Dường như Chung Quân muốn đau đến ngất đi rồi.
Thuộc hạ của Hoàng Quốc Hoa, đều là kẻ độc ác, xuống tay vô cùng nặng.
Hai cái ống thép đập lên đầu gối của Chung Quân, dẫn đến toàn bộ xương đầu gối của Chung Quân đều vỡ nát, máu đầm đìa, thảm thương không nỡ nhìn.
"Ông Hoàng, ông, ông đang làm gì vậy?" Chung Quân nhìn về phía Hoàng Quốc Hoa, lớn tiếng nói: "Những năm qua, tôi quả thực đã cho ông không ít lợi ích."
"Sao ông có thể đối xử với tôi như vậy?"
"Ông đừng quên, Chung gia tôi không phải dễ dàng đụng vào, ông nội tôi thương tôi như vậy, ông dám đánh tôi bị thương, ông nội tôi nhất định sẽ vì tôi tìm ông báo thù."
"Tên họ Chung kia, mày câm mồm đi cho ông!" Mặc dù ở trước mặt Dư Phù Dung và Diệp Phàm, Hoàng Quốc Hoa thể hiện rất khiêm nhường, nhưng ở trước mặt Chung Quân, lại ngang ngược mà bá đạo, hắn vừa mắng chửi Chung Quân, vừa lạnh lùng nói: "Biết thức thời, thì mau chóng khấu đầu với Diệp thiếu gia xin tha mạng, nếu không, không chỉ là mày phải chết, Chung gia bọn mày cũng tiêu đời."
Trong mắt Hoàng Quốc Hoa lộ ra sát khí bừng bừng.
Ông ta là một kẻ khẩu Phật tâm xà.
Khi muốn giết người, luôn là một vẻ mặt tươi cười.
Nhưng lúc này, mặt ông ta lại lạnh như băng tuyết vậy.
Không phải là ông ta không muốn giết người, là ông ta cười không nổi nữa rồi, bởi vì, Diệp Phàm từ đầu đến cuối thờ ơ không chút động lòng.
Lúc Dư Phù Dung rời đi đúng là đã có nói, nếu như Diệp Phàm không tha thứ cho ông ta, thì để ông ta tự sát, mà ông ta thì thật sự không muốn chết như vậy rồi.
Nhưng không dám không vâng lời Dư Phù Dung, nếu Diệp Phàm thật sự không tha thứ cho ông ta, thì cho dù ông ta có không muốn ông ta như thế nào đi nữa, cũng chỉ có một con đường chết.
Bởi vì ông ta biết rõ, không vâng lời Dư Phù Dung, thì sẽ càng chết đau khổ hơn!
Trên phố đồn rằng, sau lưng ông ta có một thế lực khủng bố ủng hộ, điều này là thật!
Mà Dư Phù Dung chính là một trong những thế lực khủng bố ủng hộ ông ta, một thành viên có địa vị rất cao.
Mặc dù Chung Quân tràn đầy phẫn nộ, nhưng hắn cũng không ngốc, thái độ của Hoàng Quốc Hoa khiến hắn sợ hãi, hắn dần dần bình tĩnh lại, sau khi lấy lại tinh thần, vội vàng lại khấu đầu với Diệp Phàm như giã tỏi, nói: "Diệp thiếu gia, xin xin anh, tha cho tôi......"
Chỉ cần anh tha cho tôi, Chung gia tôi có thể cho anh rất nhiều tiền!
Hơn nữa, một người chú của tôi, ở nước U ở nước ngoài địa vị rất cao, là một chính khách của nước U, chỉ cần anh muốn, tôi có thể bảo người chú đó của tôi, đề cử anh lên vị trí cao nước U.
Chung Quân không hề ngốc một chút nào, cho dù hắn rất mơ hồ, không rõ rốt cuộc là Diệp Phàm có lai lịch gì, nhưng hắn lại hiểu rõ, bây giờ chỉ có ngoan ngoan xin Diệp Phàm tha mạng, mới có thể bảo toàn tính mạng.
Thế nên, hắn không chỉ xin lỗi, mà còn đưa ra lợi ích rất lớn.
"Haha!"
Diệp Phàm liếc Chung Quân và Hoàng Quốc Hoa ở dưới đất một cái, lạnh lùng cười, một chữ cũng không nói.
Chung Quân và Hoàng Quốc Hoa căn bản không lọt được vào mắt anh.
Thế nên, anh không hề để ý lời xin lỗi của Chung Quân và Hoàng Quốc Hoa, cũng không để ý đến sự sống chết của Chung Quân và Hoàng Quốc Hoa.
Diệp Phàm quay người, nói với Đàm Ngọc Yến: "Chủ nhiệm Đàm, để tôi đưa cô đi bệnh viện trước nhé!"
"Không cần đâu, bạn thân của tôi sẽ tới ngay bây giờ!" Đàm Ngọc Yến cau mày lại, lạnh lùng nói, nhưng vừa nói xong, cô liền cảm thấy bụng có một cơn đau dữ dội, đau đến nỗi suýt chút nữa là cô ngất đi, chân trơn trượt, loạng choạng mấy bước, suýt chút nữa là ngã xuống đất, may là Diệp Phàm đứng bên cạnh phản ứng nhanh, sải bước bước ra, ôm chặt lấy cô.
"Bỏ tôi ra!" Đàm Ngọc Yến lấy lại tinh thần, vội càng đẩy Diệp Phàm ra, vùng vẫy thoát ra khỏi lòng Diệp Phàm.
"Có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói chuyện, đi bệnh viện với tôi trước đã!" Diệp Phàm ôm chặt Đàm Ngọc Yến, không cho Đàm Ngọc Yến giãy ra, đồng thời vẻ mặt nghiêm túc nói.
Sau đó, cũng không quan tâm Đàm Ngọc Yến có đồng ý hay không, anh liền cưỡng chế bế Đàm Ngọc Yến đặt vào ghế phụ trên xe anh, đồng thời thắt dây an toàn cho Đàm Ngọc Yến, sau đó, Diệp Phàm ngồi vào ghế lái, đạp chân ga, lái xe hướng về phía bệnh viện gần đó.
Nhìn thấy Diệp Phàm đưa Đàm Ngọc Yến rời đi, Hoàng Quốc Hoa đến thở cũng không dám thở mạnh một cái, chứ đừng nói đến là ngăn cản Diệp Phàm nữa.
Vì không nhận được sự tha thứ của Diệp Phàm, trong lòng Hoàng Quốc Hoa đầy tuyệt vọng.
Khắp người ông ta đều choáng váng, trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
Lúc này, Chung Quân hét lên với mấy tên tay chân đang giữ chặt hắn: "Được rồi, diễn kịch xong rồi, còn không mau thả ông mày ra, cho ông mày gọi điện gọi xe cấp cứu, nếu chân của ông mày vì lần này mà không thể đứng lên được nữa, hai tên cẩu vật lúc nãy ra tay với ông, ông mày không chỉ phải giết chết bọn mày, mà đến cả gia đình của bọn mày cũng phải giết chết luôn."
"Hoàng gia, tên này xử lý như thế nào?" Sắc mặt mấy tên tay chân giữ chặt Chung Quân thay đổi lớn, vội vàng nhìn về phía Hoàng Quốc Hoa.
Bọn chúng đều là những kẻ tay chân không có thân thế, nếu như sau việc này Chung Quân thật sự trả thù bọn chúng, bọn chúng hoàn toàn đấu không lại Chung Quân.
Chỗ dự duy nhất của bọn chúng, chính là Hoàng Quốc Hoa!
Dù cho là Hoàng Quốc Hoa trước đó ở trước mặt Dư Phù Dung biểu hiện rất thấp hèn, nhưng những kẻ tay chân này, vẫn cứ theo Hoàng Quốc Hoa sai đâu đánh đó.
Hoàng Quốc Hoa nhìn về phía Chung Quân, trong mắt tràn đầy sự căm hận.
Ông ta cảm thấy, hôm nay nếu không phải là sự xui xẻo từ tám kiếp, đích thân dẫn người đến "giữ thể diện" cho Chung Quân, ông ta căn bản sẽ không sớm gặp phải tai bay vạ gió như thế này.
Bây giờ, mất đi tính mạng, thật là......ngày chó má!
"Lăng trì nó cho tao!" Hoàng Quốc Hoa dường như nhấn từng câu từng chữ nói.
Nghe thấy lời nói của Hoàng Quốc Hoa, sắc mặt Chung Quân thay đổi lớn, vội vàng nói với Hoàng Quốc Hoa: "Ông Hoàng, ông, ông có ý gì thế? Ông đã quên, tôi có thể cho ông bao nhiêu lợi ích rồi phải không? Ông Hoàng, ông yên tâm, sự việc vừa nãy, tôi sẽ không thù hận ông, tất cả những việc này, tôi đều sẽ trút lên đầu cái tên họ Diệp kia."
Thế nhưng, Hoàng Quốc Hoa căn bản không hề để ý đến Chung Quân.
Lúc này, đám tay chân của Hoàng Quốc Hoa dẫn đến, từng người từng người đều gầm lên muốn ra tay với Chung Quân.
Những năm qua, thuộc hạ của Hoàng Quốc Hoa, không ít lần từng tiếp xúc với Chung Quân.
Tác phong hành sự của Chung Quân khiến người ta chán ghét, đắc tội với không ít thuộc hạ của Hoàng Quốc Hoa, thế nên, nghe thấy mệnh lệnh Hoàng Quốc Hoa muốn lăng trì Chung Quân, rất nhiều người đều vô cùng vui sướng ra tay, không có một kẻ nào nói đỡ cho Chung Quân.
Vẻ mặt Chung Quân hờ hững, mặc dù gia thế của Chung Quân không tầm thường, giết chết Chung Quân thì sẽ gặp phải phiền phức rất lớn.
Nhưng Hoàng Quốc Hoa bây giờ cũng sắp phải chết rồi, thế thì còn có gì phải kiêng sợ phiền phức nữa?
Ông ta nhíu hai mắt lại, trong mắt lóe lên sự hung ác, nói với một tên tay chân bên cạnh: "An Tử, mày gọi điện thoại cho Hồng lão gia, bảo ông ta đem người đi tiêu diệt Chung gia."
"Vâng!" Tên tay chân bên cạnh Hoàng Quốc Hoa đáp lại một tiếng, vội vàng đi mời người luôn!
Diệp Phàm vội vội vàng vàng đưa Đàm Ngọc Yến đến bệnh viện, đến nửa đường, bụng của Đàm Ngọc Yến càng ngày càng đau, cô bắt đầu kêu thảm thiết, cơ thể cũng vì chuột rút mà đau đớn giãy giụa.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Phàm lập tức dừng xe lại, một tay ấn lên chán Đàm Ngọc Yến, dùng linh lực bên trong cơ thể truyền vào trong cơ thể của Đàm Ngọc Yến, kiểm tra tình trạng sức khỏe của Đàm Ngọc Yến.
Nhưng vào lúc Diệp Phàm đưa lòng bàn tay ấn vào trán Đàm Ngọc Yến, thì đã xảy ra sự thay đổi lạ thường.
Bên trong cơ thể Đàm Ngọc Yến, có linh lực của cực âm và cực hàn cuộn trào mãnh liệt xuất ra, thuận theo tay của Diệp Phàm, nhập vào trong đan điền của Diệp Phàm.