Long Thần Ở Rể

“Cậu còn gì muốn nói nữa không?”

Lý Nguyên Phổ nhìn thẳng vào mắt Tô Dương, hỏi với vẻ mặt sa sầm.

Thật ra, nếu Tô Dương không nói những lời đó, có khi ông ta còn có thái độ tốt đẹp hơn với Tô Dương và sẽ bày tỏ sự áy náy.

Dù sao Tô Dương cũng đã tốn nhiều tiền như thế mới lấy được thư mời của ông ta.

Vậy mà bây giờ ông ta lại cho người ta leo cây.

Đối với chuyện này, trong lòng ông ta vẫn cảm thấy hổ thẹn.

Nhưng Tô Dương lại sỉ nhục Diệp Thu như thế.

Đây là điều ông ta không thể nhẫn nhịn được.

Diệp Thu là ai chứ?

Trong mắt ông ta.

Diệp Thu chính là thần, là thần tượng của ông ta.

Là thần thánh không thể bị khinh nhờn.

Cho nên, tất nhiên ông ta không thể chịu đựng được khi thấy Diệp Thu bị Tô Dương xúc phạm.

Do đó dĩ nhiên ông ta sẽ không nể nang gì Tô Dương nữa rồi.

“Hết… Hết rồi!”

Tô Dương lắc đầu, song sắc mặt anh ta rất khó coi.

Chuyện đến nước này, anh ta còn dám nói gì nữa chứ?

Nếu anh ta thật sự khiến Lý Nguyên Phổ tức giận.

Vậy thì đừng nói là anh ta, cho dù là nhà họ Tô cũng chẳng có trái ngọt mà húp đâu.

“Thế thì xin lỗi cậu Diệp đi!”

Lý Nguyên Phổ trầm giọng nói.

“Tôi…” Tô Dương nghiến răng.

Bảo anh ta xin lỗi một kẻ vô dụng phải tới nhà vợ ở rể và chỉ biết ăn bám vợ, anh ta thật sự không muốn chút nào.

“Sao?”

“Không muốn à?”

“Có cần tôi gọi điện cho bố cậu không?”

“Đến lúc đó, chuyện này sẽ không đơn giản như bây giờ đâu!”

Lý Nguyên Phổ nhìn chòng chọc Tô Dương, lạnh lùng nói.

Nói rồi, ông ta định giơ tay lấy điện thoại ra.

Thấy thế.

Tô Dương sợ phát hoảng.

Vì bản thân anh ta cũng hiểu rõ, một khi Lý Nguyên Phổ gọi cho bố mình.

Vậy thì chắc chắn thứ đợi mình chỉ có trái đắng mà thôi.

Đến khi đó, mình không chỉ phải xin lỗi Diệp Thu, có khi lúc về còn phải chịu một trận đòn roi nữa ấy chứ.

Làm không tốt thì có khi mấy tháng cũng đừng mơ đến việc ra khỏi nhà.

Vừa nghĩ đến đây.

Tô Dương vội vàng xua tay, xin xỏ: “Đừng, đừng, đừng, thầy Lý, có gì thì từ từ nói, tuyệt đối đừng gọi điện cho bố tôi, nếu không chắc chắn bố tôi sẽ lột một tầng da của tôi mất!”

“Hừ! Thế thì xin lỗi cậu Diệp đi, đến khi nào cậu Diệp chịu tha thứ cho cậu mới thôi, còn không thì hôm nay tôi nhất định phải gọi điện cho bố cậu, tôi muốn hỏi ông ta xem, rốt cuộc ông ta đã giáo dục con trai mình kiểu gì!”

Lý Nguyên Phổ hầm hừ, trầm giọng nói.

“Tôi…” Tô Dương cắn răng, cuối cùng cũng chỉ có thể nhận lỗi: “Tôi sẽ… Tôi sẽ xin lỗi!”

Nói xong.

Anh ta hậm hực nhìn về phía Diệp Thu, nghiến răng ken két, rít từ trong kẽ răng ra ba chữ: “Tôi xin lỗi!”

“Cậu Tô, lời xin lỗi này của anh hình như không có thành ý cho lắm nhỉ!”

Diệp Thu khẽ nhếch môi, nói với vẻ mặt đầy bỡn cợt.

“Diệp Thu, anh đừng có quá quắt!”

Tô Dương tức đến hai mắt trợn trừng, lớn tiếng quát.

“Tô Dương, cậu đừng có quá đáng!”

Lý Nguyên Phổ trừng mắt lườm Tô Dương, trách móc: “Không biết nên làm thế nào để xin lỗi sao?”

“Gập người 90 độ, hiểu chứ?”

“Nếu cậu còn tiếp tục qua loa lấy lệ như thế nữa, đừng trách ông già tôi lật mặt, đây là cơ hội cuối cùng của cậu đấy!”

Nghe vậy.

Vẻ mặt Tô Dương cũng lập tức thay đổi, sau đó anh ta cắn chặt răng, trong lòng bất mãn thầm nói: Được được được. hôm nay coi như tôi đen đủi, Diệp Thu, anh cứ đợi đấy, từ hôm nay, tôi với anh không đội trời chung, anh cứ đợi sự trả thù từ tôi đi! Đến khi đó, tôi sẽ bắt anh phải trả lại gấp trăm lần sự sỉ nhục tôi phải chịu ngày hôm nay! Nghĩ đến đây.

Tô Dương hít một hơi thật sâu, dằn xuống lửa giận trong lòng, cúi người thật thấp với Diệp Thu, nói: “Anh Diệp, vừa rồi là tôi không đúng, mong anh lượng thứ!”

Lời này vừa thốt ra.

Tất cả đám người đứng xung quanh hóng hớt cũng đều sững sờ vì kinh ngạc.

Nói thật.

Trước lúc này, dù thế nào bọn họ cũng không ngờ được rằng chuyện sẽ tiếp diễn đến tình huống này.

Một kẻ thất bại lái con xe van xập xệ, mặc đồ vỉa hè, vậy mà lại là khách quý của thầy Lý.

Mà lúc này, đến cả cậu hai nhà họ Tô cũng phải gập người xin lỗi cậu ta.

Chuyện này thật sự quá khó tin! Nếu như không phải là tận mắt chứng kiến.

Thì chắc chắn bọn họ sẽ không bao giờ tin tất cả những chuyện này là sự thật.

Tuy nhiên hiện tại.

Cảnh tượng này lại diễn ra một cách chân thực như thế trước mặt họ.

Bọn họ sững sờ cũng là chuyện dễ hiểu.

Vào giây phút này.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến không thốt nên lời.

Thấy Tô Dương cúi gập người trước mặt mình.

Khoé môi Diệp Thu cũng khẽ cong lên thành một nụ cười hóm hỉnh.

Anh biết lúc này trong lòng tên này đang nghĩ những gì.

Đại loại là sau chuyện này sẽ trả thù vân vân.

Đối với điều đó.

Diệp Thu hoàn toàn không để trong lòng.

Tốt nhất là Tô Dương đừng có làm như thế, nếu không, không chỉ rước hoạ về cho chính anh ta thôi đâu.

Đến lúc đó, cả nhà họ Tô đều sẽ tai hoạ ngập đầu.

Nhà họ Tiêu, một trong tứ đại gia tộc ở Giang Bắc chính là ví dụ rõ nét nhất.

Ban đầu, cậu chủ nhà họ Tiêu cũng khoác lác to mồm đòi giết chết Diệp Thu.

Nhưng kết quả thì sao?

Tiêu Thần và cả bố của anh ta đều đi đời nhà ma.

Nhà họ Tiêu còn rơi vào tay Diệp Thu nữa.

Đến cả nhà họ Tiêu còn như thế.

Chứ đừng nói là nhà họ Tô! Vì thế, tốt nhất là Tô Dương đừng có làm mấy trò ngu xuẩn, nếu không thì tới lúc đó, chắc chắn anh ta sẽ phải hối hận! “Cậu Diệp, cậu đã hài lòng với lời xin lỗi của Tô Dương chưa! Nếu chưa hài lòng thì để cậu ta tiếp tục xin lỗi đến khi cậu hài lòng mới dừng lại!”

Lý Nguyên Phổ nhìn Diệp Thu, cung kính hỏi.

Thái độ này so với lúc nói chuyện với Tô Dương cứ phải gọi là khác nhau một trời một vực.

Điều này khiến đám người hóng hớt thấy mà há hốc mồm.

“Được rồi, vợ tôi chỉ cho tôi nghỉ nửa ngày thôi, xem đá xong tôi còn phải về nữa, đừng kéo dài thời gian ở đây nữa!”

Diệp Thu xua tay, thờ ơ nói.

Sau đó, anh liếc mắt nhìn Tô Dương, vẻ mặt bỡn cợt nói: “Còn về loại rác rưởi này, cứ vứt anh ta về nơi anh ta nên ở là được!”

Nghe vậy.

Lý Nguyên Phổ lập tức hiểu ý của Diệp Thu, ông ta vội nhìn hai vệ sĩ, chỉ vào thùng rác màu xanh cách đó không xa, ra lệnh: “Hai người các anh còn đứng đờ ra đấy làm gì, ném cái thứ rác rưởi dám xúc phạm cậu Diệp vào thùng rác đằng kia cho tôi, hơn nữa, nhớ kỹ cho tôi, sau này biệt thự của tôi cấm cửa cậu ta vĩnh viễn, đã rõ chưa?”

Thấy Lý Nguyên Phổ nói thế.

Hai vệ sĩ đều không khỏi phát run, sợ đến độ cả người toát đầy mồ hôi.

May mà vừa rồi bọn họ chưa kịp làm gì.

Nếu bọn họ đuổi Diệp Thu đi thật thì hai người bọn họ sẽ thật sự xui xẻo rồi.

Vừa nghĩ đến đây.

Ánh mắt bọn họ nhìn Tô Dương trở nên vô cùng bất thiện.

Vì chính Tô Dương đã hại bọn họ suýt thì sai phạm với vị khách quan trọng nhất của Lý Nguyên Phổ.

Vì thế hai người bọn họ không nhiều lời nữa mà đi thẳng tới chỗ Tô Dương, nhấc anh ta lên, kéo về phía thùng rác màu xanh cách đó không xa.

“Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra, tôi là cậu hai nhà họ Tô đấy!”

Sắc mặt Tô Dương lập tức thay đổi, anh ta liều mạng giãy dụa.

Tuy nhiên, hai anh vệ sĩ đều không phải hạng ăn chay.

Một cậu ấm phong lưu như anh ta, cơ thể đã sớm bị rượu chè sắc đẹp đào rỗng.

Bàn về sức lực tất nhiên sẽ không thể đọ được với hai anh vệ sĩ rồi.

Vì thế dù anh ta có vùng vẫy thế nào cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.

Chỉ có thể bị hai anh vệ sĩ cưỡng chế lôi đi ném vào thùng rác màu xanh kia dưới ánh mắt chứng kiến của đám đông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui