“Ha ha!” Sở Thiên Hùng cười phá lên khi nghe Diệp Phàm nói, không hề có chút hoảng loạn, thay vào đó ông ta nghĩ rằng phần thắng sẽ thuộc về mình, nhẹ nhàng nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, đây là lá bài cuối của cậu rồi đúng không?”
“Nếu đúng như vậy thì thật đáng tiếc, vài ngày tới cậu chắc chắn sẽ bị đá ra khỏi công ty Khuynh Thành, ngoài ra còn phải bàn giao lại công thức bí mật của Hồng Nhan Kiếp.”
“Nhưng vì nể tình mối quan hệ của nhà họ Sở với gia đình cậu, tôi sẽ không làm quá tuyệt tình, tôi có thể để cậu làm bảo vệ, không phải bây giờ cậu cũng đang là bảo vệ ở đại học Yến Kinh ư? Đến công ty tôi làm, tôi trả lương gấp mười lần!”
Sở Thiên Hùng vừa nói vừa đưa tập tài liệu cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm lấy tập tài liệu từ Sở Thiên Hùng rồi nhìn qua một lượt, anh bất giác cau mày.
Đây là tài liệu đầu tư được ký bởi chủ tịch tập đoàn Waltz cho công ty Khuynh Thành, với số tiền lên đến cả trăm tỷ.
Tập đoàn Waltz là một công ty rất mạnh ở nước ngoài, có nguồn vốn dồi dào, so với tập đoàn Viêm Hoàng chỉ có hơn chứ không kém, hơn nữa điều kiện trong tập tài liệu đầu tư mà tập đoàn Waltz đưa cho công ty Khuynh Thành là vô cùng tốt.
Đó là khoảng đầu tư gần trăm tỷ cho tập đoàn Khuynh Thành.
“Không hổ danh là người điều hành nhà họ Sở bao năm qua, thủ đoạn của ông không chỉ ngoài sức tưởng tượng mà còn đủ độc ác, vì muốn đuổi tôi ra khỏi tập đoàn Khuynh Thành, ông đã chuẩn bị hết những điều này, cũng coi như là hoàn mỹ!” Diệp Phàm bỏ tập tài liệu đầu tư của tập đoàn Waltz xuống, nói với Sở Thiên Hùng.
Ngay cả anh cũng không thể không thừa nhận thủ đoạn của Sở Thiên Hùng thật sự tàn độc, tất cả mọi thứ gần như không có sai sót.
“Diệp Phàm, dù có nói như thế nào thì cậu cũng từng kết hôn với Thanh Nhã, mặc dù bây giờ tuy đã li hôn, nhưng cậu xem như đã một nửa là con trai tôi, nên tôi có ý tốt muốn khuyên cậu một câu, hãy ngoan ngoãn giao ra công thức bí mật của Hồng Nhan Kiếp, điều đó với tôi với cậu đều tốt!”
Sở Thiên Hùng hít một hơi thật sâu và nói với Diệp Phàm.
“Ha ha!” Diệp Phàm cười phá lên, nói với Sở Thiên Hùng: “Mặc dù thủ đoạn của ông rất thông minh, nhưng ông lại bỏ quên một chuyện quan trọng nhất.”
“Chuyện gì?” Sở Thiên Hùng có hơi bất ngờ hỏi.
“Dù thế giới có thay đổi như thế nào, người thắng luôn luôn là vua!” Diệp Phàm nói một cách hùng hồn: “Công thức bí mật của Hồng Nhan Kiếp nằm trong tay tôi, nếu tôi không muốn đưa thì không có bất kì ai lấy được nó, cho dù có dùng cách nào chăng nữa.”
“Diệp Phàm, tôi biết cậu có chút gia thế, cậu là con rể của Sở đại tướng, nhưng bây giờ là xã hội pháp trị, việc cậu giao ra công thức bí mật của Hồng Nhan Kiếp là hợp pháp, cậu không thể không đưa.”
“Hợp pháp? Vậy thì đi tìm luật sư, chúng ta gặp nhau ở tòa!”
“Được, nếu như cậu cứ khăng khăng như vậy thì chúng ta cứ tiến hành các bước pháp lý, mọi người đều bình đẳng trước pháp luật của quốc gia, ngay cả Sở đại tướng cũng không thể bảo vệ cậu!” Sở Thiên Hùng nói.
Diệp Phàm không tiếp tục tranh luận với Sở Thiên Hùng, anh lập tức thay đổi chủ đề, lạnh lùng nói với ông ta: “Nói cho tôi biết, Thanh Nhã đang ở đâu.”
“Con gái tôi đã li hôn với cậu, nó ở đâu cũng không liên quan đến cậu.” Sở Thiên Hùng cau mày, trầm giọng nói.
“Ông có nói hay không?” Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
“Cậu có nghĩ tôi sẽ bị cậu đe dọa không? Trừ khi cậu dám ra tay ở đây...” Sở Thiên Hùng hưm một tiếng rồi nói.
Tuy nhiên Sở Thiên Hùng chưa kịp dứt lời, Diệp Phàm liền đứng phắt dậy khỏi ghế, tốc độ anh rất nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt Sở Thiên Hùng, ông ta còn chưa kịp phản ứng liền bị Diệp Phàm siết chặt cổ.
Diệp Phàm không chút nể tình, càng lúc càng siết chặt cổ Sở Thiên Hùng, ông ta bắt đầu thở gấp, mặt đỏ bừng, mắt trợn tròn, giống như sắp nghẹt thở đến nơi.
“Diệp Phàm, mày làm gì thế? Mau thả ra?”
“Mày định giết người giữa thanh thiên bạch nhật sao? Tao khuyên mày đừng có làm loạn, nếu không Sở đại tướng cũng không thể giúp nổi mày.”
“Mày thật sự quá kiêu ngạo, mày nghĩ mày lợi hại liền có thể làm bất cứ thứ gì mày muốn ư?”
“Còn ngây ra đó làm gì, nhanh chóng báo cảnh sát, để đội thực thi pháp luật đến đây.”
...
Trong phòng họp, các quản lý cấp cao khác ai nấy đều sợ hãi khi thấy cảnh tượng này, họ lần lượt hét lên với Diệp Phàm.
Các quản lí cấp cao này đều đã nhận được lợi ích từ Sở Thiên Hùng, nếu không thì trước đó đã không ủng hộ ông ta.
Tuy nhiên Diệp Phàm không thèm quan tâm đến đám quản lí cấp cao kia, an vẫn cứ bóp cổ Sở Thiên Hùng, nâng ông ta lên, lạnh lùng nói: “Tôi đếm đến ba, nếu như ông vẫn không nói Thanh Nhã ở đâu thì ông sẽ chết!”
“Một, hai...”
“Dừng tay!” Diệp Phàm đang đếm bỗng có một âm thanh vang lên, Sở Thanh Tuyết hoảng loạn chạy vào phòng họp, cô nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, mau thả bố tôi ra, chị tôi đã đi đến câu lạc bộ Thiên Thành để thương lượng với một người tên “anh Xương”, người gần đây gây rắc rối cho công ty Khuynh Thành, anh mau đi tìm chị ấy đi, tôi, tôi nhận được tin là cái người tên “anh Xương” đó sẽ gây bất lợi cho chị tôi, mà chị ấy còn đi gặp hắn một mình.”
Bụp!
Biết được tung tích của Sở Thanh Nhã từ miệng Sở Thanh Tuyết, Diệp Phàm ném Sở Thiên Hùng xuống đất, lạnh lùng nói: “Sở Thiên Hùng, đây chính là tính toán của ông, ông thậm chí tính toán với cả con gái mình ư? Tôi nói cho ông biết, tốt nhất ông hãy cầu nguyện cho Thanh Nhã không xảy ra bất trắc, nếu không tôi nhất định sẽ bắt ông phải trả giá.”
Nói xong Diệp Phàm nhanh chóng rời khỏi tập đoàn Khuynh Thành, lái xe một mạch đến câu lạc bộ Thiên Thành.
Câu lạc bộ Thiên Thành nằm ở quận Vượng Thành, quận Vượng Thành nằm khá xa trung tâm thủ đô, mới phát triển mấy năm gần đây, ở đây yên tĩnh và lạc hậu hơn so với các quận khác ở thủ đô.
Nhưng câu lạc bộ Thiên Thành lại là một trong những câu lạc bộ nổi tiếng hàng đầu thủ đô.
Một tiếng sau Diệp Phàm mới đến được câu lạc bộ Thiên Thành.
Lúc này trời đã xế chiều, đây là lúc mà câu lạc bộ Thiên Thành nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Nhưng hôm nay lại có một đám xã hội đen đứng canh trước cửa của câu lạc bộ Thiên Thành, ai nấy đều đằng đằng sát khí, làm chẳng mấy ai dám bước vào câu lạc bộ Thiên Thành, chỉ những người có địa vị cao ở kinh đô mới dám bước vào, bọn chúng cũng không dám ngăn cản.
Diệp Phàm đến câu lạc bộ Thiên Thành và đi thẳng vào cổng.
Ngay lập tức Diệp Phàm liền bị đám xã hội đen canh cửa chặn lại, nói: “Này, đại ca của chúng tôi đang bàn công việc, nếu không muốn gặp rắc rối thì biến đi chỗ khác, hôm sau quay lại.”
Bập! Bập! Bập!
Diệp Phàm lo lắng cho sự an nguy của Sở Thanh Nhã, nên anh đã ra tay với tên xã hội đen nói mấy câu vô nghĩa đó, anh quá nhanh, liên tục giáng cho bọn chúng vài quyền khiến chúng không kịp phản ứng, đánh đến mức mặt mày sưng tấy, người bị đánh bay cách bốn năm mét, kẻ thì bất tỉnh tại chỗ.
Sau khi dễ dàng giải quyết được đám xã hội đen, Diệp Phàm bước vào trong câu lạc bộ Thiên Thành.