Long Thần Tại Đô

"Woa, cái tên phế vật Diệp Phàm, sao lại mạnh đến như vậy chứ? Đến ba cao thủ của tam đại trưởng lão âm thầm đào tạo ra cũng không phải là đối thủ của hắn, cái này...... cái này phải làm sao đây?"

"Mặc dù lần trước đã chứng kiến thân thủ của Diệp Phàm, nhưng về sau Nhị đại trưởng lão có nói, Diệp Phàm giỏi lắm cũng chỉ là trình độ của binh vương cấp cao, theo lý mà nói, không thể là đối thủ của sự liên thủ của mấy chục người đàn ông mặc vest đen, sao lại như thế được chứ?"

"Diệp Phàm thật sự quá hung hãn rồi, rõ ràng như vậy là đã hạ gục được mười mấy người, mười mấy người đó đều là giấy sao?"

"Chẳng trách trước kia bác Phúc nói hắn ta có quan hệ với phía quân đội, thực lực của hắn ta đều vượt qua cả mũi nhọn binh vương, phía quân đội có thể không lôi kéo hắn ta ư?"

......

Những người Diệp gia trong từ đường Diệp gia đều hoảng sợ.

Lúc này, Diệp Phàm liếc mắt nhìn Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão của Diệp gia, lạnh lùng thét lên nói: "Hai con chó già, vẫn chưa chịu cút đi sao?"

"Hừ!" Nhị trưởng lão của Diệp gia hét lên một tiếng, nói: "Lão phu không đi, cậu có thể làm gì? Lẽ nào cậu còn dám ra tay với lão phu sao? Dù sao lão phu cũng là người ngang vai ngang vế với ông nội cậu."

"Cậu ỷ vào việc bản thân có thể đánh nhau thì không coi ai ra gì phải không? Tôi nói cho cậubiết, bây giờ là xã hội pháp trị, cho dù ngươi có chút quan hệ với phía quân đội, cũng không có nghĩa là phía quân đội nhất định sẽ giúp cậu."

"Huống hồ, tuy rằng gia tộc đi đến bước đường cùng rồi, nhưng vẫn phải đối phó với tên phế vật như cậu, thì đã là quá đủ rồi."

Bịch!

Sau đó, đáp lại Nhị trưởng lão của Diệp gia là cái tát không niệm tình của Diệp Phàm, trực tiếp tát Nhị trưởng lão của Diệp gia bay ra ngoài, ngã nhào cách xa mấy mét trên sàn.

Tuổi tác của Nhị trưởng lão của Diệp gia vốn đã cao rồi, cộng thêm thời trẻ ông ta đam mê mấy trò ong bướm, sức khỏe cơ thể rất yếu, vì vậy, gặp phải cái tát của Diệp Phàm, miệng ông ta liền nôn ra mấy đống máu lớn, tinh thần của cả con người trong nháy mắt ủ rột xuống, giống như trong nháy mắt mất đi nửa tính mạng vậy.

"Bố!"

Một người đàn ông trung niên lập tức xông ra, đỡ Nhị trưởng lão của Diệp gia đứng dậy từ dưới sàn, cùng lúc chỉ về phía Diệp Phàm lớn giọng chửi mắng: "Diệp Phàm, tên nhãi nhép mày, quá không coi ai ra gì rồi đó? Mày cho là mày đánh rất giỏi, người của gia tộc sẽ sợ mày? Tao nói cho mày biết, dù cho mày muốn giết hết sạch tất cả mọi người bọn tao, bọn tao cũng sẽ không sợ hãi, càng không thỏa hiệp với mày."

"Vậy sao?" Diệp Phàm lạnh lùng cười, nói: "Thực ra, con người tôi, không hề thích bạo lực một chút nào."

"Vì vậy, các người cứ yên tâm, tôi sẽ không giết các người đâu!"

"Nhưng không giết các người, không phải vì tôi không dám, mà là các người căn bản không xứng đáng chết dưới tay tôi."

Diệp Phàm nói xong, liền lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại, sau khi điện thoại kết nối, Diệp Phàm chỉ lạnh nhạt nói một câu bắt đầu đi liền tắt điện thoại.

Mà Diệp Phàm chỉ mới tắt điện thoại chưa đến một phút, trong từ đường Diệp gia, những số điện thoại của quản lý sản nghiệp Diệp gia đều cùng lúc vang lên, bọn họ đều kinh ngạc, lần lượt lấy điện thoại ra xem, phát hiện đều là tâm phúc của họ gọi đến cho họ, vì thế, bọn họ không chút do dự, lập tức ấn nút nghe máy.

"Cái gì? Công ty phá sản rồi, cái này, cài này sao có thể chứ?"

"Ngân hàng muốn thu lại tiền hàng? Còn cưỡng chế phong tỏa công ty? Cái này, cái này......"

"Cái gì? Đội chấp hành pháp luật niêm phong tất cả khách sạn, quán bar, karaoke,... của công ty."

......

Vào lúc này, sắc mặt của những người Diệp gia nghe điện thoại đều thay đổi lớn, giống như ngày tận thế đến rồi vậy, rất nhiều người hai mắt vô thần ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt đầy vẻ không thể tư duy và không thể hiểu nối.

Bọn họ thực sự không hiểu, sản nghiệp vốn dĩ đang hoạt động tốt, sao đột nhiên toàn bộ lại bị niêm phong được chứ?

Đại trưởng lão của Diệp gia nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cũng không tránh khỏi sự thay đổi lớn, giọng ông ta run lên nói với người đàn ông trung niên bên cạnh: "Diệp Hồng, xảy ra, xảy ra chuyện gì vậy?"

" Bố, Diệp......Diệp gia chúng ta e là phá sản thật rồi, tất cả sản nghiệp còn lại của gia tộc, vào lúc này đều xảy.....xảy ra chuyện rồi!" Người đàn ông trung niên nói với Đại trưởng lão của Diệp gia tên Diệp Hồng, là con trai của Đại trưởng lão của Diệp gia.

"Cái gì?" Nghe thấy tin tức này, Đại trưởng lão của Diệp gia thân thể chấn động, khắp người trong chốc lát già đi rất nhiều, sau đó ông ta với vẻ mặt không thể hiểu nổi nhìn về phía Diệp Phàm, nói: "Cậu, cậu...... là cậu làm phải không?"

Thế nhưng, Diệp Phàm chỉ lạnh lùng cười một tiếng, không hề để ý đến ông ta, mà chỉ nhìn Diệp Nguyệt và bác Phúc bên cạnh nói: "Em gái, bác Phúc, chúng ta đi thôi!"

"Haiz!"

Bác Phúc thở dài.

Vốn dĩ, ông ấy cho rằng mặc dù Tam đại trưởng lão của Diệp gia vô dụng, nhưng không ngu ngốc đến mức nhìn không hiểu tình hình, cho nên ông ấy mới đề nghị để Tam đại trưởng lão của Diệp gia mời Diệp Phàm ra mặt giúp Diệp gia vượt qua khó khăn.

Qua một hồi du thuyết và bảo đảm của ông ấy, Tam đại trưởng lão của Diệp gia cũng đã tin lời ông ấy nói.

Nhưng ông ấy thật sự không ngờ rằng, Tam đại trưởng lão của Diệp gia mời Diệp Phàm về Diệp gia giúp đỡ, không những không thể cải thiện mối quan hệ giữa Diệp gia và Diệp Phàm, ngược lại còn làm cho tình hình xấu đi.

Nếu như Diệp Phàm không ra tay, Diệp gia dĩ nhiên sẽ có phiền phức, nhưng cầm cự hai ba năm là không thành vấn đề.

Bây giờ, chỉ sau một cú điện thoại của Diệp Phàm, Diệp gia đã tiêu rồi.

Thấy Diệp Phàm muốn cùng Diệp Nguyệt vàBác Phúc bỏ đi, một người đàn ông trung niên đột nhiên từ trong đám người xông ra, nói với Diệp Phàm: "Thiếu gia, trước kia là gia tộc luôn có lỗi với cậu."

"Nhưng vẫn xin cậu hãy nhìn vào ân tình của Lão gia đối với cậu, cho Diệp gia một con đường sống."

"Trước kia gia tộc nhắm vào cậu, hoàn toàn là do Tam đại trưởng lão âm thầm gây khó dễ, mà từ sau khi Lão gia không quản thế sự nữa, bọn họ lại nắm hết thực quyền của gia tộc, dù cho rất nhiều người chúng tôi không đồng tình với mọi việc bọn họ làm, nhưng căn bản không có cách nào phản kháng lại bọn họ được, vẫn mong thiếu gia cậu tha thứ."

"Diệp Dũng, mẹ kiếp mày nói gì vậy chứ? Tao và bố tao trước kia đối xử với mày không bạc mà!" Diệp Hồng là người đầu tiên đứng ra, nhìn người đàn ông trung niên kia quát.

"Đối xử với tao không bạc? Haha, Diệp Hồng, mày còn mặt mũi nói như vậy sao? Mấy năm nay, mày cậy bố mày là Đại trưởng lão của Diệp gia, ở trong gia tộc hống hách lộng lhành, sản nghiệp kiếm ra tiền mày đều muốn nhúng tay vào, sản nghiệp bị lỗ vốn thì mày bán giá cao cho bọn tao, đây là những gì mày gọi là đối xử với tao không bạc sao?"

Người đàn ông trung niên lập tức phản bác nói, ông ta tên Diệp Dũng, là người ngang vai vế với Diệp Hồng.

"Dũng ca nói đúng, thiếu gia, chúng tôi nhắm vào cậu, hoàn toàn là do Tam đại lão gia ép buộc." lại có thêm một người đàn ông nữa đứng ra, nói với Diệp Phàm: "Từ sau khi Lão gia không quản thế sự nữa, Diệp Thiên Nhân liền trực tiếp mặc kệ Tam đại lão gia, Tam đại lão gia thì dùng quyền lực tính mưu lợi riêng, không ngừng chèn ép các phân gia khác, phát triển thực lực của ba nhà bọn họ, chúng tôi quả thực là tức giận nhưng không dám nói ra."

"Diệp Dũng, Diệp Lăng, các người...... đầu óc các người bị cánh cửa kẹp rồi phải không? Sao lại có thể chịu khuất phục một tên công tử bột phế vật?" Lồng ngực của Nhị trưởng lão nhấp nhô dồn dập, nhìn Diệp Dũng và Diệp Lăng- hai kẻ vừa chỉ trách Tam đại trưởng lão của Diệp gia, lớn tiếng thét lên: "Đến Tam đại trưởng lão bọn ta còn không cứu được gia tộc, một tên công tử bột phế vật như hắn ta có thể cứu được? Chỉ dựa vào chút mối quan hệ trong quân đội của hắn và Đường Kiến Thụy sao? Các người nghĩ có khả năng không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui