Long Thần Ở Rể

“Đừng nói nhảm, người đâu?”

“Thằng oắt đó đâu?”

Lý Siêu liếc mắt nhìn xung quanh, sốt sắng hỏi.

“Ở đằng kia kìa anh, vẫn chưa đi đâu, em theo dõi nó suốt mà!”

Gã trùm tóc đỏ vội vàng chỉ về phía bàn của mấy người Diệp Thu.

Lý Siêu nhìn theo hướng ngón tay gã tóc đỏ chỉ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng phấn khích, cười lớn nói: “À há, cuối cùng cũng tóm được mày rồi!”

Sau đó.

Lý Siêu đi thẳng về phía bàn Diệp Thu đang ngồi.

Gã trùm tóc đỏ cũng dẫn theo đàn em, đuổi sát phía sau.

Khách khứa ngồi xung quanh trông thấy cảnh này, trong mắt cũng lộ ra ý tò mò và thắc mắc.

Đây là ai nữa?

Nhưng nếu ngay cả gã trùm tóc đỏ cũng phải cung kính với người này như thế.

Tức là thân phận của người này tuyệt đối không hề bình thường.

Nếu không ngoài dự liệu, hẳn đây chính là kẻ chống lưng cho gã trùm tóc đỏ, đến giúp gã trả thù! Lần này thì hay rồi!

Trong chốc lát.

Rất nhiều người chuẩn bị đi đều dồn dập ngồi trở lại ghế, mở to mắt hóng biến.

Màn kịch đặc sắc thế này, tất nhiên bọn họ không muốn bỏ qua chút nào.

Cứ thế.

Dưới ánh mắt của người xung quanh.

Lý Siêu khệnh khạng bước đến trước bàn của bốn người Diệp Thu, trừng mắt nhìn Diệp Thu, giọng điệu huênh hoang phách lối nói: “Oắt con, ông nội mày tìm mày hơi bị vất vả đấy, lần này để tao xem mày chạy đằng trời!”

Nghe xong.

Diệp Thu quay lại liếc mắt nhìn Lý Siêu, khoé môi nhếch lên nở nụ cười nghiền ngẫm, thản nhiên nói: “Tôi đang thắc mắc sao bọn họ lại dám quay lại, thì ra là do cậu sắp đến à, sao nào, bài học buổi chiều tôi dạy cậu vẫn còn chưa đủ à?”

“Vẫn muốn thử lần nữa?”

“Ha ha ha, oắt con, mày tưởng tao không có chuẩn bị gì mà tự đưa mình đến cửa để mày xâu xé tiếp chắc?”

“Tao bảo hôm nay mày chết chắc thì tức là mày chết chắc rồi, bây giờ ông giời có đến cũng không cứu nổi mày đâu, hiểu chưa con?”

“Chuẩn bị tốt tâm lý nửa đời sau của mày an dưỡng ở bệnh viện đi!”

Lý Siêu ngẩng đầu cười lớn, vô cùng ngạo mạn nói.

“Ồ?”

“Thế cơ à?”

Diệp Thu híp mắt lại, trên môi vẫn nở nụ cười nghiền ngẫm.

Và đúng lúc này.

Âm thanh gầm rú phát ra từ động cơ ô tô vang lên.

Tiếp đó, mọi người nhìn thấy.

Ba chiếc xe jeep màu xanh quân đội dừng lại trước quán ăn.

Điều quan trọng nhất là.

Ba chiếc xe jeep này đều mang biển xe quân khu Giang Châu! Mọi người thấy vậy.

Đều ngỡ ngàng.

Chính vào lúc này.

Cửa xe jeep mở ra.

Người đàn ông đầu tiên bước xuống mặc quân trang thẳng thớm, trông tuổi tác khoảng tầm 30.

Và quân hàm của anh ta là hai gạch một sao.

Người này thế mà lại là một sĩ quan cấp thiếu tá! Tiếp theo lại có hơn mười người lũ lượt bước ra từ trong ba chiếc xe jeep.

Tất cả đều mặc quân trang thống nhất của quân nhân, hơn nữa trong ngực đều ôm một cây súng trường loại 95.

Khách khứa xung quanh nhìn thấy trận hình này, lập tức đều rụt cổ lại, bọn họ sợ tới mức không dám thở mạnh.

Dù sao họ cũng chỉ là người dân bình thường, đã ai từng thấy trận hình lớn như thế đâu chứ.

Tuy nhiên.

Lý Siêu thấy vậy lại rất kích động, gã nhìn Diệp Thu, gương mặt hiện ra vẻ ngang ngược cười lớn nói: “Diệp Thu, mày chết chắc rồi, hôm nay ai cũng không cứu nổi mày đâu!”

Nói xong.

Gã vội chạy tới đón vị sĩ quan cấp thiếu tá kia, chào hỏi: “Anh ơi, các anh đến rồi!”

Hiển nhiên.

Vị thiếu tá này chính là anh trai gã, Lý Thắng Lợi! “Ừ!”

Lý Thắng Lợi nghiêm nghị gật đầu, lạnh giọng hỏi: “Người đâu?”

“Dạ, ở đằng kia!”

Lý Siêu vội chỉ vào Diệp Thu, nghiến răng nói: “Chính là thằng oắt đấy không biết phải trái đúng sai đập xe của anh, em đã nói đấy là xe quân đội cấp cho anh rồi, nhưng nó căn bản không coi anh ra gì, thế khác nào đang coi khinh quân nhân, coi khinh anh chứ, thật sự quá là vô pháp vô thiên, anh, anh tuyệt đối không thể tha cho nó dễ dàng được!”

“Đợi tôi xử lý xong cậu ta thì sẽ đến lượt cậu, dám lén lấy xe quân đội của tôi lái ra ngoài, cậu đúng là to gan lắm!”

Lý Thắng Lợi trừng Lý Siêu, lạnh lùng nói.

“Anh ơi, em biết sai rồi, chỉ cần anh dạy dỗ xong thằng oắt kia, đợi về nhà, anh muốn em nhận sai thế nào cũng đều được hết!”

Lý Siêu nịnh nọt nói.

“Hừ!”

Lý Thắng Lợi hừ lạnh, sau đó anh ta dẫn người đi về phía bàn Diệp Thu ngồi.

Mọi người thấy thế đều lắc đầu, đồng thời ánh mắt đồng tình đổ dồn về chỗ đám người Diệp Thu.

Dù sao lần này người tới cũng là quân nhân đấy, so với gã trùm tóc đỏ lúc trước hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

Đám trùm tóc đỏ quá lắm cũng chỉ là một đám côn đồ cắc ké thôi.

Còn đám quân nhân này thì đều mang theo súng, chắc chắn không hề dễ chọc.

Dù sao, có ngang ngược thế nào đi chăng nữa cũng đâu thể đối chọi với quân nhân được chứ!

Làm thế chẳng khác nào tìm chết cả! Vì vậy, bọn họ cho rằng, có lẽ hôm nay đám người Diệp Thu xong rồi.

Nhưng.

Khi tất cả mọi người ngồi đây đều lo lắng cho ba người Diệp Thu.

Đám Diệp Thu lại chẳng hề coi đây là chuyện to tát.

“Uầy, đm, bọn họ gây động tĩnh không nhỏ đâu, lão đại, sao anh lại gây sự với cả người bên quân đội thế?”

Âu Dương Hạo liếc qua nhìn đám Lý Thắng Lợi, rồi quay lại nhìn Diệp Thu dò hỏi.

“Lúc trước dạy dỗ thằng em không biết trời cao đất dày, bây giờ thằng anh tới trả thù ấy mà!”

Khoé môi Diệp Thu cong lên, anh trầm ngâm nói.

“Ha ha!”

Âu Dương Hạo cười nắc nẻ, sau đó anh ta nhìn Đỗ Nguyên Lương, cười rồi nói: “Lão Đỗ, vị thiếu tá này hẳn là cấp dưới của cậu nhỉ?”

“Cậu không quản lý à?”

“Tôi không biết mà, tôi mới vừa được điều chuyển đến Giang Châu mấy hôm nay thôi, có quen người này đâu!”

Đỗ Nguyên Lương lắc đầu, thờ ơ nói.

“Ồ?”

“Thú vị đấy, nếu lát nữa anh ta biết thân phận của cậu thì sẽ có nét mặt như thế nào đây?”

Âu Dương Hạo có phần chờ mong nói.

Bây giờ anh ta chính là điển hình kiểu người hóng biến chỉ sợ chuyện không lớn.

Đối với thái độ này của anh ta.

Diệp Thu và Đỗ Nguyên Lương cũng đều bất đắc dĩ lắc đầu cười trừ.

Đúng lúc này.

Lý Thắng Lợi dẫn người đến trước bàn ba người Diệp Thu, mắt nhìn thẳng vào Diệp Thu, lạnh lùng nói: “Cậu chính là người đánh em trai tôi, còn đập xe tôi nữa đúng không?”

“Ừ, là tôi!”

Diệp Thu gật đầu.

“Tấn công xe quân đội, có thể bị coi là khiêu khích quân đội, cậu đi với tôi một chuyến!”

Lý Thắng Lợi trầm giọng nói.

“Muốn tôi đi với anh cũng được, nhưng tôi nghĩ anh cũng nên tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện trước đã chứ?”

Diệp Thu nở nụ cười đáng để suy ngẫm hỏi.

“Đầu đuôi câu chuyện, em tôi đã nói rất rõ với tôi rồi, cậu đi với tôi một chuyến!”

Lý Thắng Lợi lạnh giọng nói.

“Em trai anh?”

“Cái miệng dối trá đấy có thể nói thật được chắc?”

“Đừng để bị cậu ta dắt mũi, rồi bị cậu ta coi như súng ngắm!”

Diệp Thu liếc qua Lý Siêu đứng bên cạnh, cười khẩy nói.

“Mày bảo ai miệng đầy dối trá hả?”

“Mày đang nói linh tinh gì đấy?”

“Những gì tao nói đều là sự thật!”

Lý Siêu lập tức nóng nảy, hung ác trừng Diệp Thu, sau đó vội vàng nhìn Lý Thắng Lợi nói: “Anh ơi, anh đừng nghe thằng oắt này nói lung tung, nó sợ anh nên đang nguỵ biện đấy, tình hình lúc đó là thế này, em lái xe quân đội của anh nhưng lỡ chặn mất đường của nó, thế là nó không vui, nó xuống xe đánh em, em xin lỗi rồi nhưng nó vẫn đánh em, sau đó nó còn đập cả xe của anh nữa, nó ngang ngược như thế đấy, thế khác nào coi thường quân đội chứ, anh tuyệt đối đừng có tha cho nó!”

Vừa nghe xong.

Nét mặt Lý Thắng Lợi lập tức sa sầm, anh ta trừng mắt nhìn Diệp Thu, trầm giọng hỏi: “Cậu còn có gì muốn giải thích không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui