Long Thần Lệ FULL


Đêm đó, Thập Nhất làm chủ, mở yến tiệc khoản đãi Vô Cữu và Trạm Đóa vì có công cứu trợ.
“Trời ạ, đây đúng thật là mỹ vị nhân gian, con cá này sao có thể chưng nấu đủ lửa như vậy, ngon lành như vậy nhỉ?”
Trạm Đóa cứ ăn được một miếng lại vui vẻ khen to một tiếng.

“Thật khác xa bữa cơm chay lúc sáng nha.” Nói xong, nhịn không được nhìn về phía Quân Thập Nhị.
Mặt nàng vẫn không chút biểu cảm nhìn lại.

“Bởi vì ngài nói chỉ cần cơm chay là tốt rồi.”
“Cũng không thể chỉ có trà thô cơm lạt như vậy được, ngay cả chút gia vị cũng không có.” Y nhăn mũi, than mãi cho đến khi Quân Thập Nhị ném ánh mắt sắc lạnh qua y mới biết thân biết phận ngậm miệng lại.
Nhưng cho dù bị lừ mắt như vậy, Trạm Đóa vẫn cứ nhìn nàng mãi, ngẫu nhiên sẽ nheo mắt đá lông mi, đôi lúc lại nhếch miệng cười to, dùng hết cách trêu chọc nàng cười.

Nhưng nàng giống như một ngọn núi băng vậy, một chút dấu hiệu xuân tươi cũng không có.
Quân Thập Tam cười híp mắt, cứ cảm thấy người một nhà ăn cơm chung sẽ giống như thế này, vô cùng vui vẻ.
“Đầu bếp trong phủ đã nấu hợp khẩu vị của ngài như vậy, chi bằng cùng Vô Cữu công tử ở chơi vài ngày.” Quân Thập Nhất thừa cơ đưa lời.
“Đương nhiên…”
“Ta phản đối.” Đập đũa xuống bàn một phát, Quân Thập Nhị trừng mắt nhìn y, sắc mặt khó coi.
“Chuyện này có gì mà phải phản đối?” Quân Thập Nhất trầm mặt.
“Quân gia xưa nay không lưu giữ khách lạ.” Chỉ một mình Vô Cữu đã đủ khiến người ta đau đầu, nay lại thêm một Hoa thần tướng… Thập Nhất ca rốt cuộc muốn làm gì đây?
Vô Cữu trước sau vẫn đang tập trung ăn cơm, nhàn nhạt chép miệng nhìn nàng ấy một cái, lại nhìn qua Quân Thập Nhất, trong lòng đã có chủ ý.
“Quy củ là chết, người là sống.

Sao muội lại bảo thủ như vậy?” Cho dù trong lòng không vui, y cũng không thể phát tác trước mặt khách được.

“Kết giao thêm bằng hữu thì có gì không tốt? Huống hồ Tế chủ cũng không phản đối.”
“Ta…” Bị điểm danh, Quân Thập Tam nhăn nhó nhìn Quân Thập Nhất.

Biết rằng y chỉ muốn kéo nàng xuống nước, muốn nàng phụ họa mà thôi.
“Ta nói, người sống trên đời, cũng chỉ vì vui vẻ mà thôi.

Thập Nhị cô nương xinh đẹp như hoa, sao cứ phải mặt lạnh mày nhạt mất hứng như vậy.” Trạm Đóa rút hồ lô rượu bên hông ra châm một ly, nâng lên hướng về Quân Thập Nhị.
“Ngửi thử ngửi thử xem, hương vị này có phải giống hệt mùi hương trên người ngươi không? Mỗi lần uống rượu ta lại nhớ đến hương vị của ngươi.” Hắn ép giọng xuống cực thấp, tựa như thủ thỉ bên tai nàng.
Nói xong, cũng không chờ nàng đáp lại, lập tức ngửa cổ uống cạn, lại tiếp tục cắn một miếng to.
Nghe ra ý đùa giỡn trong lời nói của hắn, Quân Thập Nhị buồn bực đứng lên.

“Trước nay chưa từng thấy ai thất lễ như ngài!” Dứt lời, nàng phất tay áo bỏ ra ngoài.
“Sao lại bỏ đi như thế.” Nhìn theo bóng lưng nàng, Trạm Đóa giọng đầy tiếc nuối, nhưng vẻ mặt lại mang theo ý cười, làm như tuy không thể chọc nàng cười thì chọc nàng tức giận một chút cũng tốt, ít nhất thì băng sơn đã biến thành núi lửa.
“Trạm Đóa công tử đừng để ý đến muội ấy làm gì, Thập Nhị nhà ta vốn quái gở thế đấy.

Nhưng thật ra trong ngọc hồ lô của ngài đang chứa thứ gì vậy? Mùi vị sao lại thơm ngọt như thế?” Quân Thập Nhất chỉ vào ngọc hồ lô đang đặt trên bàn.
Trạm Đóa lạnh mắt liếc nhìn y một cái.

“Rượu này, chỉ có người hữu duyên mới uống được.” Nói xong, kín đáo lén thu ngọc hồ lô dắt vào bên hông.
Ra vẻ có chút thất vọng, y vẫn nhếch môi cười.

“Vậy mời hai vị ăn nhiều một chút, cả Tế chủ nữa, dạo gần đây gầy đi không ít, mau ăn thêm đi.” Nói xong, vươn tay ra gắp đồ ăn.
“Không cần.” Nàng chuyển bát tránh, cố nặn nụ cười.

“Ta no rồi.

Vô Cữu, Trạm Đóa, ta dẫn các ngài đi xem phòng khách.”
Hai người liếc nhau, đồng loạt bỏ lơ tiếng mời gọi của Quân Thập Nhất.
Hắn ngồi một mình bên chiếc bàn lớn, nắm chặt chiếc đũa đến nỗi phát ra tiếng vỡ nứt.
***
“Vô Cữu, tâm tình của chàng không tốt sao?”
“Có ư?”
“Ừm.”
Nhìn khuôn mặt ám lạnh như băng tuyết của hắn, Quân Thập Tam rốt cuộc nhịn không được nâng mặt hắn lên.

“Rốt cuộc có chuyện gì?”
Sau khi dẫn hắn cùng Trạm Đóa đến phòng khách, nàng liền trở về phòng tắm rửa thay đồ.

Không lâu sau thì hắn đến, nhưng từ đầu đến cuối mặt cứ lạnh như tiền, làm như có ai đã đắc tội hắn vậy.
“Nàng và Quân Thập Nhất đã xảy ra chuyện gì?” Hắn hỏi.
Hắn bất giác lạnh mặt, là vì thái độ của nàng khiến hắn hoài nghi chuyện tối qua nhất định có liên quan đến Quân Thập Nhất.

Dù sao phủ đệ Quân gia lớn như vậy, hạ nhân cũng không thiếu, lẽ nào lại để Lý Thành Uy dẫn người tự do ra vào?
“…Không có.” Nàng rũ hàng mi, kéo hắn ngồi xuống cẩm sạp.
Đây là chuyện nội bộ Quân gia, nàng không muốn cho hắn biết, huống hồ nàng còn sợ hắn sẽ tức giận mà làm hại Thập Nhất ca… Mặc kệ thế nào, Thập Nhất ca vẫn luôn là huynh trưởng của nàng.
“Thật ư?”
“Ta gạt chàng làm gì?” Nàng thở gấp, tựa mặt vào vai hắn, hai tay ôm vòng quanh thắt lưng hắn.
Nàng vừa tắm rửa, hương thơm ngan ngát cứ lượn lờ trước mũi hắn, mái tóc ẩm ướt thả dài đến thắt lưng, vừa đen nhánh vừa bóng mượt.

Hắn nhịn không được nhẹ nhàng lấy tay khẽ vuốt.
Những lọn tóc trơn mượt chậm rãi chảy giữa những ngón tay hắn.
Cảm giác hắn cực kỳ quý trọng vuốt từng lọn tóc, nàng cọ mặt vào vai hắn như chú mèo con lười biếng, lại còn ôm xiết thêm chút nữa, dường như không ý thức được hành động như vậy mê dụ người khác đến mức nào.
“Thập Tam…” Hắn lặng lẽ thở gấp, muốn kéo nàng ra, nàng lại càng xiết chặt.

“Nàng cứ dán vào ta như vậy, không sợ ta làm bậy à?”
Quân Thập Tam bỗng dựng người dậy, hôn nhẹ lên môi hắn một cái.

“Như thế này ư?” Nàng hắc hắc cười, không nhìn thấy ánh mắt hắn thoắt cái trở nên tối ám.
Vô Cữu ngắm nghía nàng một chút, rồi kéo nàng ra.
“Sao vậy?” Nàng nhìn hắn khó hiểu.
“Ngày mai, ta còn có chuyện quan trọng phải làm, nên phải đi trước.” Nói xong, hắn đứng dậy muốn đi.
Nàng vội vàng giữ chặt hắn: “Buộc phải đi bây giờ luôn sao?” Nàng sẽ không hỏi hắn nhiều, dù sao hắn cũng là thần tiên, có một số chuyện thuộc về thiên cơ không thể tiết lộ, nhưng nàng cứ có cảm giác, hắn bỏ đi không phải vì chuyện của ngày mai.
Chẳng lẽ… hành động của nàng quá to gan, khiến hắn phản cảm?
“Nàng… không hiểu đâu.” Hắn nói giọng khàn khàn.
Hắn sợ sẽ không khống chế được bản thân, sẽ phi lễ với nàng.
“Ta không hiểu chuyện nhưng đâu có ngốc, chàng nói là ta sẽ hiểu.” Nàng rất kiên trì, không hy vọng giữa hai người có bất cứ hiểu lầm nào.
Vô Cữu bất đắc dĩ nhìn nàng, lại thấy nàng tiến lại càng gần.

“Nàng muốn làm gì?”
Cùng lúc đó, nàng lại một lần nữa, hôn lên môi hắn.
Thực ngốc, thực ngây ngô, lẳng lặng chạm nhẹ, cảm nhận môi hắn, cảm nhận một chút rung động vi diệu.

Nàng khó có thể diễn tả được cảm xúc của mình, chỉ biết rằng mình thật sự rất thích thân mật với hắn như vậy.
Cảm xúc này khác hoàn toàn khi bị Ngũ hoàng tử khinh bạc, không phải sợ hãi, mà kích động và vui sướng lạ lùng.
Vô Cữu nheo mắt quan sát nàng, đầu lưỡi nhẹ lướt viền môi nàng, cảm nhận được nàng đang run rẩy, nhưng không hề cự tuyệt, liền bắt đầu phản kích.
Phút chốc, lưỡi hắn lách qua cánh môi, đánh vào khoang miệng, thong thả liếʍ ɭáρ.

Tiết tấu giày vò kia khiến trái tim nàng rạo rực, nhưng hình như có một luồng kích chiến mãnh liệt từ dưới bụng dâng lên, làm cho toàn thân nàng trở nên mẫn cảm mà run rẩy.
Hắn hôn rất dịu dàng cẩn thận, nhưng nàng cứ luôn thuận theo, càng khiến du͙© vọиɠ trong hắn nổ bùng.

Nụ hôn bắt đầu trở nên cuồng dã, càng lúc càng dây dưa.
Cứ luôn cho rằng suốt đời suốt kiếp sẽ không thể có được, mà nay, nàng đang yếu đuối ngã vào lòng hắn, hắn không thể kìm chế được nữa, ôm xiết vòng eo nhỏ nhắn của nàng.

Cảm nhận được sự chấn động của nàng, hắn bỗng nới tay, không dám tiến hành bước tiếp theo.
“Vô Cữu, ta thật lạ…” Mãi một lúc sau, nàng buồn bã nói.
“Sao vậy?” Hắn rũ mắt nhìn nàng, phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng, ngay cả vành tai cũng đỏ lên một cái ái muội.
“Ta, ta…” Nàng ngượng ngùng mãi không nói.
Bởi vì nàng khát vọng được thân mật, cũng mong muốn được hắn đụng chạm… Nhưng mà, phải nói thế nào nhỉ?
Vô Cữu khó có thể đoán biết được tâm tư nàng.

Thấy dáng vẻ xấu hổ ngập ngừng của nàng, lại tưởng chừng nàng đang muốn cự tuyệt nhưng không dám mở miệng can ngăn.
Không muốn miễn cưỡng nàng, hắn thở dài, tận lực đè nén dục niệm.

“Ta phải đi rồi, nhớ kỹ, ngày mai dù thế nào cũng không được đến Nam Thành.”
Sợ không thể đè nén thêm nữa, hắn không muốn làm những chuyện khiến nàng chán ghét.
“Nam Thành?” Quân Thập Tam bỗng nhiên giương mắt.

“Vì sao?”
“Đừng hỏi nhiều.” Hắn đang muốn chạy, lại phát hiện nàng vẫn còn níu chặt tay áo mình.
Ngày mai, mưa to trút xuống sẽ khiến cho sông Tiền Đường tràn ra, cuốn theo một ngàn ba trăm hai mươi mốt mạng người.
Đây là Thiên cơ, nếu bị tiết lộ làm thay đổi Thiên mệnh, hắn sẽ rước nhiều phiền toái.

Đương nhiên, không phải vì sợ nếu nói cho Thập Tam nàng sẽ đi tiết lộ lung tung, chỉ là sợ nàng sẽ vì sự bất lực của bản thân mà khó chịu.
“… Thật ra, đó chỉ là cái cớ thôi đúng không?” Nàng đỏ mặt, mi mày nhăn nhó.
“Nàng đang nói gì vậy?”
“Chàng… căn bản không hề thích ta.” Nàng không biết mình đang bị làm sao vậy, cứ suy nghĩ miên man không ngừng, lại không thể khống chế được bản thân.
Vô Cữu chỉ biết cười khổ.
“Ngày mai có thủy họa, nước ngập Nam Thành.”
“Hả? Chuyện đó…” Lời nói đến đầu lưỡi, lại bị nuốt xuống.
“Nàng muốn hỏi điều gì?”
“Không có, bà nội đã từng nói, cho dù nghe thấy Thần dụ, cũng không được phép thay đổi.

Cho nên ta biết mình không được hỏi thêm.” Nói xong, mặt vẫn đỏ ửng chưa lui, cảm thấy mình thật mất mặt, nhưng vẫn hoài nghi hắn chỉ đang tìm cớ trốn tránh mình.
“Ồ?”
“Giống như khi triệu hồi Long Thần, Long Thần ắt phải hạ phàm.

Cho thấy chuyện này chàng không làm được hoặc không thể vi phạm, cố cũng không thể miễn cưỡng.

Đây là Đại Tế chủ đời trước đã dặn.” Nàng nói, cũng rất nghiêm túc.
“Bà nội còn nói, không được vì tư tình mà thay đổi sinh lão bệnh tử.

Làm vậy sẽ rối loạn toàn bộ hồ sơ sinh mệnh thế gian.

Kể từ đó, ta coi như bịt mắt, nén chặt thiện tâm.”
Cho nên nàng thà rằng mình không nghe thấy, khỏi bị xúc động rồi gây họa, liên lụy đến hắn.
“Nói rất đúng, thế gian này tất có thiên lý.

Nếu có ý định thay đổi, ắt sẽ mang đến tai họa.”
Hắn xoa đầu nàng khen ngợi.
“Vậy là… chàng phải đi ngay ư?”
“…Nàng không sợ ta sẽ làm gì nàng?”
Nàng cứ vò xoắn gấu áo ngập ngừng, đột nhiên tựa như đã quyết định xong, dáo dác nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại vươn tay túm lấy hắn.

“Nếu ta sợ, vì sao còn muốn giữ chàng?” Nàng e lệ nhưng kiên định hỏi.
“Nàng quên mình đã từng đẩy ra ta?”
Quân Thập Tam bừng tỉnh hiểu ra, nhớ tới có lần hắn từng ở trong mộng….
“Trước khác nay khác, bây giờ ta không sợ, ta… muốn chàng ở lại.”
“Nếu vậy… Ta cung kính không bằng tuân mệnh.” Hắn khẽ nói.
Hắn đã đè nén khát vọng của mình quá lâu, bây giờ được nàng cho phép, sao còn có thể giả làm thánh nhân?
Cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ của hắn ôm chặt lấy mình, Quân Thập Tam nhắm mắt lại, khó kìm lòng đặng mà phát ra tiếng rên nho nhỏ.

Cảm nhận môi hôn của hắn tựa như ngọn lửa đang thiêu đốt, trái tim nàng đập mạnh liên hồi, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Giờ phút này, ở tòa lâu phía đông có người đang ngồi xếp bằng, dùng vu thuật nghe lén cuộc nói chuyện của hai người.

Bất ngờ nghe thấy Thiên cơ, đột nhiên mở mắt, nhếch cười.
Thật khiến người ta khó mà tin nổi!
Thì ra quan hệ nam nữ, đúng là làm những chuyện mắc cỡ chết người!
Sáng sớm tỉnh lại, Vô Cữu đã không còn bên cạnh, Quân Thập Tam thoáng thở dài, sau đó lại vùn mặt trong chăn, cảm thấy không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Nàng không biết trời cao đất rộng, ngu ngốc đến mức mở miệng đòi hỏi hắn… Quả đúng là tự tìm đường chết.
Nhớ lại chuyện tối qua, nàng đỏ bừng mặt, nhưng không hề hối hận.

Khoảnh khắc khi thân thể ấm áp của hắn chạm vào thân thể nàng, một loại cảm giác thỏa mãn thoát ra từ trái tim, cơ hồ cảm thấy mình được sinh ra để dành riêng cho hắn, để gặp gỡ hắn, để được viên mãn như thế…
Lắc đầu, muốn đuổi hết những hình ảnh xấu hổ trong đầu đi, nàng nhìn sắc trời, nếu bây giờ còn chưa dậy sẽ bị Bát Vân phát hiện chuyện xấu của nàng.
Không ngờ còn chưa mặc xong áo ngoài đã nghe tiếng Bát Vân ở ngoài phòng gọi to.

“Tế chủ, đương gia muốn người mau đến đại sảnh tập hợp, hình như xảy ra chuyện lớn rồi.”
Quân Thập Tam chạy nhanh đến cuốn vội tấm chăn bị vươn chút máu đào trên giường, đã nghe tiếng Bát Vân vừa đẩy cửa vừa gọi.

“Tế chủ, sao người lại khóa cửa?”
Mở cửa liền thấy Bát Vân nhăn mày nghi hoặc, nhìn quanh khắp phòng.
“Tỷ làm gì vậy?”
“… Ta tưởng trong phòng của cô có người.” Không thể trách cô nghi ngờ được, dù sao Tế chủ và phó tế đều không khóa cửa.
“Sáng sớm, ai đến phòng ta làm gì?” Nàng có chút chột dạ trừng mắt.
“Thì Vô Cữu đến từ biệt chẳng hạn.” Bát Vân thuận miệng nói, đồng thời kéo nàng ngồi vào trước bàn trang điểm, giúp nàng chải tóc.
“Nhưng mà, nghe nói ngài ấy và vị công tử kia đã rời đi từ lúc tờ mờ sáng rồi.

Thôi bỏ đi, không quan trọng.

Tế chủ, đương gia ra vẻ thần bí muốn tập hợp mọi người lại, không biết có gì công bố.”
“Thật ư?” Nàng hờ hững hỏi.
Có đại sự gì kia chứ?
Nàng đang chú tâm nghĩ đến chuyện Vô Cữu bỏ đi từ sáng sớm.

Chàng đi đâu vậy, chẳng lẽ có liên quan đến trận lũ lụt đó?
***
“Nam Thành lũ lụt?”
Đi đến đại sảnh, nghe Quân Thập Nhất thông báo hôm nay Nam Thành gặp thủy họa, Quân Thập Tam nghẹn họng nhìn y trân trối.
Y làm sao mà biết được?
“Huynh lấy tin tức này ở đâu?” Ngồi trên vị trí chủ tọa, Quân Thập Nhị lạnh nhạt hỏi, ánh mắt thâm trầm khiến người ta khó đoán.
“Ta nằm mơ.” Y hào sảng nói.
Quân Thập Tam nhíu mày.
Linh lực của Quân gia, ngoại trừ triệu hồi Long Thần còn có hàng yêu phục ma.

Nhưng vào được Thần mộng, thật sự rất hiếm thấy.
Thần mộng, là nằm mơ nhìn thấy quá khứ hoặc tương lai, ngoại trừ đòi hỏi tư chất cao còn phải có ý chí mạnh mẽ.
“Huynh có thể gặp Thần mộng từ khi nào vậy?” Quân Thập Nhị hừ giọng, rõ ràng không tin.
“Muội quá coi thường ta.”
“Huynh cũng phải có bản lĩnh khiến ta tin phục mới được chứ.”
“Ngươi!” Quân Thập Nhất chán nản, ôm quyền, trầm giọng nói.

“Ta không nhất thiết phải tranh luận với muội.

Điều quan trọng cần thảo luận lúc này là làm thế nào để giúp dân chúng Nam Thành tránh được tai kiếp.”
“Nếu không có thủy họa thì sao?”
“Nhất định có, ta dám lấy tính mạng của ta ra đảm bảo.”
Quân Thập Nhị cau mày suy nghĩ một lát, đạm hỏi: “Tế chủ, người thấy thế nào?”
Nàng nhìn hai vị huynh tỷ, nét mày cau lại càng chặt.

“Ta cảm thấy… Quân gia có giáo huấn, không được xem xét Thiên mệnh, lại càng không được thay đổi, để tránh thiên hạ đại loạn.” Thay vì đưa ra ý kiến, chi bằng xuất gia huấn còn tác dụng hơn nhiều.
“Tế chủ, sao có thể nói vậy? Ta rõ ràng có cơ hội có thể cứu họ, sao lại không cứu? Bách tính Nam Thành rõ ràng vô tội, người nhẫn tâm thấy chết không cứu mà được sao?” Quân Thập Nhất lắc đầu thở dài.
“Nhưng không thể làm trái Thiên mệnh.

Chúng ta ra tay can thiệp, chẳng phải sẽ làm rối loạn sổ mệnh?” Đáng chết không chết, sẽ hại đến người nên sống không được sống.

Kiếp trước vay kiếp này phải trả, đạo lý này bà nội luôn dạy kỹ nàng, muốn nàng xem thường sinh tử, không thể làm trái Thiên mệnh, bằng không ắt bị trời phạt.
“Cái gì mà Thiên mệnh không thể trái? Nếu thật sự không thể làm trái, sao lại báo mộng cho ta? Điều đó chẳng cho thấy ông trời chỉ thị chúng ta, muốn chúng ta ra tay cứu giúp sao? Tế chủ, Quân gia có tổ huấn, phải cứu trợ dân chúng, tạo phúc cho dân chúng.

Lẽ nào người không phân được trắng đen ư?” Quân Thập Nhất khí thế bức người.
Quân Thập Tam câm lặng không trả lời được.

Điều y nói không phải không có lý, nhưng…
“Thập Nhị, chẳng lẽ ta nói sai sao?” Y cố gắng duy trì.
Nàng ấy say nghĩ một lúc, trầm giọng hỏi: “Huynh có biết thời gian chính xác không?”
Không tính trước được nàng ta sẽ hỏi như vậy, Quân Thập Nhất có chút ngẩn người, lập tức nhanh chóng trả lời.

“Tuy rằng không rõ thời gian, nhưng cứ sớm phòng bị là được.”
“Tạm tin Huynh một lần vậy, Thập Tam, người thấy như vậy có được không?”
“… Ừm.” Quân Thập Tam gật gật đầu, có chút khó xử.

Dù sao việc này cũng có liên quan đến chuyện tối qua Vô Cữu lén báo cho nàng.
“Cứ vây đi, ta sẽ lập tức trình báo Thái thú đại nhân, rồi quyết định xem sẽ an bài thế nào.” Quân Thập Nhất nhìn quanh mọi người một lượt, hài lòng gật đầu.
Quân Thập Nhất trình báo mọi chuyện với Lục Kính Hòa, y lập tức phái quân đội sắp xếp di tản dân chúng Nam Thành sang Đông Thành.
Không lâu sau, trời bắt đầu trút mưa to, sấm vang chớp giật, cuồng phong gào thét.

Ngay giữa ban ngày mà bầu trời tối xầm như đêm đến.

Mây đen vô cùng vô tận như muốn cắn nuốt đại địa.

Chỉ hai canh giờ sau, sông Tiền Đường dâng cao, nước lũ cuồn cuộn, bằng tốc độ đáng sợ phá hủy toàn bộ đồng ruộng đê điều.
Lũ lụt quá mức nghiêm trọng, vượt xa sức tưởng tưởng của Quân Thập Nhất và Quân Thập Tam.

Tuy rằng đại thủy quả thật chỉ vây Nam Thành, nhưng từ đông sang tây, quét ngang qua thành Hàng Châu, nhắm thẳng đến huyện Dư Hàng, huyện Long Hưng, huyện Xương Hóa… Triều đình bị kinh động, không đành nhìn thấy khắp nơi chìm trong đại dương mênh mông, lập tức hạ lệnh cứu trợ.
Hôm sau, mưa như trút nước không ngừng, thế như vũ bão, ai nhìn thấy cũng ghê người.
Lại cách một ngày, lực nước càng thêm hung bạo, thủy triều không chỗ phát tiết, dần dần chuyển sang hướng bắc.

Dân chúng thành Hàng Châu kinh hoàng vô cùng, thậm chí bắt đầu bạo động.
“Quân gia Tế chủ nếu đã ở đây, vì sao không để nàng hát kỳ khúc kỳ tinh?”
“Đúng rồi! Chẳng phải Quân gia có Long Thần thủ hộ sao? Quân gia Tế chủ chắc chắn có thể ngăn cản trận bão lũ này.”
Từ khi trời bắt đầu đổ mưa, người của Quân gia đã gia nhập hàng ngũ cứu tế.
Giờ phút này, Quân Thập Tam đang trấn giữ ở đại sảnh huyện nha, nghe thấy tiếng rống giận của dân chúng bên ngoài, không khỏi bắt đầu lo lắng.
“Tế chủ, người không cần phải để ý đến.” Bát Vân luôn theo sát bên cạnh nàng, một tấc cũng không rời.

“Trời mưa đã ba ngày ba đêm, chắc cũng sắp ngưng rồi.”
Bên ngoài ngập nước, không có cách nào dựng tế đàn, Tế chủ làm cách nào hát kỳ khúc được?
“Nhưng mà…” Nhìn thấy thủy họa khiến dân chúng lầm than, nàng vô cùng ảo não.

Sớm biết Thập Nhất ca có năng lực nhìn thấy Thần mộng, nàng nên hỏi rõ Vô Cữu, thủy họa này rốt cuộc muốn giáng bao lâu đây.
“Ngồi xuống đi.” Quân Thập Nhị ngồi một bên nhàn nhạt lên tiếng.
Quân Thập Tam quay đầu lại nhìn nàng.

“Thập Nhị tỷ, ta có thể ra ngoài hát kỳ ca không?” Chuyện Ngũ hoàng tử, tuy rằng Vô Cữu cứu nàng, nhưng nàng biết Thập Nhị tỷ cũng muốn bảo vệ nàng, trong lòng vô cùng cảm động, cho rằng từ đây tình nghĩa tỷ muội sẽ càng thêm bền chặt.
Quân Thập Nhị khẽ nhướng mày.

“Người cho rằng có hiệu quả ư?”
“Cho dù không có, chí ít cũng có thể trấn an lòng người.” Nàng khẽ mím môi.

“Thập Nhất ca giúp đỡ bên ngoài, người trong tộc cũng không hề nhàn rỗi, chỉ có ta là trốn ở trong này.

Ta đến huyện nha còn có ý nghĩa gì?”
“Tế chủ nói vậy là đang quở trách chủ tử của ta sao?” Tứ Hỷ không khách khí mở miệng.
“Ta không có ý đó…”
“Tứ Hỷ tỷ tỷ, chú ý lời nói của mình.” Bát Vân khó chịu, lên tiếng thay cho chủ tử.
“Ta nói sai chỗ nào chứ?” Tứ Hỷ hừ một tiếng.

“Đương gia muốn làm người tốt thì kệ huynh ấy đi.

Chúng ta đến đây, cùng lắm chỉ vì đương gia muốn để mọi người biết rằng Quân gia chúng ta đoàn kết một lòng.

Bằng không, dựa vào mấy tiểu cô nương chúng ta, thì có năng lực giúp được cái gì chứ?”
“Tứ Hỷ, đủ rồi.” Quân Thập Nhị lạnh lùng ngăn cản, quét đôi mắt đẹp về phía Quân Thập Tam.

“Tế chủ, muội muốn làm gì thì cứ làm.

Ta cũng muốn nghe muội hát một chút.”
“Cám ơn Thập Nhị tỷ.” Quân Thập Tam tươi cười rạng rỡ đi ra cửa.
“Tế chủ, bên ngoài vẫn còn mưa to, cô muốn ra ngoài cũng phải đợi ta lấy ô cái đã.

Cô chớ có vội, Tế chủ!”
Bát Vân gào thét, nhưng ngoài trời mưa to chớp giật, tiếng sấm ầm vang rung động cơ hồ đã nuốt chặn âm thanh của cô.
Chỉ thấy nàng bước nhanh ra cửa, đứng giữa lòng đường lát đá, nheo mắt nhìn về phía bầu trời mông lung, mặc kệ từng hạt mưa to xối xuống đỉnh đầu đau nhức cỡ nào, cũng mặc kệ thân mình chìm đắm trong rét buốt.
“Tế chủ, đừng hát nữa, mưa to thế này, cô hát ở đây cũng không ai nghe thấy, ngay cả ông trời cũng không nghe thấy đâu!” Bát Vân chạy đến bên cạnh nàng, dùng hai tay che phủ lên đỉnh đầu nàng.
Vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, Quân Thập Tam hít sâu một hơi, xướng ra Không Linh kỳ ca.
Giọng hát tang nhu mà không nhỏ, lại có thể xé rách màn tối, ánh sáng dịu dàng tái hiện trên đại địa.

Năng lượng ôn nhu, theo tiếng hát từ từ cất cao, xuyên qua làn mưa, tựa như những sợi tơ bay đi bốn phương tám hướng, len lỏi đến từng góc nhỏ như những cơn gió, an ủi lòng người đang hoảng loạn.

Dân chúng ở gần huyện nha đều nghe thấy tiếng hát, từ từ bình tĩnh lại, cảm thấy mưa to như vậy cũng không đáng ghét, lũ lụt như vậy cũng không thể làm người ta tuyệt vọng.

Bọn họ có thể kiên nhẫn chờ đợi, đêm tối qua đi thì trời sẽ lại sáng thôi.
Quân Thập Tam vẫn tiếp tục ca hát, Quân Thập Nhị ở trong phòng nhìn theo bóng dáng nhỏ gầy của nàng với ánh mắt vô cùng phức tạp, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Dần dần, những tia chớp chói mắt biến mất, ngay cả tiếng sấm cũng dần dần lui xa.

Chờ thêm một lúc, ngay cả mưa cũng đã tạnh.
Bên ngoài vang lên từng tiếng reo hò vang dội, rất nhiều dân chúng tranh nhau kéo đến, muốn tận mắt chứng kiến phong tư của Quân gia Tế chủ.
“Tế chủ, được rồi.” Quân Thập Nhất từ con đường mòn bên kia đi tới, phía sau còn dẫn theo mấy tên nha dịch và Lục Kính Hòa.
Quân Thập Tam nhìn hắn có chút hoảng hốt, không hiểu sao tự nhiên toàn thân phát lạnh.
“Thái thú đại nhân đã chuẩn bị canh gừng, mau mau uống đi.” Hắn nói xong, kéo nàng đi vào đại sảnh.

“Tứ Hỷ, còn không chạy đi tìm khăn lau.

Bát Vân nữa, hồi phủ mang đến cho Tế chủ mấy bộ quần áo thay nào.”
“Vâng.” Hai tỷ muội lập tức phân công nhau thực hiện.
Quân Thập Nhất nhìn Quân Thập Tam toàn thân ướt sung, lại mời Lục Kính Hòa chuẩn bị một ít khăn khô, chỉ sợ nếu cứ đợi Tứ Hỷ mang khăn đến, nàng sẽ bị nhiễm phong hàn.

Xong xuôi, hắn lại lập tức múc hai chén canh gừng, một chén đưa cho Quân Thập Nhị, một chén cho Quân Thập Tam.
Đang muốn nói gì thì có nha dịch mang khăn khô đến, còn nói nhỏ với Lục Kính Hòa vài lời.

Y nghe xong liền biến sắc.
Quân Thập Nhất thấy thế, đi đến bên Thái thú đại nhân, đàm luận hai ba câu đã quên luôn việc phải đem khăn cho Quân Thập Tam, theo Thái thú đại nhân đi mất.
Bỗng chốc, trong đại sảnh chỉ còn Quân Thập Nhị và Quân Thập Tam đang không ngừng phát run.
Quân Thập Nhị thấy nàng lạnh đến mức run lên cầm cập, cuối cùng cũng không đành lòng, cởi bỏ áo ngoài đang mặc khoác lên vai nàng, cũng đi lấy khăn khô giúp nàng lau tóc.
Quân Thập Tam nhìn nàng, có chút thụ sủng nhược kinh “Cám ơn.” Cười đến ngại ngùng.
Thật ra con người nàng rất dễ thỏa mãn, chỉ cần cảm nhận được một chút thiện ý, nàng đã có thể vô cùng cảm động.
“Uống đi, có thể giúp giữ ấm cơ thể.” Thấy nàng cứ nâng bát canh, Quân Thập Nhị thúc giục, sau khi lau khô tóc cho nàng liền để nàng ngồi xuống bên cạnh.
Nàng nâng bát uống từng chút một, một lúc sau đã uống xong, quả thật toàn thân đã ấm áp hơn rất nhiều.
Quân Thập Nhị nhìn tô canh lớn đặt trên bàn giữa phòng, khoảng cách cỡ vài bước chân, Tứ Hỷ lại không có ở đây, cô đã quen được hầu hạ đến mức không muốn nhúc nhích, dứt khoát đặt chén canh gừng trên tay đưa cho nàng.
Quân Thập Tam lại cảm động reo lên, “Cám ơn tỷ, Thập Nhị tỷ.”
“… Không cần khách khí.” Cô có chút mất tự nhiên, nhắm mắt.
Giữa hai người chỉ cách nhau có một chén canh gừng, rất ít khi ngồi gần như vậy, lại càng chưa từng hỏi han mấy lời tri kỷ…
Quân Thập Nhị xưa nay vốn lạnh lùng, ngay cả nói chuyện phiếm cũng không biết làm sao mở miệng.
Thế nhưng, giữa không gian im ắng thế này, chỉ nghe thấy mỗi âm thanh Quân Thập Tam húp canh, cứ cảm thấy có gì đó không phải, thật sự quá mất tự nhiên.
“Tế chủ, người đã từng gặp Thần mộng chưa?” Nghĩ tới nghĩ lui, cô chọn đề tài đang làm mình khó hiểu.
Quân Thập Tam ngước mắt lên nhìn cô, có chút do dự.

“Ừm… Ta không biết đó có phải là Thần mộng hay không, nhưng ta đã từng nằm mơ thấy tình cảnh Sơ Đại Tế Chủ lúc lâm chung.”
“Ồ?” Quân Thập Nhị khẽ nhướng mày, ngay cả nàng cũng không có cách nào xác định cảnh trong mơ có được tính là Thần mộng hay không.

“Khi đó Vô Cữu công tử có ở bên cạnh người không?”
Nàng hít sâu mấy hơi, muốn trả lời không có, nhưng lại… “Có.”
“Thật ư?” Cúi mặt suy nghĩ, Quân Thập Nhị nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Nói như vậy, có lẽ Thập Nhất ca thật sự đã thấy được Thần mộng? Nhớ lại đêm đó Vô Cữu công tử cũng đang ở Quân gia, có lẽ nào vì có sự tồn tại của hắn, cho nên đã dẫn đường cho Thập Nhất ca phát huy năng lực.”
Nói như vậy hình như cũng rất hợp lý, nhưng không hiểu vì sao cô vẫn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.
“Chuyện này ta cũng không biết.” Quân Thập Tam uống canh gừng, nhỏ giọng đáp.
Nàng có chút chột dạ, không dám nói nhiều, chỉ sợ Thập Nhị tỷ phát hiện nàng và Vô Cữu đã xảy ra quan hệ.
“Nhưng, vì sao một chút cảm ứng ta cũng không có?” Quân Thập Nhị nhìn về phía nàng.

“Bà nội từng nói, năng lực của ta cao hơn Thập Nhất ca, không có lý nào hắn cảm ứng được, còn ta lại không.”
Quân Thập Tam đảo mắt, uông xong ngụm canh cuối cùng, nhìn cô.

“Tỷ đang hoài nghi Thập Nhất ca sao?”
“Cứ cảm thấy lời nói của hắn có chút hàm hồ, không nói được hoàn chỉnh chi tiết, trước đó rõ ràng đang nịnh bợ Ngũ hoàng tử, điều này là trái với tổ huấn Quân gia.” Quân Thập Nhị dừng lại một chút, không muốn để nàng hoài nghi vốn bởi Quân Thập Nhất giở trò nên Ngũ hoàng tử mới có thể tiến vào Quân phủ, tránh cho nàng khổ sở.
Cô nhìn sắc trời bên ngoài đã dần tươi sáng, dường như có vài tia nắng đang muốn xuyên qua tầng mây đen kịt chiếu xuống tràn gian, một lúc sau mới nói thêm.

“Nói không chừng, chỉ là ta đang ghen tỵ mà thôi.”
“A?”
“Người tùy ý xướng lên kỳ ca, mưa liền tạnh, dường như ngay cả ánh mặt trời cũng phải lộ diện.” Cô cắn môi, có chút không phục.

“Tuy rằng ta không tin Thập Nhất ca, nhưng Nam Thành quả thật xảy ra lũ lụt… Chỉ có mình ta, mới là người chân chính không có năng lực.”
Cũng vì thế mà cô không hề có chỗ đứng ở Quân gia, chỉ là một vị trí nửa vời.
Cô than nhẹ một tiếng, chợt cảm thấy trên vai hơi bị đè nặng, hé mắt nhìn sang, không ngờ lại thấy Quân Thập Tam đang gối đầu lên vai cô.
“Người đang làm gì vậy?” Cô hoàn toàn mất hết tự nhiên, muốn đẩy nàng ra.
“Thập Nhị tỷ, đầu ta hơi choáng váng.” Quân Thập Tam nói hoảng.
Nàng đương nhiên biết Thập Nhị tỷ không thích có người lại gần, vấn đề là nàng không khống chế được mình nữa, đầu nàng choáng váng đến mức không thể ngồi yên.
“Có phải đã nhiễm phong hàn rồi không?” Cô lập tức xoay mặt nàng lại, thất kinh khi thấy mặt nàng xám như tro tàn, ngay cả sắc môi cũng thâm đen, trái tim bất chợt run lên.

“Ngươi…”
“Thập Nhị tỷ… Ta muốn nôn…” Nói xong nàng lập tức phun ra, nhanh chóng dùng hai tay che miệng lại, chỉ sợ phun ra sẽ làm dơ bẩn cô.
Trừng mắt nhìn chất lỏng đỏ xẫm chảy xuống giữa những kẽ tay nàng, Quân Thập Nhị trợn tròn mắt đẹp
“Ngươi đâu… mau tới đây!” Cô vừa ôm lấy Quân Thập Tam vừa thất thanh hô lớn.

“Mau, có ai không, mau tới đây!”
Trời ạ, có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sao có thể thành ra thế này?
Vô cùng kinh hoảng, cô thoáng nhìn thấy một ánh hào quang xông tới trước mặt.

Chăm chú nhìn lên, chính là ngày ấy mới đến quý phủ làm khách – Trạm Đóa.

Bên cạnh còn có Tả Cận, người cô đã từng gặp một lần.
“Tào! Cách hồn!” Trạm Đóa không nhìn Quân Thập Tam, ngược lại nhìn ra ngoài phòng.
“Ngươi đi báo cho Vô Cữu biết, nơi này giao cho ta.” Tả Cận lạnh giọng nói.

“Ta đi theo hồn phách của nàng, sẽ nghĩ cách chặn nàng trước quỷ môn quan.”
“Ta cũng đi!”
“Thân là Hoa thần tướng, ngươi làm sao xuống được địa phủ?” Tả Cận khổ não.

“Ngươi không tin ta sao?”
“Không phải, chỉ là ta…” Hắn ôm quyền, dù sao bản chất của hắn cực dương, nếu xuống địa phủ sẽ có tổn hại.

Suy xét một hồi cũng đành nghe theo chỉ thị của Tả Cận.

“Được, ta đi báo với Vô Cữu, ngươi nghĩ cách bám trụ hồn phách.”
Nói xong, biến thành một luồng sáng biến mất.
Dẫu đã biết hắn là thần tiên trên Thiên giới, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh này, Quân Thập Nhị vẫn khó tránh kinh ngạc.
“Là ngươi hạ độc?”
Giọng nói trầm thấp đầy vẻ uy nghiêm tiến gần đến trước mắt, Quân Thập Nhị ngước mắt quan sát Tả Cận.

“Sao ta phải hạ độc? Nàng ấy là muội muội của ta!” Có lẽ cô ghen tỵ với Thập Tam, nhưng cô chưa từng muốn hãm hại nàng.

Bởi vì nàng là muội muội của cô, là thủ túc của cô, chỉ là cô không biết cách ở chung với nàng thế nào!
Tả Cận lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái, lập tức bỏ ra ngoài, tìm kiếm hồn phách của Quân Thập Tam.
Giờ phút này, Quân Thập Nhị mới giật mình nhìn Quân Thập Tam toàn thân lạnh lẽo, đến gần dò xét hơi thở của nàng, mới phát hiện sớm đã tắt từ lâu.
Trong lòng chấn động, cất tiếng hô to.

“Người đâu! Mau tới đây!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui