"Không... không...." Lưu Hoàng biến sắc, vội vàng quỳ trên đất.
Thân phận của Trương Thiên Thi quá đặc biệt.
Liều chết với Trương Thiên Thi thì gần như là sống mái với Long Hổ Sơn.
Trong giới tu hành, phái Tây Hà không thể so được với Long Hổ Sơn.
Long Hổ Sơn được coi là tổ đình của đạo giáo, có địa vị cực cao trong Thiên Hạ Môn. Còn phái Tây Hà trong các nhánh Bách gia chư tử thì chỉ có địa vị tầm trung thôi.
Các tổ chức có địa vị cực cao trong Bách gia chư tử sẽ không vì phái Tây Hà mà chống đối Long Hổ Sơn.
Thấy Lưu Hoàng đàng hoàng quỳ dưới đất, Trương Thiên Thi mới mỉm cười nói với Diệp Phàm: "Đi thôi, Diệp Phàm, chúng ta vào trong nói chuyện."
"Ừ!"
Diệp Phàm gật đầu, theo Trương Thiên Thi vào Vô Yên lâu.
Trong những người cùng thế hệ ở giới tu hành thì Trương Thiên Thi là tài năng xuất chúng. Những nơi như Vô Yên lầu đều coi Trương Thiên Thi là khách quý.
Diệp Phàm và Trương Thiên Thi cùng nhau bước vào căn phòng sang trọng trong Vô Yên lầu.
"Mời ngồi!" Trương Thiên Thi vừa mời Diệp Phàm ngồi xuống, vừa tiến đến bên kệ rượu trong phòng, lấy một chai rượu vang cao cấp xuống. Sau khi mở ra thì rót cho Diệp Phàm một ly rồi nói: "Chai rượu vang này là đồ cất giấu của chú tôi. So với nó thì loại rượu vang cao cấp nhất trong thế tục cũng chỉ như nước ôi thôi."
Diệp Phàm cầm ly rượu lên, khẽ lắc một cái, hướng về phía ánh đèn xem màu sắc rượu, nhẹ nhàng nhấp môi một cái rồi mới lên tiếng: "Không sai, đúng là rượu chưng cất hiếm thấy."
"Theo giao hẹn của chúng ta lúc trước, cổ phần tập đoàn Thịnh Quang..." Trương Thiên Thi ngồi xuống đối diện Diệp Phàm, cười nói.
"Cho cô cả!" Diệp Phàm cắt ngang Trương Thiên Thi.
"Hả?"
Trương Thiên Thi khẽ ngẩn, lộ vẻ không ngờ. Cô ta không nghĩ Diệp Phàm lại chuyển tất cả cổ phần tập đoàn Thịnh Quang cho cô ta. Điều này thật sự khiến cô ta không ngờ tới.
Suy nghĩ một lúc, Trương Thiên Thi nhìn Diệp Phàm chằm chằm hỏi: "Đưa toàn bộ cổ phần tập đoàn Thịnh Quang cho tôi ư? Diệp Phàm, anh không phải kiểu người chịu thiệt như vậy."
"Đương nhiên là có điều kiện! Làm gì có chuyện cho không cô!" Diệp Phàm đáp.
"Điều kiện gì?"
"Mấy hôm nữa tôi sẽ đến Tinh Thành, tôi hy vọng cô sẽ bảo vệ tôi."
"Bảo vệ anh?" Trương Thiên Thi nhíu chặt mày, tỏ vẻ khó hiểu hỏi: "Tôi không hiểu ý anh."
Diệp Phàm vô cùng bình tĩnh giải thích: "Tôi đến Tinh Thành sẽ gặp rất nhiều phiền phức."
"Nếu cô có thể giải quyết tất cả phiền phức cho tôi."
"Vậy tôi sẽ chuyển toàn bộ cổ phần tập đoàn Thịnh Quang cho cô, thế nào?"
Trương Thiên Thi nhìn Diệp Phàm chằm chằm, ánh mắt như điện, muốn nhìn thấy Diệp Phàm. Nhưng vẻ mặt Diệp Phàm vô cùng bình tĩnh, sâu không lường được.
Nhìn chằm chằm Diệp Phàm một lúc lâu mà Trương Thiên Thi vẫn không nhìn thấu được Diệp Phàm đang toán tính gì.
Cô ta mới mở miệng hỏi lần nữa: "Dựa vào năng lực của anh thì anh hoàn toàn có thể giải quyết bất kì phiền phức nào mà? Sao lại cần tôi giải quyết giúp anh?"
"Sao tôi lại thấy anh đang lừa tôi vào tròng thì có"
"Nói đi, cuối cùng thì anh có mục đích gì? Thẳng thắn là điều kiện hợp tác cơ bản nhất."
"Thẳng thắn hợp tác, cô không cảm thấy vô vị sao?" Diệp Phàm cong khóe môi, lộ ra một nụ cười bí ẩn, nói: "Cô yên tâm, dù cô có lừa tôi thì Vương sư huynh cũng không để ý đâu."
"Ha!"
Nghe Diệp Phàm nói, Trương Thiên Thi bật cười.
Cô ta suy nghĩ một chút rồi đáp: "Đã như vậy thì tôi đành theo anh chơi vui một tí vậy."
"Được, tôi sẽ bảo người của tôi lo chuyện chuyển nhượng cổ phần tập đoàn Thịnh Quang cho cô." Diệp Phàm nói.
Trương Thiên Thi gật đầu: "Diệp Phàm, nể tình cảm giữa anh và Vương Kinh Đào, tôi nhắc nhở anh một chuyện. Trước nay những kẻ đối đầu với Trương Thiên Thi tôi đều không có kết cục tốt đâu."
"Ha ha!"
Diệp Phàm cười vang, đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Phàm, Trương Thiên Thi nheo mắt lại. Con ngươi xinh đẹp như phát ra ánh sáng lấp lánh, tự lẩm bẩm: "Đúng là một người thú vị."
Diệp Phàm rời khỏi Vô Yên lầu, gọi một cuộc điện thoại bí ẩn. Anh ra lệnh cho người nhận điện chuẩn bị chuyện chuyển nhượng cổ phần tập đoàn Thịnh Quang cho Trương Thiên Thi.
Anh cũng không quan tâm đến tập đoàn Thịnh Quang!
Sở dĩ anh ra tay với tập đoàn Thịnh Quang, đoạt lấy nó, mục đích thực sự là để đối phó với Tần Hiên Long.
Nếu mục đích đã đạt được thì với anh mà nói, tập đoàn Thịnh Quang không có giá trị gì.
Anh hợp tác với Trương Thiên Thi là có mục đich khác. Anh muốn chuẩn bị kế sách đặc biệt để điều gia chuyện nhà họ Dương ở thành phố Tinh bị diệt.
...
Ở nước ngoài!
Trong thành phố lớn nhất nước K có một tòa nhà cổ vô cùng hùng vĩ.
Sâu dưới lòng đất trong tòa nhà cổ này có một cung điện ngầm còn hùng vĩ hơn.
Cung điện dưới lòng đất có ít nhất mười mấy tầng, mỗi tầng đều rộng bằng nửa thành phố.
Trong cung điện ngầm cách mặt đất mấy tầng, sâu trong đó có một căn phòng. Lúc này có một gã đàn ông phương Tây tóc vàng đang ngồi bên trong xem tài liệu.
Hắn lật giở tài liệu trong tay, vẻ mặt càng ngày càng khó coi, người tỏa ra sát khí khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống mấy độ trong nháy mắt, có cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
Trong phòng còn có mấy nam nữ đang ngồi.
Trong đó có mấy tên đàn ông là người phương Tây, cũng có cả người phương Đông.
Mấy tên nam nữ đó đều im lặng, không người nào dám mở miệng.
Rầm!
Tên đàn ông tóc vàng đọc xong tài liệu, đập bàn một phát, nhất thời khiến vụn gỗ văng tung tóe.
Một cái bàn gỗ sờ sờ mà lại bị hắn đập đến vỡ ra mấy mảnh.
Một sức mạnh vô hình bộc phát ra từ người hắn, khiến tập tài liệu trong tay hắn vỡ nát, hóa thành vụn giấy lả tả.
"Chúng mày là thùng cơm đấy à?" Tên đàn ông tóc vàng hét lên giận dữ, nhìn mấy người nam nữ trong phòng.
Bịch bịch!
Mấy người nam nữ trong phòng sợ đến mức quỳ phịch xuống đất. Cả đám người không ai dám thở mạnh, thân thể run lẩy bẩy.
"Chúng mày không sợ chết nhưng tao còn muốn sống!" Tên đàn ông phương Tây tóc vàng kia lạnh lùng quét mắt nhìn đám nam nữ nói: "Tao không thèm nói nhiều với chúng mày. Mau điều người đến Hoa Hạ, giết chết tên Diệp Phàm đó cho tao."
"Dám phá hỏng kế hoạch của tao, dù là ai thì cũng phải xuống địa ngục."
"Ngoài ra thì điều người đến tổ chức Cự Giải. Lần này giả mạo tất cả mọi hoạt động của bọn chúng ở Hoa Hạ, chúng ta tự nguyện trả giá lớn, dù bọn họ ra điều kiện gì đi nữa."
Còn nữa, mau điều một kẻ bí mật điều tra cô gái xinh đẹp kia. Xem cuối cùng cô ta có lai lịch gì, có mục đích gì mà lại để mắt đến chúng ta!"
"Vâng, Tế Vương!"
Mấy kẻ nam nữ vội vàng hô lên.
"Nếu lần này chúng mày vẫn không hoàn thành nhiệm vụ được giao thì cứ tự động đến Ám Hải hiến tế đi!"
Ánh mắt tên đàn ông phương Tây tóc vàng vô tình, lạnh lùng nói.