Cung gia là gia tộc hàng đầu ở thủ đô, kế thừa hàng ngàn năm.
Tuy nhiên lại bị tàn sát đẫm máu chỉ trong một đêm.
Cung Vô Cấu là người sống sót duy nhất cũng trở thành kẻ phản quốc, xảy ra chuyện thế này đã chấn động khắp Hoa Hạ.
Sau khi tạm biệt bác Phúc, Diệp Phàm, Diệp Nguyệt liền đến thủ đô.
Sở Đại Trị không tiếp tục ở bên cạnh Diệp Phàm mà bị Xa Thiên Lang đưa về Vân Điền.
Chuyện Cung gia khiến bầu không khí khắp thủ đô trở nên vô cùng căng thẳng, một gia tộc kế thừa ngàn năm bị tàn sát đẫm máu, đương nhiên là gây ra rất nhiều sự nghi ngờ và bàn luận.
“Cung gia lại có thể bị tàn sát đẫm máu trong một đêm sao? Do thế lực nào làm?
“Cái này còn cần phải đoán sao? Chắc chắn là hành động của quốc gia!”
“Không phải chứ? Quốc gia sao phải vô duyên vô cớ đi tiêu diệt Cung gia chứ? Phải biết là Cung gia có vị thế cao trong thủ đô, cứ cho là tiêu diệt Cung gia thì một số nhân vật mà Cung gia đào tạo bồi dưỡng chắc chắn sẽ báo thù cho Cung gia, như thế sẽ gây ra sự hỗn loạn, quốc gia không thể nào làm như thế được.”
“Nhưng ngoài quốc gia ra còn thế lực nào dám tiêu diệt Cung gia gia tộc hàng đầu ở thủ đô chứ?
.....
Mấy ngày nay trong phố lớn ngõ nhỏ đều bàn luận chuyện liên quan đến việc Cung gia bị tiêu diệt.
Diệp Phàm và Diệp Nguyệt vừa về thủ đô, Diệp Nguyệt liền đi cùng Liễu Thanh Mi, còn Diệp Phàm cùng Đường Kiến Thụy đi đến phòng hội nghị của quân khu thủ đô.
Trong phòng hội nghị, trung tướng Lộ đã đợi Diệp Phàm và Đường Kiến Thụy được mười phút rồi, nhìn thấy Diệp Phàm, trung tướng lộ liền nói thẳng vào vấn đề: “Diệp Phàm, chắc cậu đã nghe chuyện của Cung gia rồi đúng không?”
“Chuyện này, lãnh đạo cấp trên đã truyền đạt mệnh lệnh, nhất định phải điều tra rõ ngọn ngành, trong một đêm tiêu diệt gia tộc hàng đầu của thủ đô, hơn nữa còn trong tình huống thần không hay quỷ không biết, thế lực này lớn mạnh cỡ nào?”
“Trong thủ đô ẩn nấp thế lực lớn mạnh như thế, thực sự quá đáng sợ!”
“Chỉ là gia tộc hàng đầu thôi mà, trong nháy mắt là có thể tiêu diệt được, tôi thấy chẳng có gì phải kinh ngạc.” Diệp Phàm nhún vai, bĩu môi nói: “Nếu thích tôi cũng có thể làm được, hơn nữa không cần một đêm, chỉ cần nửa giờ đồng hồ là đủ rồi!”
“.......”
Nghe thấy lời Diệp Phàm nói, trung tướng Lộ cảm thấy cạn lời luôn.
Ông đã nghe nói chuyện Diệp Phàm đánh bại được top 5 gia tộc lớn mạnh ở Giang Châu, cho dù đã tiếp xúc với Diệp Phàm lâu như thế, nhưng ông vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Phải biết là trước khi quân đội lôi kéo Diệp Phàm thì đã điều tra cặn kẽ Diệp Phàm, không hề phát hiện Diệp Phàm đào tạo bồi dưỡng bất cứ thế lực nào trong Hoa Hạ, hơn nữa, sau khi top 5 gia tộc lớn mạnh bị hạ gục, quân đội liền sắp xếp cơ quan tình báo điều tra, nhưng vẫn không tìm được bất cứ manh mối gì về thế lực mà Diệp Phàm đào tạo bồi dưỡng ở Hoa Hạ.
Trung tướng lộ nhíu mày nghĩ một lát rồi nói với Diệp Phàm: “Theo điều tra của cơ quan tình báo quân đội, trong một đêm nhà họ Quan bị tiêu diệt rất có khả năng liên quan đến tổ chức nước ngoài, mà tổ chức Bọ Cạp Xanh là một trong những tổ chức muốn đối đầu với rất nhiều thế lực nước ngoài của Hạ Thiên Vũ.”
“Thậm chí chúng tôi nghi ngờ, Bọ Cạp Xanh tiêu diệt Cung gia chính là sự chuẩn bị để đối phó với Hạ Thiên Vũ.”
“Vậy nên, bảo cậu mau chóng quay về từ Giang Châu gấp như thế là hy vọng cậu đồng ý chuyện tôi nói với cậu lần trước, vào trường đại học Yên Kinh, âm thầm bảo vệ sự an toàn cho Hạ Thiên Vũ.”
Diệp Phàm không đồng ý ngay với trung tướng Lộ, đôi mắt anh híp lại, trầm tư suy nghĩ, được một lúc rồi mới nói: “Được thôi, nhưng có một yêu cầu.”
Thấy Diệp Phàm gật đầu, trung tướng Lộ rất vui, liền nói: “Có yêu cầu gì cậu cứ nói.”
“Các ông bảo tôi ẩn náu ở trường đại học Yên Kinh, âm thầm bảo vệ Hạ Thiên Vũ là muốn tôi diễn một vở kịch cùng các ông, lôi tất cả các thế lực đối phó với Hạ Thiên Vũ ra, sau đó các ông sẽ diệt trừ tận gốc tất cả những thế lực không an phận ẩn nấp ở Yên Kinh đó.” Diệp Phàm nói một cách qua loa: “Nhưng tôi cảm thấy quá phiền phức, chỉ cần quân đội đồng ý cho tôi dùng hệ thống Thiên Nhãn, tôi bảo đảm trong vòng mười ngày có thể điều tra ra những thế lực không an phận ẩn nấp ở Hoa Hạ, rồi diệt trừ toàn bộ những thế lực này."
Mặc dù giọng điệu nói của Diệp Phàm rất bình thản, nhưng lời nói lại bá đạo hung hăng, tràn đầy sự tự tin mạnh mẽ.
Trung tướng Lộ buộc phải cân nhắc suy nghĩ, lời Diệp Phàm vừa nói có sự mê hoặc quá lớn, mặc dù hệ thống Thiên Nhãn là cơ quan tình báo cao cấp nhất của quân sự Hoa Hạ, liên quan đến rất nhiều bí mật của quân sự Hoa Hạ, nhưng nếu cho Diệp Phàm mượn thì có thể quét sạch những thế lực không an phận ẩn náu ở Hoa Hạ, đây là sự đầu tư vô cùng thỏa đáng.
Tuy rằng trung tướng Lộ đã lung lay, nhưng vẫn chưa đồng ý ngay với Diệp Phàm.
Mặc dù ông là quân đội cao cấp, là một trung tướng, nhưng cho Diệp Phàm mượn hệ thống Thiên Nhãn, chuyện lớn như thế, ông không thể làm chủ được, chí ít cũng cần phải có ba lãnh đạo cấp trên trở lên mới có thể đưa ra quyết định.
“Cậu đợi tôi một lát!”
Trung tướng Lộ quay người đi ra khỏi phòng hội nghị, liên hệ với cấp trên của ông.
Tầm năm phút trôi qua Trung tướng Lộ mới quay lại phòng hội nghị, nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, cái đó...mặc dù tôi thấy đề nghị của cậu cũng được, nhưng cấp trên không đồng ý, không phải là không tin nhân phẩm của cậu mà là hệ thống Thiên Nhãn có sự liên quan rất lớn, vì thế....”
“Có điều cấp trên cũng đưa ra lời hứa, chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ lần này thì có thể cho cậu mượn dùng hệ thống Thiên Nhãn trong một giờ.”
“Cậu thấy thế nào?”
“Được!” Diệp Phàm nghĩ một lát, gật đầu nói: “Vậy ông sắp xếp cho tôi đi, đến lúc đó gửi tài liệu cho tôi là được.”
Lần này Diệp Phàm quay về Hoa Hạ vì muốn điều tra một chuyện vô cùng quan trọng với anh.
Nhưng theo manh mối mà anh có, muốn điều tra rõ chuyện này thì phải tìm một người thần bí.
Người thần bí đó vô cùng giảo quyệt, có hơn trăm thân phận, hơn nữa thậm chí đến tận bây giờ Diệp Phàm vẫn chưa biết mặt mũi thực sự của đối phương.
Mà hệ thống Thiên Nhãn thực sự rất lớn mạnh, nếu Diệp Phàm có thể dùng một lần thì cho dù không thể tìm ra thân phận thực sự của người thần bí đó, nhưng cũng có thể tìm ra được một vài manh mối quan trọng.
Rời khỏi phòng hội nghị quân khu, Diệp Phàm liền về chỗ ở.
Trên sô pha ở phòng khách, Diệp Nguyệt và Liễu Thanh Mi cười cười nói nói với nhau, trông rất thân thiết.
Nhìn thấy Diệp Phàm, Liễu Thanh Mi hơi do dự, nói: “Diệp Phàm anh vừa đi đến quân khu à?”
“Đúng vậy.” Diệp Phàm gật đầu.
“Chắc anh cũng nghe nói chuyện Cung gia rồi nhỉ? Phía quân đội tuyên bố thiếu gia của Cung gia là kẻ phản quốc rốt cuộc là sao vậy?” Liễu Thanh Mi truy hỏi.
Diệp Phàm nhìn Liễu Thanh Mi, nói: “Chuyện này là bí mật quân sự, nếu cô không muốn gặp rắc rối thì tôi khuyên cô đừng tham gia vào, cũng đừng có nghe ngóng chuyện này thông qua nguồn tin khác, nếu không cô thực sự sẽ gặp rắc rối lớn.”
“Ờ......” Liễu Thanh Mi đành ngây người ra, muốn nói lại thôi.
“Cô có quen thiếu gia của Cung gia đúng không? Nếu như cô gặp anh ta, tốt nhất cô nên liên hệ ngay với tôi.” Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào Liễu Thanh Mi rồi nói.