Liêu đang nhìn cô cười nói:”Cô đúng là nhát gan."
Cửa tự động mở ra, Lệ Tô Liêu bật đèn phòng khách, Chung Tĩnh Trúc đi theo sau thấy anh ta làm sao thì làm theo như thế, cô cởi giày đặt lên kệ. Sàn nhà sạch bong sáng bóng, làm mỗi bước đi của cô đều hết sức cẩn thận.
"Nhìn cô giống như đến đây ăn trộm chứ chẳng phải về nhà mình.” Lệ Tô Liêu châm chọc, Chung Tĩnh Trúc bĩu môi, mắt cô lướt qua căn phòng khách cực lớn rồi nhìn sang phía cửa sổ, đúng là giống như những gì người ta quảng cảo, chỉ cần cúi đầu đã có thể thấy dòng xe qua lại.
Chung Tĩnh Trúc thấy phòng ốc nhiều và rộng quá lại sợ mình đi nhầm nên cúi đầu đi theo sau Lệ Tô Liêu. ”Đây là phòng dành cho khách, sau này cũng là phòng của cô.”
Lệ Tô Liêu nói xong chỉ sang căn phòng đối diện, ”Đây là phòng của tôi.” Hai cánh cửa mở ra là đến phòng đối phương, đúng là sát một bên.
Bên trong phòng rất sạch, dường như mỗi ngày đều có người quét dọn, cô bắt đầu lấy quần áo ra treo vào tủ, nhưng chỉ có vài món, nhìn tủ quần áo trống không có chút tức cười.
Cô vừa cởi áo khoác ngoài bỗng nhiên cửa phòng bật mở: ”A!” Chung Tĩnh Trúc vừa hét vừa lấy tay che ngực, Lệ Tô Liêu xoa mày nói:”Không phải cô còn mặc quần áo sao?"
Chung Tĩnh Trúc giật mình tự mỉa mai mình, đúng là cô còn mặc một cái áo thun ngắn tay nữa, có điều trước nay cô bị ám ảnh lão già Lưu Vinh Khôi nhìn trộm nên đây đã thành bản năng rồi.
"Có chuyện gì?”Chung Tĩnh Trúc hắng giọng nói lảng sang chuyện khác.
"À, tôi sực nhớ có chuyện cần nói với cô, bữa sáng mai tôi muốn ăn bánh mì nướng với trứng chiên, nước ép trái cây thì ép ngô đi.” Lệ Tô Liêu cười nói, ánh mắt có chút giống trẻ con đòi đồ ăn.
"Bữa sáng?” Chung Tĩnh Trúc ngơ ngẩn một lúc mới bừng tĩnh, cô đến đây không phải làm khách, mà là bảo mẫu nhé!!!