Long Thần Tại Đô

An Khánh bối rối.

Từ khi nhìn thấy Hàn Lôi, lòng ông ta đã có dự cảm chẳng lành.

Sau khi nghe Hàn Lôi nói, sắc mặt ông ta càng trở nên trắng bệch như tờ giấy, không chút máu.

Cơ thể ông ta không nhịn được rét run.

Tuy ông ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng có thể chắc chắn: nhất định là An Hàn đã đắc tội với Hàn Lôi.

Hơn nữa còn là loại rất nghiêm trọng.

"Lôi... Lôi gia, tôi, tôi..." Giọng An Khánh run rẩy, lắp bắp nói. Ông ta gần như không chút do dự, vội vàng tiến tới bên cạnh An Hàn, đá An Hàn mấy cái, gào to: "Tên nghịch tử này, mày làm gì vậy?"

An Hàn vốn đã rất thê thảm rồi, gương mặt sưng lên giống đầu heo, xương đầu gối hai chân cũng bể nát, bây giờ lại chịu mấy cú đá của An Khánh, hắn ngã nhào xuống đất, không bò dậy được.

Hắn sững sờ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Nhưng An Khánh là bố hắn, sao đột nhiên lại đánh hắn? Không phải vừa rồi còn nói muốn đánh cho người của hắn phải phân thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro sao?

Hơn nữa, sao bố hắn lại gọi Hàn Lôi là "Lôi gia" chứ?

"Bố, con là An Hàn con trai bố, bố đánh con làm gì?" An Hàn vừa gào rú thảm thiết, vừa nói với An Khánh.

"Tên nghịch tử này, đã đắc tội Lôi gia lại còn không biết sai ư? Mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi Lôi gia, cầu xin Lôi gia tha cho mày đi." An Khánh gào to, nắm chặt cổ áo An Hàn, kéo An Hàn tới trước mặt Hàn Lôi, ép An Hàn quỳ xuống lần nữa.

Lòng An Hàn suy sụp.


Bị bố ruột mình đánh, lại còn bị bố ruột ép phải quỳ lạy người khác.

Cảm giác này thật là...

Ngày quái quỷ gì vậy!

Giây phút này, thậm chí hắn còn cảm thấy người bố này đã không còn máu mủ tình thân gì nữa!

Đám lưu manh do An Khánh đưa đến và đám người đang vây quanh ngoài phòng làm việc cũng đều ngây ngẩn cả người.

Ai nấy nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin vào mắt mình.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao giám đốc An lại đánh An thiếu gia?"

"Vừa rồi giám đốc An gọi người kia là Lôi gia, chẳng lẽ người kia là Hàn Lôi ư?"

"Đm, thật sự là Hàn Lôi rồi, trước kia tôi đã từng gặp hắn một lần, chẳng lẽ lần này An thiếu gia chọc phải Hàn Lôi rồi ư?"

"Rất nhiều tin vặt đều nói giám đốc An tự nguyện trở thành thuộc hạ của Hàn Lôi nên tập đoàn Ngân Phong của chúng ta mới nhận được sự ủng hộ của Hàn Lôi, vì vậy, một năm gần đây tập đoàn Ngân Phong chúng ta mới có thể phát triển mạnh mẽ như vậy."

...

Đám người thích "tám chuyện" kia đều bàn luận rôm rả.

"An Khánh, tôi có buông tha cho con trai ông thì cũng vô dụng thôi, tất cả còn phải xem ý của Diệp tiên sinh." Hàn Lôi ngập ngừng một lúc, mở miệng nói: "Diệp tiến sinh muốn con trai ông sống thì con trai ông có thể sống, ngài Diệp muốn con trai ông chết, nhất định con trai ông phải chết."

Nghe thấy Hàn Lôi nói, lúc này An Khánh mới nhìn về phía Diệp Phàm đang ngồi một bên, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

Một năm gần đây tập đoàn Ngân Phong có thể phát triển mạnh mẽ cũng là vì An Khánh âm thầm hợp tác thành công với Hàn Lôi, nhận được sự ủng hộ và giúp đỡ của Hàn Lôi.

Vì vậy, An Khánh vô cùng hiểu rõ nội tình phía Hàn Lôi thâm sâu và kinh khủng cỡ nào.

Nhưng nhìn tình hình hiện giờ, Diệp Phàm ngồi bên cạnh còn lợi hại hơn Hàn Lôi, bởi vì khi Hàn Lôi đứng trước mặt Diệp Phàm rất giống An Khánh khi đứng trước mặt Hàn Lôi.

An Khánh là một người thông minh, phản ứng rất nhanh, vội vàng nói với Diệp Phàm: "Vị Diệp này... Diệp tiên sinh, thằng nhóc có đắc tội chỗ nào, tôi thay nó xin lỗi cậu, kính xin cậu giơ cao đánh khẽ, đừng... đừng so đo với một đứa trẻ con."

"Trẻ con ư?" Diệp Phàm nhìn về phía An Khánh, lạnh lùng nói: "Ông xem tôi là người ngu sao? Một người hơn hai mươi tuổi đầu rồi mà ông nói với tôi hắn là trẻ con sao?"

"Ối, tôi, tôi..." An Khánh tái mặt, nói chuyện ấp a ấp úng cả lên.

"Được rồi, ông cũng không cần phí lời nữa, tôi cho ông hai lựa chọn, một là tự mình ra tay xử lý dứt điểm con trai mình, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, Hàn Lôi cũng sẽ tiếp tục ủng hộ phát triển tập đoàn Ngân Phong, hai là bây giờ ông giết chết tôi, tự ông chọn đi!"

Diệp Phàm ngắt lời An Khánh, trầm giọng nói.

Nghe thấy Diệp Phàm nói, An Khánh sững người, trong nhất thời, hoàn toàn không biết nên làm sao.


Hắn nhìn về phía Hàn Lôi.

Nhưng Hàn Lôi cúi gằm mặt, vốn không để ý đến ông ta.

"Diệp tiên sinh, anh, anh xem có thể dàn xếp được không? Chỉ cần có thể giữ lấy mạng của con tôi, cho dù anh ra điều kiện gì, tôi cũng có thể từ từ thương lượng." An Khánh hít sâu một hơi, giọng run rẩy nói với Diệp Phàm.

Mặc kệ An Hàn vô dụng cỡ nào.

Thì hắn vẫn là con ông ta.

Tục ngữ nói "hổ dữ không ăn thịt con", huống chi ông ta là người!

Đến mức phải giết chết Diệp Phàm, ông ta vốn không dám nghĩ.

Nên biết rằng đến Hàn Lôi còn phải cung kính, hèn mọn trước mặt Diệp Phàm như vậy, lai lịch Diệp Phàm chắc chắn "khủng" đến mức không thể tưởng tượng được.

Dựa vào năng lực của ông ta vốn không thể giết chết Diệp Phàm được. Dù có giết được, ông ta cũng không chịu nổi sự trả thù sau khi giết chết Diệp Phàm, đến lúc đó chỉ sợ không chỉ An Hàn phải chết mà toàn bộ nhà họ An đều bị liên lụy.

"Ông cho là mình đang mua bán thức ăn ở chợ sao? Cò kè mặc cả với tôi à?"

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

"Không, không, không, ngài Diệp, ý tôi không phải thế, tôi là..." An Khánh vội vàng nói.

"Ông có ý gì tôi không quan tâm, tôi cho ông thêm ba giây, nếu ông vẫn không đưa ra lựa chọn, vậy để tôi giúp ông chọn." Diệp Phàm đằng đằng sát khí nói.

Sau đó, anh bắt đầu đếm!

"Ba, hai..."

Trong đầu An Khánh trống rỗng.


Dù ông ta là nhân vật trí dũng kiệt xuất có số má ở Tinh Thành, đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn.

Nhưng vào giờ phút này, ông ta lại mất hết chừng mực, không biết nên lựa chọn thế nào.

Đối với ông ta, Diệp Phàm cho ông ta hai lựa chọn, một là muốn tính mạng của con trai ông ta, hai là muốn tính mạng của cả nhà ông ta.

"Tôi, tôi lựa chọn cái thứ nhất."

Hít sâu một hơi, An Khánh nói.

Tuy nói "hổ dữ không ăn thịt con" nhưng sự sống chết của cả nhà đang ở trước mặt, điều ông ta có thể làm chỉ có thể từ bỏ tính mạng An Hàn.

Huống chi chuyện ngày hôm nay vốn là tai họa do An Hàn gây ra.

"Tôi cho ông thời gian một tiếng, nếu sau một tiếng, con trai ông còn sống, tôi sẽ giết hết cả nhà họ An ông!" Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh lùng, hời hợt nói.

Nói xong, anh ôm lấy cô gái trẻ đang ngủ trên ghế sô pha, đi ra khỏi văn phòng của An Khánh.

Hàn Lôi liếc nhìn An Khánh, thản nhiên nói: "An Khánh, nể tình một năm hợp tác giữa tôi và ông, tôi có lòng tốt nhắc nhở ông, đừng lừa gạt Diệp tiên sinh, nếu không, cả nhà họ An thật sự sẽ bị tiêu diệt đó."

Nghe thấy Hàn Lôi nói, cả người An Khánh không khỏi chấn động.

Ông ta hiểu rõ tính cách Hàn Lôi, Hàn Lôi nói như vậy, tuyệt đối không phải dọa ông ta mà đang nói một sự thật.

Điều này làm cho lòng An Khánh tràn ngập sợ hãi, cả người rét run.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận