“Ồ?” Diệp Phàm cười lạnh nói: “Mày nói như vậy lại làm tao cảm thấy tò mò hơn, nhân vật lớn sau lưng mày là ai? Lại khiến mày ngông cuồng đến mức độ này!”
“Nhân vật lớn sau lưng tao là...” Trần Quang trả lời theo bản năng.
Nhưng mà, hắn nhanh chóng im lặng!
Hình như là nhớ ra thứ gì đó, vô cùng kiêng dè, không dám nói ra tên nhân vật lớn phía sau lưng hắn.
“Sao lại không nói nữa vậy?” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Hừ!” Trần Quang hừ lạnh rồi nói: “Mày là cái thá gì, hoàn toàn không xứng nghe tên của nhân vật lớn kia, nhưng tao có thể nói cho mày biết, tao là đầy tớ của thần.”
“Nếu như mày dám đụng vào tao, vậy chính là không nghe lời thần, sẽ bị trời phạt.”
“Biết điều một chút, bây giờ quỳ xuống, rồi dâng bạn gái mày ra đây, để tao chơi một chút, tao có thể không so đo với mày chuyện lúc nãy.”
Bốp!
Nhưng mà, Trần Quang vừa nói xong, Diệp Phàm đã giơ tay lên, đánh một phát lên mặt hắn.
Một cái tát này, Diệp Phàm đánh không chút nương tay nào.
Sức lực mạnh mẽ, làm cho nửa bên mặt của Trần Quang lập tức sưng lên, răng cũng rụng ba bốn cái, miệng đầy máu tươi, thảm không nỡ nhìn.
“Mày, mày...” Trần Quang hiện vẻ không thể tin tưởng, trợn mắt nhìn Diệp Phàm hét lên: “Mày dám đụng vào tao, tao chính là người hầu của Thần....”
“Một kẻ người hầu, có khác gì súc vật chứ?” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Mày thì biết cái đếch gì, mặc dù tao là đầy tớ, nhưng mà tao hầu hạ Thần đó!” Mặt mày Trần Quang dữ tợn, lớn tiếng với Diệp Phàm: “Tao biết, nhất định là mày không tin lời tao, không tin trên đời này có Thần thật.”
Bốp!
Diệp Phàm không nói hai lời, lại quăng thêm một cái tát lên bên mặt khác của Trần Quang.
Một cái tát này, sức lực cũng chả nhẹ hơn cái đầu tiên chút nào.
Vì vậy, mặt bên kia của Trần Quang, cũng sưng vù lên trong nháy mắt, nhìn qua thấy cả người hắn biến thành đầu heo.
Mặc dù hai cái tát này của Diệp Phàm cũng không nương tay, nhưng anh cũng có chừng mực, không khiến cho Trần Quang ngất đi, bởi vì có lẽ người khác sẽ nghi ngờ những gì Trần Quang nói, nhưng Diệp Phàm biết, Trần Quang không nói dối.
Chỉ là thần trong miệng của Trần Quang, chính là Thiên Nhân, cũng chỉ là người tu hành mà thôi.
Ban đầu gia chủ của Thường gia cũng giống như Trần Quang, là một “đầy tớ”.
Diệp Phàm rất muốn nhìn thử, người tu hành sau lưng Trần Quang là ai.
“A...”
Bị Diệp Phàm tát cho hai cái tát, tâm trạng của Trần Quang cũng sắp hỏng, lớn tiếng hét thảm, mặt mũi của hắn ta dữ tợn, đôi mắt đầy tia máu oán hận nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh
Khóe miệng Diệp Phàm nở một nụ cười nhạt, nói với Trần Quang: “Cho mày một cơ hội, chỉ cần mày có thể gọi được “Thần” trong miệng mày đến đây, tao tha cho mày một con đường sống, thế nào?”
“Được, mày chờ cho tao, bây giờ tao sẽ gọi điện thoại, chờ “Thần” đến, nhất định tao sẽ hành hạ mày từ từ đến tận lúc chết.” Trần Quang cắn răng nghiến lợi nói, hắn đã mất sạch lí trí rồi, nếu như trong ngày thường, hắn không dám liên lạc với “Thần” trong miệng hắn, nhưng mà giờ phút này, hắn đã không thể suy nghĩ được nhiều thứ như vậy nữa.
Trần Quang lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm một số điện thoại thần bí, rất nhanh, điện thoại đã có người nghe máy.
“Đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, là gặp phải chuyện khẩn cấp gì sao?” Đầu dây điện thoại bên kia, truyền đến một giọng nói lạnh lùng vô tình.
“Thần, tôi, tôi bị người đánh.” Trần Quang vội vàng nói: “Anh mau đến cứu tôi với, tôi ở núi Tử Kim, người đánh tôi nói Thần là thứ rác rưởi, còn nói muốn giết tôi, phải đánh anh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ...”
Mặc dù Trần Quang đã mất hết lí trí, nhưng hắn ta vẫn còn chút tâm cơ, hắn dặm mắm thêm muối, giả tạo sự thật.
Đối với chuyện này, Diệp Phàm cũng chỉ khẽ cười, không để ý đến.
Chuyện anh muốn, là bắt được “Thần” sau lưng Trần Quang, dùng tên “Thần” sau lưng Trần Quang làm điểm đột phá giúp anh điều tra Cung Quỷ Tu La.
“Ha ha, cái thứ rác rưởi không biết trời cao đất rộng như mày, mày tiêu đời rồi, Thần nói sẽ lập tức cho người sang đây đối phó mày, mày chuẩn bị chờ chết đi.” Sau khi cúp điện thoại, Trần Quang vô cùng phách lối giơ tay chỉ thẳng vào Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
“Ha ha!” Diệp Phàm cười lạnh, bình tĩnh ung dung. Không tới một tiếng, một người thanh niên mặc đồ vest giày da dẫn theo một đám người đến.
Sau khi nhìn thấy người thanh niên này, Trần Quang vội vàng lo lắng chạy đến, nói với thanh niến kia: “Phùng thiếu, tôi không ngờ là Thần sẽ phái anh đến đây giúp tôi, thật sự vô cùng kích động.”
“Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì? Tôi rất bận, không có nhiều thời gian đâu.” Người thanh niên không nhịn được liếc mắt nhìn Trần Quang nói.
“Chính là cái thằng khốn nạn trời đánh này, nó không chỉ đánh tôi, còn sỉ nhục Thần nữa.” Trần Quang kịp phản ứng, vội vàng chỉ vào Diệp Phàm rồi nói với người thanh niên.
Người thanh niên nhìn sang Diệp Phàm.
“Là anh sao?”
Nhìn thấy rõ mặt mày của Diệp Phàm rồi, sắc mặt của người thanh niên khẽ thay đổi, mặt đầy kinh ngạc.
Diệp Phàm cũng nhận ra người thanh niên này, chính là tên Phùng Minh đang theo đuổi Tần Xuân Mai mà anh gặp được ở Thiên Thượng lầu ngày hôm qua.
“Không sai, chính là tôi, anh muốn thế nào?” Diệp Phàm như cười như không nhìn Phùng Minh.
Phùng Minh nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, hai mắt khẽ nheo lại, lóe lên sát ý lạnh lẽo, nhưng mà do dự một lát, hắn cũng không làm khó Diệp Phàm, mà xoay người nói với Trần Quang: “Mặc kệ hôm nay đã xảy ra chuyện gì cũng đều chấm dứt ngay tại đây, đi theo tôi.”
“Hả?” Trần Quang ngơ ngác, mặt đầy nghi vấn hỏi Phùng Minh: “Phùng thiếu, anh là bạn tốt của Thần, người này không chỉ đánh tôi mà còn sỉ nhục Thần, cứ bỏ qua vậy sao?”
“Nếu không thì sao nào?”
“Đương nhiên là giết chết tên này, sau đó dâng tặng bạn gái của nó cho Thần, anh nhìn xem bạn gái của nó đẹp cỡ nào.”
“Câm miệng!” Phùng Minh lạnh lùng quát: “Tôi nói cái gì thì làm cái đó, một tên đầy tớ như cậu dám nghi ngờ tôi sao? Chán sống rồi đúng không?”
“Không phải, không phải...” Trần đầu trọc lắc mạnh đầu như trống bỏi, vội vàng giải thích: “Tôi...”
Đùng!
Nhưng mà, Trần Quang còn chưa kịp nói hết câu, Phùng Minh đã giơ chân đạp một phát vào ngực của hắn, hắn lảo đảo lui về phía sau mấy bước, ngã xuống đất.
Sức một đạp này của Phùng Minh cũng không hề nhẹ chút nào, trực tiếp đạp nát ngực của Trần Quang.
Trần Quang “Ọe” một cái, phun ra một ngụm máu lớn, sắc mặt lập tức trở nên xám ngắt, không còn chút máu nào.
Mặt hắn vô cùng hoảng sợ và ngơ ngác nhìn Phùng Minh hỏi: “Phùng thiếu gia, anh có ý gì? Anh không phải là bạn tốt của Thần sao? Anh đến nơi này, không phải là bởi vì Thần sắp xếp anh đến giúp tôi sao? Tại sao anh lại ra tay với tôi chứ?”
“Nói nhảm nữa, tôi giết cậu!” Phùng Minh lạnh lùng nói, ánh mắt cá liệt, khiến cho Trần Quang sợ run rẩy, lập tức im miệng lại.
Hù dọa Trần Quang xong, Phùng Minh chuẩn bị dẫn người rời khỏi nơi này.
Nhưng mà vào lúc này, Diệp Phàm lại bước ra một bước dài, cản Phùng Minh lại, khóe miệng nở một nụ cười nghiền ngẫm, quay sang hỏi Phùng Minh: “Ê... Tôi có nói là, cho phép mấy người đi sao?”