Long Thần Ở Rể

Hai anh vệ sĩ vừa rồi cũng trông thấy lá thư mời mà Tô Dương lấy ra nên dĩ nhiên là không dám không nghe theo lời Tô Dương.

Dù sao, nếu có thể trở thành khách mời riêng của Lý Nguyên Phổ.

Chứng tỏ thân phận của Tô Dương chắc chắn không hề tầm thường.

Lát nữa nếu anh ta mách lẻo với Lý Nguyên Phổ.

Vậy thì bát cơm của hai người bọn họ chắc chắn sẽ bị ném mất.

Vì thế, hai người không nhiều lời mà lập tức xắn tay áo lên, định đi tới đuổi Diệp Thu đi.

“Dừng lại ngay cho tôi!”

Tuy nhiên, đúng lúc này.

Một giọng nói hùng hậu bỗng đột nhiên vang lên từ trong sân biệt thự.

Nghe thấy giọng nói này.

Đám người có mặt ngoài sân, bao gồm cả Tô Dương, đều sững sờ, sau đó bọn họ đồng loạt quay đầu lại nhìn vào trong sân biệt thự.

Không biết từ lúc nào.

Cửa biệt thự đã được mở ra.

Một ông lão tóc bạc phơ mặc bộ Tôn Trung Sơn màu đen đang đứng trước cửa biệt thự.

Sau khi mọi người nhìn thấy ông lão này, trên mặt đều lộ ra vẻ vui sướng.

Vì người này chính là bậc thầy cược đá Lý Nguyên Phổ, Tay thánh chọn vàng trong truyền thuyết.

Bọn họ đứng chực ở đây lâu như thế cũng chính là vì muốn được gặp người này một lần.

“Ôi là trời, là thầy Lý kìa!”

“Không ngờ thầy Lý lại ra đây đấy, chắc là ông ấy nhận được tin cậu Tô đã đến nên mới ra ngoài để đón tiếp cậu Tô đúng chứ?”

“Đương nhiên rồi, cậu Tô là ai chứ, nếu có thể trở thành khách mà thầy Lý đích thân mời thì chứng tỏ thầy Lý rất coi trọng cậu Tô, ra ngoài đón tiếp gì đó cũng là chuyện hết sức bình thường mà!‘

“Cậu Tô thật sự quá khủng!”

… Trong phút chốc.

Tất cả mọi người đều ồn ào thảo luận.

Bọn họ vẫn đều tưởng rằng thầy Lý ra đây là để tiếp đón Tô Dương.

Mà Tô Dương nghe được những lời tâng bốc này, nụ cười đắc chí trên mặt càng thêm tươi roi rói.

Anh ta quay sang nhìn Diệp Thu, nói bằng vẻ mặt trào phúng: “Diệp Thu, đồ ăn hại, chẳng phải anh bảo thầy Lý nhờ người khác mời anh đến sao?”

“Bây giờ thầy Lý ra rồi, để tôi xem anh còn định khoác lác trước mặt thầy Lý như thế nào, anh cứ đợi bị tôi vả cho sưng mặt đê!”

Nói xong.

Tô Dương chỉnh trang lại cổ áo bộ âu phục, vẻ mặt mang đầy ý cười bước lên tiếp đón Lý Nguyên Phổ, vừa đi, anh ta vừa nói với giọng điệu lấy lòng: “Thầy Lý, cuối cùng cũng gặp được thầy rồi, tôi nghe danh thầy đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, quả nhiên thầy vẫn phong độ ngời ngời!”

Cùng lúc này.

Lý Nguyên Phổ cũng đi tới cổng.

Ánh mắt hai người va vào nhau.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng bọn họ sẽ bắt tay nhau.

Thậm chí Tô Dương đã giơ tay phải lên rồi.

Tuy nhiên.

Lý Nguyên Phổ lại hoàn toàn không thèm liếc đến Tô Dương dù chỉ một lần, ông vòng qua Tô Dương, đi thẳng tới chỗ Diệp Thu đang đứng sau lưng Tô Dương.

Thấy cảnh này.

Mọi người đều ngỡ ngàng.

Nụ cười trên mặt Tô Dương cũng trở nên cứng đờ.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Lý Nguyên Phổ chạy bước nhỏ tới trước mặt Diệp Thu, ông ta nói bằng giọng điệu vô cùng phấn khích: “Cậu Diệp, tôi ngày mong đêm ngóng, cuối cùng cũng đợi được cậu tới rồi!”

Ông ta vừa nói ra câu này.

Tất cả đám người có mặt ở đây đều lập tức đực mặt ra.

Tô Dương thậm chí còn trợn tròn mắt, con ngươi lồi ra trông như sắp rớt ra ngoài.

Thế này là thế nào?

Cậu Diệp?

Lẽ nào Diệp Thu thật sự là khách do Lý Nguyên Phổ mời tới?

Trong phút chốc, bầu không khí yên lặng như tờ, vẻ mặt của mọi người đều ngơ ngác.

Mà trong đầu Tô Dương bây giờ cũng đầy dấu hỏi chấm.

Không phải chứ.

Mình đã phải bỏ ra một cái giá rất cao mới lấy được thư mời riêng của Lý Nguyên Phổ trong buổi đấu giá.

Rõ ràng bên trên viết là hôm nay chỉ có một vị khách là mình có thể tới nhà Lý Nguyên Phổ làm khách thôi cơ mà.

Sao lại là Diệp Thu chứ?

Chắc chắn là có vấn đề, chuyện này chắc chắn là có sai sót ở đâu đấy rồi! Nghĩ đến đây.

Tô Dương vội vàng tiến lên, nhìn Lý Nguyên Phổ, hỏi với vẻ mặt khó hiểu: “Thầy Lý, chuyện này là thế nào?”

“Tôi tưởng thầy đã nói là hôm nay chỉ mời một mình tôi tới thôi chứ?”

“Cậu là ai?”

Lý Nguyên Phổ liếc mắt nhìn Tô Dương, vẻ mặt thờ ơ hỏi.

Nghe vậy.

Mọi người đều sững sờ.

Không ngờ ngay cả Tô Dương là ai mà thầy Lý cũng không biết.

Trong thoáng chốc.

Bọn họ đều nhìn Tô Dương bằng ánh mắt kỳ lạ.

“Tôi… Tôi…” Tô Dương bị mọi người nhìn như thế, mặt mũi anh ta đỏ bừng, anh ta vội vàng lấy thư mời lúc trước ra, đưa đến trước mặt Lý Nguyên Phổ, sắc mặt đỏ lựng nói: “Thầy nhận ra lá thư mời này chứ?”

“Tôi đã bỏ ra một số tiền lớn để thắng được nó từ một nhà đấu giá!”

"Ồ, thì ra là thế à, đúng là tôi đã ủy quyền cho một số nhà đấu giá, bảo bọn họ bán đấu giá thư mời của tôi, ai trả giá cao thì có thể nhận được lời mời riêng của tôi!"

Lý Nguyên Phổ gật đầu và nói một cách bình tĩnh.

"Nếu thế thì hôm nay tôi có thể tới nhà thầy làm khách đúng chứ?”

Tô Dương vội vàng hỏi.

"Ngại quá! Dưới tình huống bình thường thì là như vậy, nhưng với một điều kiện là lúc đó phải vào lúc tôi rảnh rỗi đã!”

"Hôm nay rất đáng tiếc, tôi đã có khách quý cần tiếp đãi rồi!”

"Cậu Diệp đây chính là một vị khách rất quan trọng mà tôi nhờ người khác mời tới, vì thế, mong cậu hãy quay về!”

Lý Nguyên Phổ lắc đầu, nói bằng giọng bình thản.

Nhưng mỗi câu ông ta nói ra đều như một cái tát vô hình, vả mạnh vào mặt Tô Dương và đám người có mặt ở đó.

Mọi người cảm thấy mặt mình sắp bị vả sưng lên rồi.

Phải biết là, vừa rồi bọn họ chế nhạo Diệp Thu như thế.

Nói Diệp Thu chỉ giỏi ba xạo.

Nhưng điều bọn họ không ngờ tới là.

Diệp Thu lại thực sự là khách quý được Lý Nguyên Phổ nhờ người khác mời tới.

Tất cả những gì Diệp Thu nói lúc trước đều là sự thật.

Điều này khiến bọn họ cảm thấy xấu hổ vô cùng, chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ mà chui vào cho đỡ mất mặt.

Sau đó, bọn họ lũ lượt quay đầu lại nhìn Tô Dương.

Bởi vì người xấu hổ nhất lúc này tất nhiên phải kể đến Tô Dương.

Nếu là một người bình thường, dưới tình huống này, chắc chắn người ta đã tiu nghỉu bỏ về rồi.

Bởi vì có ở lại cũng sẽ chỉ càng thêm xấu hổ và mất mặt thôi.

Nhưng mà.

Tô Dương là ai chứ?

Anh ta là cậu hai của nhà họ Tô ở Giang Bắc.

Nếu hôm nay anh ta cứ đi như thế.

Vậy mới gọi là mất mặt đến tận nhà bà ngoại.

“Khách quý?”

“Một kẻ ăn hại như Diệp Thu ấy hả?”

“Anh ta cũng chỉ là đứa con rể đến ở rể của nhà họ Lâm thôi, sao có thể gọi là khách quý được chứ?”

“Còn tôi lại là cậu hai của nhà họ Tô ở Giang Bắc đấy, chẳng lẽ tôi lại không bằng tên vô dụng chỉ biết bám váy vợ này chắc?”

Tô Dương lập tức nhìn Lý Nguyên Phổ, bất mãn hỏi.

Tuy nhiên.

Tô Dương không nói những lời này ra thì còn tốt.

Vừa nói ra.

Nét mặt Lý Nguyên Phổ lập tức sa sầm, ông ta nói với giọng điệu lạnh lùng: “Chàng trai trẻ, mong cậu chú ý lời ăn tiếng nói của mình, cậu Diệp đây là khách quý của tôi, tôi không cho phép cậu nhục mạ cậu ấy, nếu còn tiếp tục, đừng trách tôi trở mặt với cậu, đừng nói là cậu hai nhà họ Tô ở Giang Bắc, cho dù gia chủ của nhà họ Tô ở Giang Bắc tới đây, tôi mà không muốn nể mặt thì cũng không nể nang gì đâu, hiểu chưa?”

Lý Nguyên Phổ vừa nói xong.

Vẻ mặt của Tô Dương cũng lập tức thay đổi.

Bởi vì trước khi anh ta đến đây, bố anh ta, cũng chính là gia chủ nhà họ Tô, cũng đã đích thân dặn dò anh ta.

Nếu gặp được Lý Nguyên Phổ thì phải thật lễ phép, không thể khoe mẽ, càng không thể giở thói đại thiếu gia.

Mặc dù bản thân Lý Nguyên Phổ không có bối cảnh gì.

Nhưng chính nhờ tài cược đá siêu phàm của mình, ông ta đã kết giao được với người của rất nhiều gia tộc lớn.

Chỉ cần ông ta ho một tiếng sẽ có rất nhiều gia tộc lớn sẵn sàng đứng ra bảo vệ cho ông ta.

Vì vậy đắc tội với Lý Nguyên Phổ chắc chắn không phải là lựa chọn thông minh.

Tô Dương biết rất rõ điều này, thế nên, giờ phút này, anh ta sợ tới mức không dám nói thêm lời nào nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui