Sau chuyện ở Thiên Trúc Tự, người trong Quân gia mới ý thức được khuôn mặt xinh đẹp của Quân Thập Tam có thể dẫn phát đến những phiền toái không cần thiết, ngay cả đến viếng thăm chùa miếu mà cũng có thể đưa tới sự khinh bạc của đăng đồ tử.
Nhưng Quân Thập Nhất lại cho rằng, nước có thể lái thuyền, cũng có thể dìm thuyền.
Có lẽ gương mặt xinh đẹp của Quân Thập Tam cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, ngược lại còn có thể đưa tới những phúc phận lớn hơn.
Tâm tư đa dạng đang lên men trong lòng người của Quân gia, Quân Thập Tam lại hồn nhiên không bắt bẻ.
Trở lại Quân phủ.
Vào đêm, được Bát Vân hầu hạ tắm rửa thay quần áo xong, cho Bát Vân lui ra, nàng ngồi vào bàn, lấy từ trên giá sách xuống bức họa Long Thần.
Bức họa không làm nàng rung động bằng khi thấy hắn xuất hiện ngay trước mắt, hơn người như vậy, tà mị nhϊếp hồn…
Nàng thu dọn từng cơn rung động khó hiểu trong lòng, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Ai! Không thể cứ đem toàn bộ tâm tư đặt lên người Long Thần được.
Thở dài, đặt bức họa về lại giá sách, nàng ngồi vào giường, buông màn, nằm xuống thử đi vào giấc ngủ.
Nhắm mắt lại, còn chưa đi vào giấc ngủ, bất chợt nghe thấy tiếng vang thanh thúy như tiếng vàng rơi trên bàn ngọc, nàng cả kinh mở choàng mắt ra.
Viện Bắc Giác của nàng là nơi nghiêm ngặt nhất ở trong Quân phủ, phụ trách hầu hạ nàng chỉ có một mình Bát Vân, những người còn lại không thể tùy ý đến gần.
Tuy nhiên, trên người Bát Vân vẫn chưa được đeo vật phẩm trang sức gì.
Âm thanh này rốt cuộc từ đâu mà đến?
Còn đang nghi hoặc, màn giường hơi hơi lay động, nàng vừa nghiêng mắt tìm kiếm đã thoáng nhìn thấy hắn đang ở ngoài màn giường.
“Long Thần đại nhân?” Nàng kinh hô, vội vàng ngồi dậy, dùng sức kéo mở màn giường, lại không thấy bóng dáng hắn đâu.
Có chuyện gì vậy? Rõ ràng nàng đã nhìn thấy.
Rời giường, nàng đi lại xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng hắn.
Điều này càng làm cho nàng cảm thấy chính mình như đang muốn phát cuồng.
Thế này là thế nào?
Trước đây nàng luôn một mình ở trong phòng tối, nương theo ánh sáng chiếu qua khe cửa mỏng manh mà tưởng tượng về thế giới bên ngoài, tưởng tượng có một ngày nàng sẽ giống như bà nội: cống hiến thiên phú, tạo phúc cho dân chúng.
Nhưng vì sao bây giờ tất cả đầu óc nàng chỉ có hình ảnh của Long Thần, thậm chí còn khát vọng đến mức xuất hiện ảo giác?
Bà nội từng nói với nàng, thân là tế chủ phải thanh tâm quả dục.
Nếu nhiễm phải tham giận dữ si, một ngày nào đó ắt sẽ nhập ma.
Mà nàng, nhập ma ư?
“Có muốn cùng bản quân đi đến nơi này một chút không?” Tiếng nói trầm thuần vang lên.
Quân Thập Tam bỗng dưng quay đầu, cả kinh khi thấy hắn ở ngay trước mặt.
“Ngài…”
“Ửm?”
Hắn cười với nàng.
Khuôn mặt tuấn mỹ nhiễm thêm phong tình ma mỵ, khiến cho nàng chỉ muốn gật đầu, lại nhớ ra có điều không ổn.
“Không thể.” Thân là tế chủ, nàng không nên rời khỏi Quân gia một cách vô cớ, huống hồ bây giờ đã vào đêm.
“Nhưng bản quân muốn đưa ngươi ra ngoài một chút.
Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn ngắm lại cảnh trí trên núi Thiên Trúc sao?”
Nàng lại động tâm.
Chỉ trong nháy mắt, nàng bất ngờ rời khỏi phòng ngủ, xuất hiện tại đỉnh núi Thiên Trúc.
Vừa đưa mắt nhìn xuống đã thấy bóng tối sâu không thấy đáy, sợ đến mức nàng phải níu chặt lấy người bên cạnh.
“Sợ à?” Hắn cười nhẹ, ngón tay dài bắn ra.
Chỉ thấy trong bóng đêm nở rộ hàng vạn ngọn đèn.
Nàng có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh núi trước mắt và mặt hồ rộng lớn ở phía xa xa.
Quân Thập Tam vui mừng quá đỗi, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, muốn đi về phía trước một bước lại bị người bên cạnh túm lại.
“Cứ đi về phía trước, chỉ có sông hoàng tuyền.”
Hắn trêu tức, cúi người phất qua bên tai nàng, khiến mặt nàng đỏ ửng.
“Đi phía này.”
Hắn nói xong, tự nhiên dắt tay nàng.
Quân Thập Tam có chút không được tự nhiên, nhưng bàn tay to rộng của hắn bao phủ lấy bàn tay nàng rất ấm áp, rất thoái mái.
Hơn nữa, nói thật, nàng cũng không muốn tránh ra.
“Núi Thiên Trúc quả thật là tòa linh tiểu.
Nếu ngươi có thể đến đây nhiều hơn, đối với ngươi mà nói, có ích chứ không có hại.”
“Hả?”
“Ngươi xem như cũng có phật duyên.
Chỉ cần ngươi dốc lòng tu luyện, đợi ngươi thọ hết đời phàm nhất định có thể đứng hàng tiên ban.” Hắn nói xong, thích thú nhìn vẻ mặt xinh đẹp như là buồn rầu, như là suy nghĩ sâu xa khi kinh ngạc của nàng.
Vu nữ (nữ phù thủy) Quân gia, tư chất vốn đã vô cùng tốt, mà nàng lại là người tốt nhất trong đó.
Bởi vì, nàng là Thập Phiến chuyển thế.
“Ý của Long Thần đại nhân là, đưa ta đến nơi này là hy vọng ta tiếp cận hơn với linh sơn, để ta có thể càng thêm dốc lòng tu luyện?” Nàng miên man hỏi.
Không hiểu vì sao, đáy lòng có chút mất mát khó hiểu.
“Không tốt sao?” Nàng sớm đứng vào hàng tiên ban, đối với hắn mà nói, mới là tin tức tốt chân chính.
“… Rất tốt.” Nàng cũng chỉ có thể trả lời như vậy.
Dù sao, nàng vốn dĩ nên dốc lòng tu luyện.
Nguyên nhân vì muốn cho tế chủ tâm vô tạp niệm, nàng mới phải ở trong một nơi hẻo lánh, để đạt tới cảnh giới tâm bình như nước.
Trước kia rất đơn giản, nhưng lúc này quả thật quá khó khăn.
“Ngươi quả là một nha đầu thú vị.” Hắn mỉm cười, nói.
Thú vị? Nàng nhăn mày lại, không thể lý giải rốt cuộc mình thú vị ở điểm nào.
Theo hắn đi tiếp vào con đường núi không người, Quân Thập Tam không chút để ý ngắm nhìn cảnh núi, chỉ cảm thấy Thiên Trúc sơn núi non cheo leo, cổ thụ che trời: Nhìn gần sơn cốt linh lung, lão đằng phàm nham…
“Thế nào?” Phát giác nàng đột nhiên dừng lại, hắn nghiền ngẫm quay đầu xem xét nàng.
“Nham thạch này…” Nàng nheo mắt nhìn sang bên đường, nham thạch cao ước chừng hơn trượng.
“Thật không tầm thường.”
“Ồ? Thế nào là không tầm thường?”
“Tảng đá này có linh tính, bên trong ẩn chứa rất nhiều hơi thở.
Cũng may có người đã thiết hạ kết giới, nếu không sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.” Nàng nhẹ nhàng chạm vào nham thạch lạnh lẽo, có thể cảm giác được rất nhiều thất tình lục dục xuyên thấu qua nham thạch truyền đến nàng – thề non hẹn biển khác cốt ghi tâm, bất đắc dĩ bị bắt phải chia ly… Tham giận dữ si nồng hậu, quấy nhiễu buộc nàng thu tay.
Hắn khẽ nắm lấy bàn tay nàng vừa rút về, giải thích: “Đây là Tam Sinh Thạch, ở hoàng tuyền và nhân gian đều có một khối, ghi lại những đoạn tình không muốn quên nhất trong kiếp trước kiếp này của mọi người.”
Lúc trước, bọn họ đã gặp nhau ở đây, nàng còn nhớ không?
“Thật sao?” Nàng giống như đứa trẻ mới sinh, vẫn còn đang mò mẫm sờ soạng thế gian.
“Nếu ngươi thích, bản quân có thể lấy xuống một khối cho ngươi.”
“A? Nhưng như vậy không phải phá hư…” Còn chưa nói xong đã thấy ngón tay của hắn khẽ búng một cái.
Trên mặt nham thạch rớt xuống một mẩu đá nhỏ màu xám.
Sau khi rơi vào lòng bàn tay to rộng của hắn, bề mặt đá lập tức trơn láng, trong suốt như gương.
“Cho ngươi, sau này nếu lại có người mạo phạm ngươi, cầm tảng đá này kêu gọi bản quân.
Bản quân sẽ lập tức hiện thân.”
Hắn đưa hòn đá cho nàng.
Nàng ngây ngốc tiếp nhận, cảm giác hòn đá thấm lạnh như băng, hình dáng như nguyệt, nằm vừa vặn trong lòng bàn tay.
Nhưng nàng lại không có tâm trạng để thưởng thức nó, vì đang mải mê suy nghĩ ý tứ trong lời nói vừa rồi của hắn.
Nàng nâng nui hòn đá trong lòng bàn tay.
Cảm giác mất mát nhàn nhạt ban đầu, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành hư không, trong lòng nàng lại tràn đầy hứng khởi.
“Vì sao Long Thần đại nhân lại tốt với ta như vậy?” Nàng hỏi.
“Ngươi nói xem?”
Hắn biết nàng bị cách ly giáo dưỡng trong phòng tối mà lớn lên, tự nhiên sẽ không hiểu tình yêu nam nữ.
Nhưng khối Tam Sinh Thạch này có thể dẫn dắt nàng hiểu được tình yêu, sớm lao vào vòng tay ôm ấp của hắn.
Giữa bọn họ không có tơ hồng.
Hắn làm như vậy, là đùa giỡn một chút thủ đoạn nhỏ.
Ai bảo nàng khiến hắn nhớ mãi không quên?
Ai bảo nàng họa ra chân dung của hắn?
Chủ động trêu chọc hắn, nàng có lẽ nào không đếm xỉa đến sao?
Quân Thập Tam ngây ngốc nhìn hắn, mãi đến khi hắn phủ lên đôi môi nàng, nàng bỗng dưng trừng to mắt.
Muốn đẩy hắn ra, hắn lại xiết nàng cực chặt.
Đôi môi ẩm ướt mềm mại dây dưa.
“Ngươi… làm gì vậy?” Nàng tâm hoảng ý loạn, không thể lý giải được hành vi của hắn.
“Hôn ngươi.” Hắn lẩm bẩm.
Tuy hắn là thiên giới ngoại tộc, nhưng thân là thần đế, hắn cũng không thể không tuân thủ thiên quy.
Nhưng mà, sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở thành thiên giới.
Đúng vậy, hiện thời tiếp cận nàng, cũng không tính là phạm quy chứ?
Đầu nàng rầm rầm vang, cảm giác trên người như có lửa, lan tràn toàn thân, chỉ có thể bất lực tựa vào lòng hắn.
Mãi cho đến khi tay hắn khẽ quấn quanh thắt lưng nàng, từ từ mà linh hoạt luồng vào quần áo nàng, sự tiếp xúc cháy bỏng ấy mới làm cho lý trí của nàng tỉnh lại.
Nàng đẩy hắn ra, hô to – “Không được!”
Phút chốc, nàng mở to hai mắt, lại nhìn thấy đỉnh giường.
Nhìn kỹ lại, nàng quả thật đang ở trong phòng mình.
Nàng ngồi dậy, xốc màn giường lên.
Bên ngoài không có một bóng người.
“Ta nằm mơ sao?” Nàng thì thào tự hỏi.
Nhưng trên môi vẫn còn lưu lại xúc giác mềm mại của hắn, thậm chí trên người vẫn còn lạc hỏa của hắn.
Là mộng… Nhưng rõ ràng đã khiến nàng thẹn thùng.
Nhìn ra phía ngoài, sắc trời sắp sáng.
Nàng nâng trán trầm ngâm, muốn xuống giường rót một chén trà, nhưng chân vừa mới chạm xuống nền đất liền nghe thấy một tiếng vang thanh thúy.
Nàng cúi đầu nhìn lên, đúng là mẩu Tam Sinh Thạch hắn đã cho nàng.
“Không phải mộng?” Nàng run giọng lẩm bẩm.
Nhìn Tam Sinh Thạch trong lòng bàn tay, nghĩ lại lời hắn nói, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không biết mình rốt cuộc đang bị quấy nhiễu hay vui mừng.
Cứ cảm thấy tất cả đều mơ hồ, khiến nàng không thể nào phân rõ.
Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bà nội chưa từng nói cho nàng biết, Long Thần đại nhân sẽ cố tình làm bậy, không kềm chế được mà làm càn như vậy.
Điều nàng không hiểu nhất chính là, vì sao hắn lại muốn hôn nàng?
Đoán nửa ngày, tiếng bước chân rất nhỏ bên ngoài khiến nàng chú ý.
“Tế chủ, thái thú đại nhân phái người đưa tới thϊếp mời, mời ngài dùng chung bữa sáng.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gọi khẽ của Bát Vân.
“Nói là muốn dẫn một người đến cho tế chủ làm quen.”
Quân Thập Tam khẽ nhếch môi.
Sớm như vậy? Chẳng lẽ là nhân vật quan trọng nào?
Khách điếm Phúc Lâm tọa lạc trên con phố chữ thập sầm uất nhất Hàng Châu.
Ngựa xe như nước, tiếng buôn bán náo nhiệt không ngừng làm cho người ta không nín được ý cười khi nhìn thấy cảnh tượng phồn vinh.
Quân Thập Tam thò đầu nhìn ra cửa sổ xe, ý cười không ngừng lan tràn trên khóe môi, mãi cho đến khi khuôn mặt của Bát Vân đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
“Tế chủ, đã đến.
Đương gia xuống xe trước, Bát Vân sẽ giúp người đội duy mạo.”
“Ờ.” Ôi, nhanh thật.
Nàng không khỏi thở dài.
Nếu có thể, nàng chỉ muốn đi dạo trong thành một chút.
Đáng tiếc giấc mộng này… rất khó thực hiện.
Không biết làm thế nào, cuối cùng xe ngựa cũng ngừng, lập tức nhìn thấy quản lý khách điếm kinh sợ chạy ra nghênh đón, dẫn người của Quân gia đi lên lầu ba đã được bao trọn.
Lầu ba đều là thị vệ mặc áo đen, ít nhất cũng có đến mười một, mười hai người.
“Tế chủ…”
Vừa bước vào gian lầu, Quân Thập Tam đã phát hiện Bát Vân luôn theo bên người đang không ngừng giật giật tay áo nàng.
“Làm sao vậy?” Nàng quay đầu nhìn cô ta, hỏi.
“Người kia…” Bát Vân lộ vẻ cầu xin, lặng lẽ chỉ vào nam nhân đang ngồi cùng thái thú, cái này nàng cũng nhìn ra lai lịch của đối phương không nhỏ.
Quân Thập Tam theo hướng chỉ tay của Bát Vân nhìn lại, vừa vặn mắt đối mắt với nam nhân kia.
Nàng đương nhiên nhận ra đối phương, hắn chính là tên nam nhân đã khinh bạc nàng ở Thiên Trúc Tự.
Nhìn thái độ khúm núm hèn mọn của thái thú đối với hắn, có thể thấy thân phận của nam nhân kia tôn quý cỡ nào.
Nhưng… thì đã sao?
“Quân tế chủ, còn không tiến vào chào hỏi công tử Lý gia.” Thái thú Lục Kinh Hòa thấp giọng thúc giục.
Công tử Lý gia? Quân Thập Tam không hiểu nhíu mày.
Chỉ là một công tử bình thường, thái độ của thái thú có cần phải cảnh giác, sợ hãi như vậy không?
Bát Vân nóng vội, nhưng nàng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, đừng nói là nói chen vào, ngay cả tư cách bước vào gian lầu cũng không có.
Mà Quân Thập Nhất đứng phía trước Quân Thập Tam, lập tức hiểu ý bước lên trước một bước, chắp tay thở dài: “Tại hạ Quân Thập Nhất, xin chào Lý công tử.”
Hắn dù sao cũng là đương gia của Quân gia, đã trông thấy đủ loại người muôn hình muôn vẻ.
Ở Đại Đường, có thể làm cho thái thú đối đãi như thế, lại xưng là công tử Lý gia, nhất định là hoàng tộc.
Lý Thành Uy làm như không thấy hắn, trực tiếp cười khẽ tiếp đón Quân Thập Tam, “Hôm nay mời Quân tế chủ đến đây, là muốn thiết yến để xin lỗi chuyện đường đột hôm qua.
Mời nàng vào bàn trước.”
“Lý công tử không cần khách khí như vậy, kỳ thật cũng không có chuyện gì.” Nàng khẽ nói.
“Vậy sao được? Nói đến cùng là nha hoàn của quý phủ thất lễ với công tử.
Quân gia phải thiết yến bồi tội mới phải.” Giấu sự không vui vì bị bỏ qua ở đáy lòng, Quân Thập Nhất tươi cười đầy mặt, lôi kéo nàng ngồi xuống.
Cách nói chuyện của hắn làm cho Quân Thập Tam không tán thành lắm.
Nàng nhăn mặt lại, nhưng ở trước mặt mọi người cũng không tiện tranh luận, cho nên nàng đành phải kiềm chế.
“… Bản công tử chưa nói chỉ mời Quân tế chủ ngồi vào vị trí sao?” Lý Thành Uy ngày thường mày rậm mắt to, trán rộng mũi thẳng, dáng người cao ráo, cực kỳ tuấn tú.
Nhưng những khi không cười, sự uy nghi trời sinh lại triểu lộ không sót phần nào.
Đối mặt với lệnh đuổi khách của Lý Thành Uy, Quân Thập Nhất da mặt dày, căn bản không hề cảm thấy khó chịu.
Dù sao thì, nếu lần này có thể kết thân với hoàng tộc, Quân gia từ nay chẳng những đạt đến cực hạn ở thành Hàng Châu mà còn thăng chức rất nhanh.
“Lý công tử, tổ huấn của Quân gia có nói, tế chủ giao tế bên ngoài, đương gia nhất định phải đi theo.
Tất cả công việc cùng xã giao đều phải thông qua đương gia.” Hắn đem tổ huấn ra nói giống như kiên quyết đưa ra giới hạn, nhưng cũng lộ ra chút manh mối rằng, đối phương nghĩ ra được cái gì đều dựa vào hắn giật dây.
Lý Thành Uy nghe xong, chỉ khẽ nhướng đầu mày, làm như đánh giá Quân Thập Nhất.
Rồi sau đó mới chậm rãi cong miệng cười.
“Bản công tử thụ giáo.”
“Cũng xin Lý công tử bao dung.” Hắn cười híp mắt, thật giống hồ ly.
“Dùng bữa trước đã, đồ ăn sắp nguội cả rồi.” Lục Kính Hòa thấy không khí khá tốt, cũng vội vàng tiếp đón.
Trong suốt bữa ăn, tất cả đề tài tán gẫu đều xoay quanh lịch sử của Quân gia.
Quân Thập Tam từ đầu đến cuối không hề đáp lời, ngay cả cơm cũng chỉ ăn có vài miếng.
Nàng không thích loại bữa ăn xã giao này, nhưng Thập Nhất ca nói có chút giao tế là việc khó tránh khỏi.
Bởi vì Quân gia phải dựa vào quan viên địa phương mới có thể sống sót, nhưng nàng chỉ luôn có nghe chứ không có biết.
Bà nội từng nói, vu tế tồn tại là vì tạo phúc cho dân chúng.
Nhưng chiếu theo cách nói Thập Nhất ca, giống như chỉ vì quyền thế cùng tài phú.
Hai cách nói thật sự là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Cho nên, bữa cơm này nàng ăn thật sự vất vả.
May mắn thay, vị trí ngồi của nàng vừa khéo nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể trông thấy cảnh phố xá, cũng là khá tốt.
“Thật ra ta vốn không tin quỷ thần, nhưng khi tế chủ lần đầu chủ trì lễ tế Long Thần, ta đứng ngay cách dàn tế không xa.
Tuy ta chẳng nhìn thấy gì, nhưng cũng mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.”
“Nói như vậy, Lý công tử cũng là người có tuệ căn.
“Ngụ ý, là chỉ bản công tử thích hợp tu hành mà không thích hợp có sự nghiệp lâu bền?” Lý Thành Uy chuyển đề tài câu chuyện, ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi.
Quân Thập Nhất phản ứng rất mau lẹ, không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời: “Cũng không phải, có tuệ căn cũng phải xem người nọ đang vị trí nào.
Nếu là người buôn bán nhỏ, cũng có lẽ có thể theo đuổi con đường tu hành.
Nhưng nếu bản thân là long phượng trong loài người, vậy cho thấy đang muốn một bước lên trời.”
Lục Kính Hòa ở bên cạnh nghe vậy, không khỏi thầm than ‘người không thể chỉ nhìn bề ngoài’.
Quân Thập Nhất bề ngoài nho nhã tuấn tú, mang theo vài phần phong thái ‘đạm bạc vô tranh’.
Nhưng trên thực tế, đôi mắt vô cùng lanh lợi, dường như đã đoán ra được thân phận của Lý Thành Uy, miệng đầy nịnh nọt.
Chỉ có điều, như vậy cũng tốt.
Có một số việc hắn sẽ không cần quá rõ ràng.
Nếu Quân gia có thể giúp ngũ hoàng tử Lý Thành Uy ngồi lên ngôi vị hoàng đế, đối với bản thân hắn và Quân gia đều là chuyện tốt.
Lời nói vừa rồi của Quân Thập Nhất, tự nhiên đã đánh trúng nỗi lòng của Lý Thành Uy.
“Nếu ngày nào đó ta thật sự có thể một bước lên trời, quyết sẽ không quên lời nói ngày hôm nay của ngươi.” Vừa nói vừa nâng chén lên kính Quân Thập Nhất.
Quân gia phát tích ở Hàng Châu, nhưng tiếng đồn vang xa sớm đã khiến cho hoàng tộc chú ý.
Lần này, thật ra hắn đang phụng ý chỉ của phụ hoàng đến đây, xác nhận xem tâm tư Quân gia rốt cuộc là như thế nào.
Nếu Quân gia vọng tưởng lấy vu thuật kiêu ngạo, vậy thì trừ bỏ.
Nhưng, hắn hiện tại lại có tính toán khác.
Hôm qua tại Thiên Trúc tự, hắn bị sắc đẹp của Quân tế chủ hấp dẫn, đang muốn xốc duy mạo của nàng lên lại bị té xuống đất một cách khó hiểu.
Hôn mê trọn một đêm, đến nay hắn vẫn không thể nhớ nổi vì sao mình lại té xỉu… Quân gia làm cho người người kính sợ, nhưng đối với hắn mà nói, chỉ cần giỏi về lợi dụng, nhất định có thể trở thành trợ lực đăng cơ của hắn.
Hơn nữa, Quân tế chủ… Nếu có thể có được nàng, chẳng phải lại thêm một chuyện tốt sao?
“Quân gia nhất định hết sức trung thành tương trợ.” Nhìn phản ứng của hắn, Quân Thập Nhất đã biết mình đoán đúng rồi.
Hắn tuyệt đối là hoàng tộc từ kinh thành.
Đương kim hoàng thượng vẫn chưa sắc phong thái tử.
Nghe nói có vài hoàng tử lén lút tranh đấu, ám cản hoặc lén sát, đều chỉ hy vọng chính mình có thể ngồi lên long ỷ.
Không ngờ hôm nay có được cơ hội tuyệt hảo, có thể cho hắn gặp được một vị hoàng tử trong số đó.
Hai người nâng chén đối ẩm, đáy mắt đều đang tính kế riêng.
Trong lúc đó, Quân Thập Tam giống như nhìn thấy cái gì, cực kỳ hứng thú.
“Tế chủ, muội đang nhìn gì vậy? Còn không mau nâng chén mời Lý công tử?”
Nghe Quân Thập Nhất thúc giục, nàng vội vàng quay đ6àu.
“Thật xin lỗi, muội nhìn thấy trên nóc nhà đối diện…”
Ngay khi nàng cúi đầu tìm cái cốc, Lục Kính Hòa đang ngồi đối diện cửa sổ liền kinh hô: “Có thích khách!”
“Hả?” Nàng đang muốn ngẩng đầu, đã cảm thấy có một dòng khí mãnh liệt theo bên trái cửa sổ mà đến.
Dư quang nơi khóe mắt thoáng nhìn, một thanh trường kiếm bay đến trước mắt, nhắm thẳng vào cổ họng Lý Thành Uy xẹt qua.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, máu tươi đã bắn tung tóe đầy mặt nàng.
Bên tai vang lên cái loại âm thanh va chạm.
Thích khách xâm nhập từ cửa sổ đang cùng thị vệ của Lý Thành Uy chém gϊếŧ.
Quân Thập Tam vẫn còn sững sờ ngồi yên tại chỗ.
Nghe thấy tiếng Bát Vân ở bên ngoài kêu to, nhưng nàng vẫn không thể nhúc nhích.
Không nói rõ được là vì sợ hãi hay vì ung động, khí lực toàn thân nàng giống như bị tháo nước, cho dù nàng muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Quân Thập Nhất cũng không biết đã chạy đi đâu.
Về phần thích khách, tựa hồ chẳng phải chỉ nhằm vào một mình Lý Thành Uy, mà giống như còn bao gồm cả nàng.
Trong nháy mắt khi trường kiếm được đưa đến cổ họng nàng, một luồng kim quang vây quanh nàng, ngăn trở một kích trí mạng.
Cùng thời khắc đó, kim quang bắn ra bốn phía, như lưỡi dao sắc xuyên thủng đám thích khách hành hung lại hoàn toàn không gây thương vong cho người khác, càng không phá hoại bày trí của gian lầu.
Người trong phòng, ngoài phòng đều bị một màn này làm cho kinh sợ, nói không nên lời.
Đợi đến khi mọi người hoàn hồn mới phát hiện, có người đang đứng trước mặt Quân Thập Tam.
Người nó tuấn mỹ vô cùng, ánh mắt sắc lạnh kinh người.
Ngay cả Bát Vân một lòng hộ chủ cũng không dám đến gần.
Đám thích khách còn thừa đã lấy lại tinh thần, lập tức chạy trốn theo đường cửa sổ.
Khi thị vệ có phản ứng muốn đuổi theo thì nghe thấy Lục Kính Hòa hô: “Đừng đuổi theo, xem xét thương thế của điện hạ trước đã.”
Quân Thập Nhất đã chạy trốn ra tới cửa, nhìn vào thấy Lý Thành Uy máu tươi đầy người đang nằm dưới đất, khí sắc giống như chỉ còn chút hơi tàn, lại nhìn thấy nam nhân đứng cản trước người Quân Thập Tam, trái tim không khỏi run lên.
Huyết thống Quân gia giúp hắn nhận ra, nam nhân kia không phải người phàm.
“Ngài…” Quân Thập Tam kinh hồn chưa định, mở miệng ấp úng.
Long Thần chậm rãi quay đầu lại, nhìn nàng chăm chú: “Ngươi không sao chứ.” Hắn vươn tay, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt nàng.
“Ta không sao, nhưng sao ngài có thể…”
“Tắt thở?” Tiếng kinh hô của Lục Kính Hòa túm chặt lấy lực chú ý của Quân Thập Tam.
Nàng giương mắt nhìn qua, đã thấy Lý Thành Uy toàn thân đầy máu.
Cho dù bị dọa đến hai chân vô lực, nàng vẫn cố sức đứng lên đi về phía hắn, đã thấy hắn không còn chút sự sống nào.
“Bây giờ phải làm sao đây?” Lục Kính Hòa hoảng sợ.
Ngũ hoàng tử xảy ra chuyện ở trong quản hạt của hắn, hoàng thượng trách tội xuống, chỉ sợ hắn có mười cái mạng cũng không đền đủ.
Nhìn lên thấy Quân Thập Tam đi tới, hắn vội la lên: “Quân tế chủ, ngươi phải tìm cách đi, bằng không, ngay cả ngươi cũng không thoát khỏi liên lụy.”
“Đại nhân nói sai rồi.” Quân Thập Nhất từ bên ngoài đi vào, nhìn nhìn Lý Thành Uy, xác định hắn không còn cứu được.
“Rõ ràng là thị vệ hộ chủ bất lực, chuyện này thì có quan hệ gì đến Quân gia?”
Tuy hắn vui khi thấy Quân Thập Tam gặp tai ương, nhưng hắn cũng không muốn mình bị cuốn vào trong đó.
“Quân Thập Nhất, hay cho ngươi vừa rồi còn nói lời xu nịnh đầy mồm, không ngờ bây giờ lại lập tức tráo trở, đổi sắc mặt?” Lục Kính Hòa khó có thể tin nổi, mắng.
Hắn còn muốn nói gì đó, đã thấy Quân Thập Tam lấy từ trong người ra một hầu bao cực kỳ cũ kỹ, sau đó thò tay vào lấy ra một viên trân châu bảy sắc.
“Tế chủ, đó là cái gì?” Quân Thập Nhất hỏi.
“Có ai giúp ta mở miệng hắn ra được không?” Nàng giướng mắt hỏi thị vệ.
Một gã thị vệ lập tức tiến lên phía trước, nhẹ nhàng vặn bung miệng của Lý Thành Uy ra: “Quân tế chủ, ngài có thể cứu điện hạ của chúng ta sao?”
“Để ta thử xem.” Nàng nhét viên trân châu vào miệng hắn, chuyên chú đánh giá sắc mặt hắn.
Lòng Thành thấy thế, khẽ nhếch đầu mày.
“Tế chủ, muội vẫn chưa nói cho ta biết, đã cho hắn ăn cái gì?” Quân Thập Tam nhịn không được, hỏi lại.
Thập Tam không phải đại phu, nàng không biết y thuật, càng không thể có được dược liệu trân quý tùy thân gì đó.
Huống chi, thứ vừa rồi nhìn thế nào cũng đều như là một viên trân châu.
“Long Thần Lệ.” Nàng nhẹ giọng nói.
Quân Thập Nhất nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên trở nên dữ tợn, trầm hùng quát: “Ngươi dám đem vật bảo gia truyền của Quân gia cho hắn ăn!”
Sử sách Quân gia có ghi lại, khi tế chủ đời đầu Quân Thập Phiến chết đi, phó tế đã tìm được ở bên người nàng mấy viên trân châu.
Về sau, có người dùng ăn mới phát giác chúng không phải là trân châu, mà là vật báu có thể giúp con người cải tử hồi sinh.
Vì thế, có người phỏng đoán: Nguyên nhân là do mối thâm tình giữa đại tế chủ cùng Long Thần quá sâu, đến nỗi khi đại tế chủ quy thiên, Long Thần đã vì nàng mà rơi nước mắt.
Từ đó, Long Thần Lệ được xem là bảo vật gia truyền của Quân gia, tương truyền đời đời.
Hắn chưa bao giờ may mắn được nhìn thấy chúng.
Kết quả, nàng lại tự ý đem bảo vật gia truyền ra cho Lý Thành Uy dùng!
“Hắn là bị ta làm hại! Vừa rồi ta đã nhìn thấy có người chạy trên nóc nhà đối diện, còn cảm thấy rất thú vị, không hay biết bọn hắn là thích khách…” Nàng nói xong, áy náy cúi mặt xuống.
Nếu nàng thông minh hơn một chút, thì nên phát hiện chuyện đó không phải tầm thường.
Nhưng nàng quá ngốc, cái gì cũng không biết, cho rằng mình đang xem diễn.
Đến khi thích khách gϊếŧ người mới biết được, chính mình đã phạm vào sai lầm lớn rồi.
“Có liên quan gì đến muội đâu?” Quân Thập Nhất tức giận mắng to, không còn dáng vẻ thong dong ngày thường nữa.
“Thích khách là do muội phái đến sao? Muội chớ quên, chúng ta thiếu chút nữa cũng đã bị liên lụy, nếu không có người cứu giúp…”
Hắn thoáng chốc dừng lại, bởi vì Lý Thành Uy đột nhiên ho một tiếng.
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, khó có thể tin nổi một người rõ ràng đã tắt thở, thật sự sống lại được.
“Ta không biết hiệu quả trị liệu của Long Thần Lệ tốt đến mức nào, vẫn nên nhờ các vị nhanh chóng tìm đại phu giúp Lý công tử chữa thương đi.” Quân Thập Tam nhẹ giọng nói.
Lục Kính Hòa thấy thế, vội vàng dặn dò điếm tiểu nhị đi tìm đại phu.
Chưởng quầy cũng chạy nhanh đi giúp Lý Thành Uy an bài một gian phòng ở.
Đợi đến khi đại phu đến, tất cả người Quân gia đã có mặt ở ngoài phòng chờ tin tức.
“Yên tâm, căn bản không cần đến đại phu, hắn tuyệt đối không sao.” Thấy nàng cứ nhìn chằm chằm vào cửa, Long Thần không khỏi đi đến phía sau nàng, nhẹ giọng trấn an.
“Thật vậy sao?” Nàng quay đầu.
Cho dù khuôn mặt nàng ẩn dưới lớp lục trắng của duy mạo, nhưng hắn vẫn nhìn thấy được vẻ mặt tự trách chỉ muốn chực khóc của nàng.
“Thật.” Hắn hừ nhẹ.” Huống hồ, theo như lời huynh trưởng của ngươi nói, căn bản là chuyện này không liên quan gì đến ngươi, không phải sao? Ngươi không cần chú ý.”
“Nhưng mà…” Nàng vẫn rất tự trách.
“Đã nói với muội rồi, chuyện không liên quan đến muội.” Quân Thập Nhất đến gần.
Mặc dù vẫn còn tức, nhưng cơn giận vừa rồi cũng đã tiêu tan không ít.
“Còn Long Thần Lệ không?” Những lời này, hắn ở quá gần, hỏi cũng cực nhẹ.
Tuy nhiên, Quân Thập Tam còn chưa trả lời, hắn đã bị một lực đạo túm lấy.
Sững sờ nhìn nam nhân đang túm lấy mình, hắn cũng không giận, mà ngược lại bày ra khuôn mặt tươi cười hỏi.
“Đúng rồi, vừa nãy đa tạ ngài đã cứu giúp tế chủ.
Không biết nên xưng hô thế nào?”
Hắn biết nam nhân này không phải người thường, chỉ là muốn xác định hắn có phải là Long Thần mà Quân gia phụng dưỡng hay không thôi.
Chớ trách hắn có hoài nghi này.
Quân gia chịu sự che chở của Long Thần, Quân tế chủ gặp nạn, thân rồng hiện thân không phải Long Thần thì là ai? Chỉ có điều, chuyện này cũng là nghe những điều chưa hề nghe.
Tuy hắn ghen tỵ không thôi nhưng không thể không thừa nhận, Thập Tam quả nhiên giống như lời tiền tế chủ đã nói, là vu nữ có tư chất cao nhất từ trước đến nay.
Câu hỏi vừa rồi của Quân Thập Nhất không được Long Thần để ý đến nhưng ngược lại đã làm cho Quân Thập Tam vẫn luôn lo lắng cho thương thế của Lý Thành Uy như bừng tỉnh sau giấc mộng.
Dù sao, Long Thần xuất hiện nơi này cứu nàng, nếu như bị người khác phát hiện ra thân phận của hắn thì thật không ổn.
Lập tức bật thốt ra: “Vô Cữu, hắn tên là Vô Cữu.” Nàng nhặt được cái tên này từ cuộc đối thoại vừa rồi của hai người.
Hơn nữa, không hiểu sao, lời vừa mới thốt ra, đầu óc nàng bỗng nhiên hoảng hốt, giống như trước đây đã từng phát sinh tình huống này rồi vậy.
Nàng dùng sức lắc đầu, phát hiện ánh mắt lạ thường của Long Thần, nàng không khỏi cảm thấy có lỗi, cười khổ.
Đây cũng là bất đắc dĩ, nàng chỉ sợ thân phận của Long Thần bị lộ sẽ dẫn đến những phiền toái không đáng có.
“Vô Cữu?” Quân Thập Nhất nheo mắt dò xét.
“Đúng vậy, Vô Cữu.” Nàng có chút chột dạ nhìn về phía Long Thần.
“Ngươi tên là Vô Cữu, đúng không?”
Quân gia phụng dưỡng Long Thần, cũng không có tên, hoặc là do mấy đời tế chủ trước đây đều không biết tên Long Thần cho nên mới không truyền miệng lại.
Trông thấy vẻ mặt hắc hắc cười gượng của nàng, Long Thần vừa cảm nhận tim mình đập mạnh và loạn nhịp vừa mỉm cười ấm áp, nhướng mắt, “Không sai, Vô Cữu.”
Cảm tạ sự phối hợp của hắn, Quân Thập Tam nhẹ nhàng thở ra.
Nghe thấy tiếng cánh cửa phía sau bị đẩy ra, nàng vội vàng quay đầu, hỏi thăm tình hình của Lý Thành Uy.
“Thương thế trên người công tử đã khỏi hẳn, đại phu khám xong cũng không hiểu ra sao.
Chỉ còn điều, ông ấy nói công tử mất máu quá nhiều, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.” Lục Kính Hòa thấp giọng nói, ánh mắt nhìn về phía nàng đã hoàn toàn khác trước, tôn sùng lẫn sợ hãi.
“May mà có Quân tế chủ, bằng không, thật không biết phải làm sao mới tốt.”
“Đại nhân khách khí, đây là bổn phận của ta.”
“Nhưng Long Thần Lệ kia…” Chính mắt chứng kiến tác dụng thần kỳ của Long Thần Lệ, hắn nhịn không được bèn hỏi.
“Vừa rồi cho Lý công tử uống là viên Long Thần Lệ cuối cùng rồi.”
“Thật sao?” Lục Kính Hòa thất vọng thở dài.
“Hôm nay làm cho Quân tế chủ hoảng sợ rồi, hay là sớm trở về nghỉ ngơi một chút.
Hôm khác lão phu lại thiết yến kính mời.”
“Đại nhân không cần khách khí, chúng ta đi trước.” Xác định Lý Thành Uy không sao, tảng đá đè nặng trong lòng nàng cuối cùng cũng có thể rơi xuống đất.
Tùy ý tán gẫu thêm vài câu, Lục Kính Hòa liền ngỏ ý muốn vì an toàn, sẽ phái quan binh do huyện nha điều riếng đến để bảo hộ người của Quân gia.
Quân Thập Tam vui vẻ nhận lời.
Tuy nhiên, mới ngồi trên xe ngựa đã thấy Quân Thập Nhất cực lực mời mọc Long Thần.
“Thập Nhất ca, đừng miễn cưỡng người ta.” Nàng xốc màn xe lên, nói.
Nàng chưa từng nghe qua Long Thần có tình huống vô cùng nào mà lưu lại nhân gian lâu như vậy, chỉ e sẽ chậm trễ thời gian trở về của hắn.
“Tế chủ, không thể nói như vậy.
Công tử Vô Cữu đã có ơn cứu muội, chẳng lẽ chúng ta không nên cảm tạ người ta sao?” Quân Thập Nhất đưa Long Thần tới xe ngựa của chính mình.
“Đi thôi.”
Quân Thập Tam liếc mắt nhìn Long Thần dò hỏi, chỉ thấy khóe môi hắn khẽ cong lên, “Có gì không thể?”
Sau lần này, không phải sẽ làm cho hắn càng có thể quang minh chính đại cùng nàng ở chung sớm tối đó sao? Về phần nam nhân này đang có chủ ý gì… Thật ra hắn cũng đã quá rõ ràng.