Long Thần Ở Rể

“Vương Đông Đào, tôi là Triệu Khôn Sơn, ông đúng là to gan, lại dám đối xử với cậu Diệp như thế! Ông mau chóng thả cậu Diệp cho tôi, sau đó xin lỗi cậu Diệp. Nếu không, ông chờ nhận xử phạt đình chỉ công tác đi!”

Âm thanh của Triệu Khôn Sơn cực kỳ tức giận truyền từ trong điện thoại ra.

Nhưng mà sau khi Vương Đông Đào nghe xong, trên mặt cũng đầy sự khinh thường, vẻ mặt hèn mọn nói: “Xùy, giả vờ cũng giống thật, ông là cục trưởng Triệu ư? nếu vậy thì tôi còn là Giám đốc cảnh sát tỉnh đây! Muốn lừa tôi à?

Không có cửa đâu! Tôi khinh!”

Ngay lập tức, Vương Đông Đào trực tiếp ngắt điện thoại rồi nhìn Diệp Thu, sau đó vô cùng khinh thường châm biếm: “Thế nào? Biết sợ rồi chứ? Dám tìm một người giả mạo cục trưởng Triệu của chúng tôi để khiến tôi sợ à? Cậu thật sự làm tôi sợ hãi đấy!”

“Tuy rằng diễn viên cậu tìm có giọng nói rất giống, nhưng cục trưởng Triệu là nhân vật thế nào? Một con kiến nhỏ như cậu cũng xứng quen biết với cục trưởng Triệu sao? Lừa ai chứ? Đúng là trò cười!”

“Nhanh chóng thu lại trò mèo què ba chân của cậu đi, đối với tôi thì nó chẳng có một chút tác dụng nào đâu!”

Nói xong, khóe môi Vương Đông Đào gợi lên một vẻ hả hê tự tin.

Diệp Thu thấy vậy cũng sửng sốt, lập tức không nhịn được bật cười tại chỗ.

“Cậu cười cái gì? E rằng cậu vẫn chưa hiểu rõ hoàn cảnh của mình rồi đấy!”

Vương Đông Đào trừng mắt liếc Diệp Thu một cái, tức giận châm biếm nói.

“Hoàn cảnh gì của tôi không sao cả, nhưng có lẽ hiện tại hoàn cảnh của ông không được lạc quan lắm!”

Vẻ mặt Diệp Thu trêu tức nói.

“Cậu có ý gì?”

Vương Đông Đào nhướng mày, vẻ mặt khó hiểu hỏi.

Nhưng mà ông ta vừa nói xong thì tiếng chuông điện thoại của ông ta lập tức vang lên.

Điều này khiến cho Vương Đông Đào nhíu mày, vội vàng nhìn thoáng qua điện thoại của mình.

Vừa nhìn thì cả người Vương Đông Đào đều sững sờ vì ngạc nhiên bởi vì cuộc gọi này là của cục trưởng Triệu Khôn Sơn gọi tới.

Điều này khiến vẻ mặt của Vương Đông Đào lập tức tràn đầy sự nghi ngờ.

Sao cục trưởng Triệu lại gọi điện thoại cho mình?

Chẳng qua, ông ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, giơ thẳng màn hình điện thoại lên trước mặt Diệp Thu rồi nói với vẻ mặt đắc ý: “Nhìn thấy không, đây mới là điện thoại của cục trưởng Triệu, buồn cười là vừa rồi cậu còn dám tìm người giả mạo cục trưởng Triệu để lừa tôi, bây giờ tôi muốn hỏi xem cậu có xấu hổ hay không?”

“Bây giờ, tôi đối nhận cuộc gọi này ngay trước mặt cậu, thẳng thừng vạch trần âm mưu của cậu, hung hăng đập nát mặt cậu!”

Nói xong, Vương Đông Đào ấn nút mở loa ngoài, nhận cuộc gọi, vẻ mặt nịnh nọt nói: “A lô, cục trưởng Triệu, sao cục trưởng lại muốn…” Nhưng Vương Đông Đào còn chưa nói xong, chỉ nghe từ trong điện thoại truyền đến tiếng thét vô cùng tức giận của Triệu Khôn Sơn: “Vương Đông Đào, ông giỏi lắm, bây giờ cánh cứng cáp rồi đúng không?

Ngay cả điện thoại của tôi mà ông cũng dám ngắt! Qua hai ngày nữa, tôi sẽ không còn cục trưởng của ông nữa phải không?”

“Hả?”

Cả người Vương Đông Đào sửng sốt, trong đầu mù mịt, lập tức vô cùng oan ức nói: “Cục trưởng Triệu, tôi không có ngắt điện thoại của ông mà!”

“Còn nói không có nữa hả! Vậy ông vừa ngắt điện thoại của ai hả?”

Triệu Khôn Sơn lạnh giọng nói.

Nghe thấy những lời này, trong nháy mắt, sắc mặt của Vương Đông Đào lập tức thay đổi, trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm cực kỳ xấu.

Ông ta vội vàng nhìn thoáng qua cuộc gọi mà vừa nãy mình đã ngắt trên điện thoại của Diệp Thu, sau đó lại nhìn lại cuộc gọi của Triệu Khôn Sơn trên điện thoại của chính mình.

Lập tức Vương Đông Đào ngơ ngác, bởi vì hai dãy số đều giống y chang nhau! Nói cách khác, cuộc gọi vừa rồi thật sự là do Triệu Khôn Sơn gọi đến! Vậy mà Diệp Thu thật sự quen biết Triệu Khôn Sơn! Giờ phút này.

Vương Đông Đào chỉ cảm thấy đại não của mình ong ong, trống rỗng giống như bị sét đánh trúng.

Giờ phút này, cả người ông ta không ổn lắm, hai mắt cứ như tối sầm, suýt chút nữa ngã quỵ trên đất.

Ôi má ơi! Rốt cuộc mình vừa làm cái gì vậy?

Lại ngắt điện thoại của cục trưởng Triệu! Đây chính là người lãnh đạo trực tiếp của mình! Vương Đông Đào càng nghĩ càng tuyệt vọng, quả thật đã muốn khóc.

Mà giờ phút Vương Hàng và Trương Giai Kỳ bên cạnh đang giữ Diệp Thu đều ngập trong sợ hãi.

Ban đầu bọn họ nghĩ rằng Diệp Thu chỉ là một người dân bình thường.

Nhưng mà điều họ không ngờ tới chính là Diệp Thu lại quen biết với Triệu Khôn Sơn.

Điều này khiến sắc mặt của hai người họ thay đổi ngay lập tức.

Hai người biết rằng, e rằng lần này chính mình đã đá phải tấm sắt rồi!

“Vương Đông Đào, nói chuyện cho tôi, đừng tưởng giả câm giả điếc thì có thể lướt qua chuyện này!”

Lúc này, giọng nói tức giận của Triệu Khôn Sơn truyền ra từ điện thoại lần thứ hai.

“Cục…Cục trưởng Triệu, hiểu lầm, ông hãy tin tôi, đây đều là hiểu lầm!”

Vương Đông Đào quả thật đã sắp khóc, vội vàng giải thích.

“Hừ! Bây giờ tôi không muốn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy với ông, tôi đang trên đường đến đồn cảnh sát của các người, trong khoảng thời gian này, thay tôi chăm sóc cậu Diệp, nếu dám có chút sai lầm nào với cậu Diệp, tôi sẽ bắt ông mà hỏi tội!”

Triệu Khôn Sơn hừ lạnh một tiếng, trầm giọng cảnh cá.

Ngay lập tức, ông ta cúp điện thoại.

Nghe thấy âm thanh ngắt cuộc gọi từ điện thoại truyền đến.

Cả người Vương Đông Đào sửng sốt, cổ cứng ngắc, quay đầu nhìn Diệp Thu.

Mà giờ phút này, biểu cảm trên mặt ông ta cũng không còn sự kiêu ngạo và khinh thường lúc trước.

Trở thành vẻ mặt cứng ngắc, tươi cười lấy lòng.

“Cậu… Cậu Diệp, hiểu lầm, đều là hiểu lầm! Không ngờ cậu lại thật sự quen biết cục trưởng Triệu, cậu xem việc này làm ầm ĩ, suýt nữa thì lũ lụt tràn vào miếu Long Vương, làm người trong nhà bị thương rồi!”

Lúc này Vương Đông Đào không còn sự kiêu ngạo trước đó.

Bộ dáng cháu trai lễ độ cung kính, thiếu chút quỳ xuống tại chỗ gọi Diệp Thu là ba!

“Không biết có thể trả lại điện thoại cho tôi không?”

Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, vẻ mặt đầy ẩn ý hỏi.

“Đương… Đương nhiên có thể!”

Vương Đông Đào không dám có chút do dự, vội vàng đi tới phía trước, khép na khép nép trả lại điện thoại cho Diệp Thu, lập tức bày vẻ mặt nịnh nọt nhìn Diệp Thu nói: “Cậu Diệp, lúc trước do tôi có mắt không tròng, xin cậu đừng tính toán lỗi lầm của tôi, ngàn vạn lần đừng chấp nhặt tôi. Tôi ở đây nhận lỗi với cậu!”

Nói xong, Vương Đông Đào vội vàng cúi đầu xin lỗi Diệp Thu.

“Ha ha, tốc độ thay đổi của đồn trưởng Vương thật sự khiến tôi sợ hãi đấy, không phải vừa rồi còn kêu ầm ĩ muốn giết tôi sao?”

Diệp Thu lạnh lùng cười, vẻ mặt khinh thường nói.

“Không dám không dám, đó đều do tôi nói bậy!”

Vương Đông Đào cười gượng, vội xua tay áo, lập tức nhìn Diệp Thu, vẻ mặt xấu hổ cầu xin nói: “Cậu Diệp, cậu là nhân vật lớn, đừng nên chấp nhặt với tôi. Đợi cục trưởng Triệu đến đây, cậu có thể nói giúp tôi với cục trưởng Triệu được không?”

“Chờ cục trưởng Triệu của các người đến rồi nói sau, bây giờ, tôi không muốn ở cái nơi ngu ngốc này nữa, được chứ?”

Diệp Thu thản nhiên nói.

“Được được, đương nhiên là được chứ! Trong văn phòng tôi có trà, chúng ta vào trong đó, vừa uống trà vừa chờ cục trưởng Triệu đến, cậu thấy thế nào?”

Vương Đông Đào vội gật đầu, vẻ mặt nịnh nọt nói.

Thái độ đó quả thật giống như thay đổi thành một người khác.

Đối với chuyện này, Diệp Thu cũng chỉ đầy ẩn ý cười, gật đầu.

Mà Vương Đông Đào thấy Diệp Thu đồng ý, cũng hết sức kích động, vội trừng mắt nhìn đám nhân viên cảnh sát đang vây quanh Diệp Thu, tức giận nói: “Còn không mau tránh ra, thật không có chút năng lực phân biệt tốt xấu!”

Nghe thấy những lời này, đám nhân viên cảnh sát chỉ có thể lui về một bên.

Lúc này Vương Đông Đào mới nhìn Diệp Thu, kính cẩn lễ độ nói: “Cậu Diệp, mời cậu!”

Diệp Thu vừa chuẩn bị nhấc chân đi.

Đúng lúc này, đột nhiên Vương Lực - Người mà lúc nãy bị Diệp Thu sút bay ra xa đập vào tường ngất xỉu lại tỉnh dậy.

Anh ta vừa thấy ba của mình là Vương Đông Đào đến đây, còn tưởng rằng viện quân đã tới, lúc này chỉ tay vào Diệp Thu, vẻ mặt kích động hét lên: “Ba, thằng nhóc này hành hung đánh người, nhất định không được để hắn chạy thoát, ba nhất định phải nghiêm khắc trừng trị hắn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui