Long Thần Ở Rể

“Ừ, chuyện này cậu làm không tệ, trở về sẽ khen thưởng cho cậu. Bây giờ tôi còn có một việc cần cậu giúp tôi làm đây!"

Diệp Thu trầm giọng nói.

"Chuyện gì vậy?"

Âu Dương Hạo nghi ngờ hỏi.

Diệp Thu vội vàng nói cho Âu Dương Hạo biết chuyện đã xảy ra.

Nghe xong lời của Diệp Thu.

Âu Dương Hạo cười một tiếng, đáp: “Này, em tưởng là có chuyện gì chứ, chuyện này dễ thôi mà. Em tìm cho anh hai diễn viên chuyên nghiệp đóng đồng hương của anh được chứ? Vậy nhé, bây giờ em lập tức gọi điện thoại cho công ty điện ảnh và truyền hình Trung Quốc, để họ cử hai ngôi sao điện ảnh qua đây. Đến lúc đó tự phát huy tại hiện trường, đóng phim để vượt qua cửa ải nhất định không thành vấn đề đâu!"

Nghe vậy.

Diệp Thu cạn lời, nói: "Còn ngôi sao điện ảnh gì chứ, diễn viên bình thường cũng không được!"

"Tại sao vậy?"

Âu Dương Hạo khó hiểu hỏi.

"Lỡ như vợ tôi xem tivi thấy bọn họ đóng phim trên đó thì sao? Thế chẳng phải là xong đời rồi à?"

Diệp Thu bất mãn nói.

"Đúng, đúng, đúng, là do em chưa suy xét kỹ rồi!"

Âu Dương Hạo nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, ngay sau đó cũng hơi buồn rầu nói: "Phải làm sao đây nhỉ? Diễn viên chuyên nghiệp thì sợ bị chị dâu nhận ra, còn người không chuyên nghiệp lỡ như bị lộ tẩy thì chỉ thêm càng thêm hỏng bét thôi!"

Diệp Thu cũng cau mày lại, suy tư một lúc, trong mắt đột nhiên lóe lên tia sáng, tính toán rồi vội vàng nói: "Hay là, cậu tới đi!"

Lời này vừa nói ra.

Âu Dương Hạo cũng hoàn toàn sững sờ, cười khổ nói: "Lão đại à, anh đang đùa em đấy sao, em cũng không biết diễn xuất. Còn có tính tình của em thế này, làm thế nào cũng không giống người ở dưới quê lên mà!"

"Vậy ý của cậu là, khí chất của tôi trông giống như người dưới quê lên?"

Diệp Thu híp mắt, trầm giọng hỏi.

"Không, không, không, em tuyệt đối không có ý đó, lão đại à, anh hiểu lầm rồi. Khí chất của anh là khí chất của một đế vương!"

Âu Dương Hạo vội vàng nịnh nọt nói.

"Đừng giả vờ với tôi, tối nay cậu phải tới đây, bằng không nếu như tôi bị lộ tẩy, bị vợ đuổi ra khỏi nhà. Vậy thì cậu cứ chờ tôi ném cậu vào chỗ đó đi!"

Diệp Thu không vui nói.

Vừa nghe những lời này của Diệp Thu.

Âu Dương Hạo ở đầu dây bên kia điện thoại lập tức sợ đến xanh mặt, vội vàng cầu xin tha thứ: "Đừng mà lão đại, chỗ đó chỉ có mình anh có thể sống sót đi ra thôi. Nếu em đi vào đó, em sẽ chết ngay tại chỗ đấy. Anh không thể tàn nhẫn với em như vậy được!"

"Vậy thì bảy giờ tối nay, cậu mang theo một người nữa, hóa trang một chút, đến đây giả bộ làm đồng hương của tôi!"

Diệp Thu trực tiếp ra lệnh.

"Chuyện này... Thôi được rồi, nhưng mà lão đại à, em nói trước nhé, nếu như bị lộ tẩy, anh cũng không nên trách em đâu đấy!"

Âu Dương Hạo vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

"Không trách cậu!"

Diệp Thu lắc đầu, sau đó khóe miệng cong lên một nụ cười bông đùa, nói: "Tôi sẽ ném thẳng cậu vào chỗ đó!"

"Vâng, vâng, vâng, lão đại, em thật sự sợ anh rồi đấy. Em nhất định sẽ cố gắng hết sức để thể hiện tốt!"

Âu Dương Hạo sợ tới mức vội vàng đảm bảo.

"Biết vậy là tốt, nhớ nhé, trước bảy giờ phải chuẩn bị xong cho tôi, đừng đến muộn đấy!"

Diệp Thu hài lòng gật đầu, dặn dò.

"Biết rồi, em nhất định sẽ đến đúng giờ!"

Âu Dương Hạo hứa hẹn.

"Ừ, không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước!"

Diệp Thu nói xong, lập tức cúp điện thoại.

Nghe thấy trong di động truyền đến tiếng tít ngắn ngắt máy.

Âu Dương Hạo thở dài một hơi, vẻ mặt bất lực.

Không còn cách nào khác cả.

Ai bảo anh ta lại có một lão đại như vậy cơ chứ.

Còn có thể làm gì nữa?

Chỉ có thể nhắm mắt đi thôi! Nhưng còn một người nữa thì tìm ai bây giờ nhỉ?

Âu Dương Hạo cau mày suy nghĩ một hồi, trong mắt chợt lóe lên, khóe miệng cong lên một nụ cười xấu xa, nói: "Lão Đỗ ơi là lão Đỗ, chuyện tốt này làm sao có thể thiếu anh được. Lúc về nếu tôi bị lão đại ném đến chỗ đó, vậy vậy thì anh cũng phải đi cùng tôi!"

Nghĩ tới đây.

Âu Dương Hạo cười xấu xa một tiếng, sau đó trực tiếp lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số mã hóa đặc thù.

Nếu như ai biết số này, nhất định sẽ cảm thấy rất kinh ngạc.

Bởi vì đây là dãy số cơ mật của quân đội, rất ít người có tư cách sử dụng nó.

Mà những người biết đã ít lại càng thêm ít.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

Âu Dương Hạo cười một tiếng, vẻ mặt thần bí nói: “Alo, lão Đỗ à, đang làm gì vậy? Tôi có một chuyện tốt muốn chia sẻ với anh đây..."

Đến gần chạng vạng tối.

Diệp Thu đứng trước cửa biệt thự, có hơi lo lắng chờ đợi.

Dù gì đối với loại chuyện này anh cũng là lần đầu tiên đối mặt, trong lòng ít nhiều cũng có chút không chắc lắm, sợ rằng mình sẽ bị bại lộ.

Nếu để cho Lâm Thanh Nhã biết anh lừa cô ấy.

Vậy thì đoán chừng cả đời này anh cũng đừng nghĩ đến chuyện vào cửa của nhà họ Lâm.

Nghĩ đến đây.

Diệp Thu nhất thời càng thêm khẩn trương.

Mà ngay lúc này.

Lâm Thanh Nhã từ trong biệt thự bước ra, liếc mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng hỏi: “Hai người đồng hương của anh sao còn chưa tới? Không phải là anh gạt tôi đấy chứ?"

"Sắp rồi, sắp rồi, anh hẹn bọn họ lúc bảy giờ, sẽ tới ngay thôi!"

Diệp Thu vội vàng nói.

"Tốt nhất nên như vậy, nếu không, hẳn là anh đã biết hậu quả rồi đấy!"

Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.

"Khụ khụ, vợ cứ yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không lừa gạt em đâu!"

Diệp Thu ho khan hai tiếng, có hơi chột dạ nói.

"Mong là như vậy!"

Lâm Thanh Nhã cười lạnh, trực tiếp xoay người đi về phía biệt thự.

Mà khi Lâm Thanh Nhã vừa mới rời đi không lâu.

Một chiếc taxi dừng lại trước cổng biệt thự.

Sau đó, từ trong xe bước xuống hai bóng người.

Một người trong số đó, mặc một chiếc áo may ô màu trắng, mặc quần jean xanh.

Còn người kia mặc một chiếc áo sơ mi xám tro, quần vải bố màu nâu.

Trang phục tiêu chuẩn của một người lao động nhập cư vào thành phố.

Diệp Thu thấy vậy, cũng sững sờ một thoáng.

Mà ngay lúc đó.

Hai người quay đầu lại.

Khi Diệp Thu nhìn thấy gương mặt của hai người bọn họ, lập tức trở nên vui vẻ.

Bởi vì người mặc áo may ô màu trắng, quần jean xanh da trời kia chính là Âu Dương Hạo! Chỉ là giờ phút này Âu Dương Hạo đã thay đổi kiểu tóc, đang đội một chiếc khăn che đầu giả, tóc tai dài rối bù như củi khô vậy, trông giống như đã lâu không gội.

Vì vậy vừa rồi Diệp Thu mới nhất thời không nhận ra là anh ta.

Nói thật.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thu nhìn thấy Âu Dương Hạo mặc một bộ đồ quê mùa như vậy, cũ kỹ đến không thể nào cũ hơn được nữa.

Lúc trước Âu Dương Hạo là người thế nào cơ chứ?

Một tín đồ thời trang siêu đẳng, ngay cả những chuyên gia thời trang ở châu Âu thỉnh thoảng cũng phải mời anh ta đến để hỏi ý kiến ấy chứ.

Mà đối với phong cách ăn mặc của mình, anh ta cũng tương đối chú trọng.

Anh ta không mặc bất cứ thứ gì khác ngoài những bộ vest thủ công được đặc chế riêng cho mình do các bậc thầy may vest người Ý làm.

Nhưng bây giờ thì sao?

Áo may ô trắng, quần bò màu xanh.

Thật sự giống như biến thành một người khác vậy.

Đúng là một khi con người ta thiết tha sự sống thì có thể làm được bất cứ chuyện gì cũng được mà.

Sở dĩ Âu Dương Hạo như vậy, là vì không muốn bị Diệp Thu ném tới chỗ đó.

Cho nên anh ta hoàn toàn không đếm xỉa gì đến cái gọi là hình tượng gì đó nữa, hoàn toàn không cần.

Chuyện này khiến Diệp Thu không khỏi lắc đầu cười, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía người còn lại.

Người đồng hành với Âu Dương Hạo này.

Diệp Thu cũng biết.

Hơn nữa, mối quan hệ giữa hai người bọn anh, cũng không giống bình thường!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui