Long Thần Ở Rể

Thấy vậy, Ngu Hồng Xương vội vàng nhìn sang Diệp Thu, mặt mũi đầy kính cẩn nói: "Cậu Diệp, là do tôi làm không thỏa đáng, để thằng con bất hiếu này mạo phạm cậu. Cậu yên tâm, chờ sau khi trở về, nhất định tôi sẽ bẻ gãy ba khớp xương sườn của nó, tuyệt không dễ dàng buông tha. Tôi xử lý như vậy, cậu có hài lòng không?"

Nghe thấy câu này, Ngu Tử Diệp đang quỳ trên mặt đất khóe miệng run rẩy kịch liệt một hồi, anh ta nghĩ thầm, đây là ba ruột của mình sao?

Không khỏi cũng quá độc ác đi! Nhưng chuyện đã đến nước này, anh ta cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể quỳ trên mặt đất bất đắc dĩ chấp nhận tất cả mọi chuyện.

"Ừm!" Diệp Thu nhẹ gật đầu.

Thấy vậy, Ngu Hồng Xương mới xem như thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta chỉ sợ Diệp Thu tiếp tục truy cứu. Vậy thì thật phiền toái.

Lần trước ông ta đắc tội Diệp Thu, thầy Murphy Los giận dữ, trực tiếp giáng chức bí thư hiệp hội hoạ sĩ Hoa Hạ của ông ta.

Nếu lần này lại vì Ngu Tử Diệp mà đắc tội Diệp Thu.

Vậy Murphy Los còn không trục xuất ông ta khỏi sư môn à! Nghĩ đến đây, Ngu Hồng Xương hung hăng đá một cước vào Ngu Tử Diệp đang quỳ trên mặt đất, tức giận nói: "Còn không mau cảm ơn cậu Diệp đi!"

"Cảm ơn cậu Diệp!" Ngu Tử Diệp không dám do dự chút nào, anh ta vội vàng nhìn Diệp Thu cảm kích nói.

"Được rồi, mau cút đi, đừng ở đây tiếp tục làm tao mất mặt xấu hổ!" Ngu Hồng Xương hung hăng trợn mắt nhìn Ngu Tử Diệp một cái, tức giận nói.

Nghe thấy câu nói này, lúc này Ngu Tử Diệp mới dám đứng lên từ dưới đất, cúi đầu, xám xịt rời đi.

Xem như lần này anh ta đã lấy đá đập chân mình.

Vốn còn muốn nhân cơ hội lần này để xoay người tìm mặt mũi về.

Hiện tại lại đảo ngược.

Xem như mặt mũi của anh ta đã bị vứt sạch triệt để.

Điều này khiến anh ta cảm thấy mình đã là người không còn mặt mũi.

Triệu Thư Đình cũng giống như thế, mắt thấy cơ hội đả kích Diệp Thu thất bại triệt để, còn để Diệp Thu chiếm ưu thế.

Chuyện này khiến trong lòng bà ta rất là khó chịu, bà ta lôi kéo Lâm Thanh Nhã muốn rời khỏi.

"Thanh Nhã, chờ một chút!" Diệp Thu vội vàng tiến lên gọi Lâm Thanh Nhã lại.

"Tiểu Nhã, mau về nhà với mẹ!" Triệu Thư Đình trừng Diệp Thu một cái, lập tức mạnh mẽ dẫn Lâm Thanh Nhã rời đi.

"Mẹ!" Lâm Thanh Nhã nhíu mày lại nhìn Triệu Thư Đình, dù sao bên trong ánh mắt cũng hơi chống lại.

"Con có đi hay không? Không đi đúng không? Vậy mẹ tự mình đi!" Triệu Thư Đình tức giận bỏ tay của Lâm Thanh Nhã ra, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài nơi triển lãm tranh.

Ngoại trừ tức giận, bà ta cũng đã không còn mặt mũi tiếp tục chờ đợi ở đây.

Đến tận bây giờ.

Trên hành lang chỉ còn lại Diệp Thu, Lâm Thanh Nhã và mấy người hoạ sĩ Murphy Los.

"Đến đây nào vợ, không phải em muốn gặp đại sư Murphy Los một lần à, hôm nay chồng sẽ giúp em thỏa mãn ước mơ!" Diệp Thu đưa tay dắt tay Lâm Thanh Nhã, khẽ cười nói.

Điều này khiến cả người Lâm Thanh Nhã đều sững sờ.

Diệp Thu trực tiếp lôi kéo Lâm Thanh Nhã đi tới trước mặt Murphy Los, mỉm cười giới thiệu nói: "Vị này là vợ của tôi tên Lâm Thanh Nhã, cô ấy rất thích các tác phẩm của ông!"

Murphy Los nghe xong lời này của Diệp Thu, ông ấy lập tức kích động muốn chết.

Ông ấy luôn xem Diệp Thu là thầy.

Vậy không phải Lâm Thanh Nhã là cô sao?

Lại có thể được cô khen ngợi.

Đây quả thực là vinh quang lớn lao.

Chờ trở lại châu Âu, ông ấy tuyệt đối có thể thổi phồng tận một năm! Trong lúc nhất thời, Murphy Los hưng phấn đến muốn nhảy dựng lên, ông ấy vội vàng đi lên trước nhìn Lâm Thanh Nhã, mặt mũi đầy nhiệt tình gọi: "Cô..."

"Khụ khụ khụ!" Diệp Thu vội vàng ho khan cắt đứt Murphy Los.

Anh sắp sửa bị hù chết rồi.

Hiển nhiên Murphy Los cũng ý thức được suýt chút nữa là mình đã ủ thành sai lầm lớn.

Bởi vì vừa rồi ông ấy định há miệng gọi Lâm Thanh Nhã là cô.

Cũng may Diệp Thu nhắc nhở kịp lúc để ông ấy kịp thời thắng xe lại.

Không thì một khi nói ra, vậy là thân phận của Diệp Thu, tám chín mươi phần trăm sẽ bị bại lộ.

Phải biết, trước đó Diệp Thu đã dặn dò Murphy Los từ lâu, nhất định không thể tiết lộ thân phận của anh.

Nhưng chuyện này cũng không thể trách Murphy Los.

Vừa rồi là do ông ấy quá kích động, cho nên suýt chút nói ra miệng.

Hít một hơi thật sâu.

Để tâm trạng của mình khôi phục lại bình tĩnh.

Murphy Los mới nhìn Lâm Thanh Nhã khẽ cười nói: "Là cô Lâm đúng không, xin chào xin chào, cậu Diệp có thể có được cô vợ xinh đẹp như vậy, tôi cũng cảm thấy vui cho cậu ấy!"

Bây giờ Lâm Thanh Nhã cũng kích động muốn điên lên.

Đây chính là lần đầu tiên cô gặp mặt thần tượng mình sùng bái nhiều năm.

Đừng thấy cô là Tổng giám đốc điều hành Tập đoàn Lâm thị, sóng to gió lớn đều đã trải qua.

Nhưng thật ra trong lòng cô vẫn còn là một cô gái.

Bây giờ gặp được thần tượng mình sùng bái từ nhỏ đến lớn.

Hơn nữa thần tượng còn chủ động chào hỏi mình.

Đây là chuyện mà lúc trước Lâm Thanh Nhã có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Vậy mà bây giờ thật sự đã thực hiện được.

Chuyện này khiến cô có cảm giác như đang nằm mơ, trong lúc nhất thời cả người cũng không thể bình tĩnh.

Diệp Thu cũng có thể cảm giác được Lâm Thanh Nhã đang kích động và khẩn trương.

Bởi vì anh còn đang nắm tay Lâm Thanh Nhã, hiện tại anh có thể cảm giác rõ ràng Lâm Thanh Nhã đang nắm tay anh rất chặt.

Đối với chuyện này, Diệp Thu cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu cười một tiếng.

Chuyện này anh cũng không giúp được Lâm Thanh Nhã quá nhiều, chỉ có thể dựa vào Lâm Thanh Nhã tự điều chỉnh.

May mắn chính là Lâm Thanh Nhã chinh chiến nhiều năm ở công ty, tố chất tâm lý vẫn rất không tệ.

Chỉ trong chốc lát, Lâm Thanh Nhã đã điều chỉnh tốt trạng thái của mình, cô mỉm cười đáp lại: " Đại sư Murphy Los, anh đã quá khen!"

"Haiz, không có gì đáng khen cả, tôi tin tưởng ánh mắt của cậu Diệp, phụ nữ có thể để cậu ấy để mắt đến cũng không nhiều, cô là người đầu tiên mà tôi thấy, điều này nói rõ cô thật sự vô cùng ưu tú!" Murphy Los khoát tay áo, khẽ cười nói.

Nghe Murphy Los nói vậy, Lâm Thanh Nhã cũng chỉ nhíu mày.

Bởi vì cô luôn cảm thấy bộ dáng giữa Diệp Thu và Murphy Los giống như rất quen thuộc, không hề đơn giản giống mới vừa nói, chỉ là tương đối thưởng thức như vậy.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ vẫn tương đối nhạy bén.

Tất nhiên Diệp Thu đứng ở bên cạnh cũng chú ý tới điều này, sắc mặt của anh hơi thay đổi một chút.

Nếu cứ nói tiếp như vậy, lấy trình độ thông minh của Lâm Thanh Nhã thì sớm muộn gì cũng sẽ lộ tẩy!

Nghĩ tới đây, Diệp Thu vội vàng nhìn Murphy Los, nói sang chuyện khác: "Vậy... Vợ của tôi rất thích các tác phẩm của ông, cũng có rất nhiều chuyện liên quan đên tác phẩm muốn thỉnh giáo ông, làm phiền ông giải đáp giúp cô ấy!"

"Không phiền, không phiền!" Murphy Los vội vàng khoát tay.

Đât là vinh hạnh của ông ấy, làm sao ông ấy dám nói phiền phức đây.

Diệp Thu lại vội vàng nhìn Lâm Thanh Nhã nói: "Thanh Nhã, không phải em vẫn luôn có nhiều vấn đề muốn hỏi đại sư Murphy Los sao? Hiện tại đây là cơ hội quý giá thế nào, em cứ hỏi, chắc chắn đại sư Murphy Los đều sẽ trả lời!"

"Vâng!" Lâm Thanh Nhã nhẹ gật đầu, lập tức nói chuyện với Murphy Los.

Đương nhiên, đề tài hai người trò chuyện đều là một số vấn đề Lâm Thanh Nhã đã góp nhặt từ nhỏ đến lớn.

Ví dụ như ý nghĩa của mỗi bức tranh mà Murphy Los muốn bày tỏ, Lâm Thanh Nhã không hiểu nhiều, cô vẫn luôn thắc mắc ở trong lòng.

Bây giờ cũng bắt đầu xin Murphy Los chỉ bảo từng cái một.

Mà tất nhiên là Murphy Los biết gì nói nấy.

Đối đãi với cô gái này, ông ấy không dám có bất kỳ qua loa nào.

Không dám có chút dáng vẻ kiêu ngạo của đại sư nào.

Thấy vậy, Diệp Thu cũng chỉ thở dài nhẹ nhõm.

Cuối cùng chuyện này cũng có thể dối gạt qua được…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui