“Tôi có trách nhiệm?” Diệp Phàm ngây ra một lúc rồi nói với Sở Thiên Tiên: “Đợi một chút, cô, cô có ý gì? Cô muốn tôi mua đồ cho cô sao?”
“Đúng rồi!” Sở Thiên Tiên lộ rõ vẻ đó là điều đương nhiên.
“Chết tiệt...” Diệp Phàm rất muốn chửi thề.
Anh cảm thấy Sở Thiên Tiên thật không biết xấu hổ.
Làm người sao có thể vô sỉ đến mức này?
Điều quan trọng nhất là Diệp Phàm đã không biết xấu hổ, nhưng Sở Thiên Tiên lại còn hơn cả anh.
Rõ ràng Sở Thiên Tiên muốn nhờ anh giúp cô xử Nghiêm Thế Vân, anh đã có ý giúp đỡ, nhưng Sở Thiên Tiên ngược lại không cảm kích mà còn muốn anh giả vờ ngu ngốc như Nghiêm Thế Vân!
Thật là... chết tiệt, cô thật vô sỉ!
“Anh yên tâm đi, tôi là người có mắt nhìn, đồ vật bình thường tôi sẽ không để ý đến, hôm nay có tổng cộng ba mươi vật phẩm được đấu giá, tôi chỉ ưng được khoảng hai ba món thôi.” Sở Thiên Tiên nói vô cùng nhẹ nhàng.
Hơn nữa cô còn làm nũng với Diệp Phàm, tỏ ra dễ thương, nói: “Anh đừng quên bây giờ anh là chồng của tôi, chồng mua đồ cho vợ, đây là một chuyện hợp tình hợp lý.”
“Anh có trách nhiệm kiếm tiền cho tôi tiêu, còn tôi có trách nhiệm đẹp như hoa.”
“Đàn ông mà, phải có trách nhiệm!”
“Chết tiệt...” Diệp Phàm chỉ biết cạn lời.
Nhưng nghĩ đến lần này về Hoa Hạ, Sở đại tướng đã giúp anh rất nhiều thứ.
Anh cũng có chút thiện ý với Sở Thiên Tiên.
Cuối cùng anh đành chọn thỏa hiệp.
Đối với anh mà nói, tiền tài danh lợi chỉ là vật ngoài thân, chết cũng không mang theo được.
Sở Thiên Tiên ra vẻ nũng nịu nắm lấy tay Diệp Phàm, đi cùng với anh lên sảnh đấu giá ở lầu hai.
Sảnh đấu giá ở lầu hai vô cùng rộng rãi, được trang trí thanh lịch và sang trọng, điều quan trọng nhất là Sở Thiên Tiên lại có ghế VIP ở sảnh đấu giá.
Sau khi dẫn theo Diệp Phàm ngồi yên vị ở ghế VIP, Sở Thiên Tiên chờ đợi buổi đấu giá chính thức bắt đầu, cô trông rất phấn khích, giống như không thể nào chờ thêm được nữa!
Nhìn thấy vẻ phấn khích của Sở Thiên Tiên, Diệp Phàm cũng không biết nói gì.
Chẳng mấy chốc buổi đấu giá đã chính thức bắt đầu!
Trên bục cao giữa sảnh đấu giá, một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp bước lên.
Tên cô ấy là Lê Tư, MC của buổi đấu giá tối nay.
“Chào mừng các vị đến tham gia buổi đấu giá được tổ chức bởi sơn trang Minh Hồ của chúng tôi, cảm ơn các vị đã luôn ủng hộ sơn trang Minh Hồ, xin các vị yên tâm, buổi đấu giá tối hôm nay, sơn trang Minh Hồ nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng.”
“Tôi tin rằng đã có nhiều người xem qua thông tin vật phẩm được đấu giá buổi tối ngày hôm nay.”
“Vậy tôi không nói nhiều nữa, bây giờ hãy bắt đầu đến với vật phẩm đầu tiên của buổi đấu giá tối nay.”
Lê Tư có nụ cười ngọt ngào, giọng cô to rõ mà dễ chịu, làm cho mọi người nghe rõ đến từng từ một.
Ngay khi Lê Tư vừa nói xong, một số nhân viên của sơn trang Minh Hồ liền mang lên bục cao một khúc gỗ đen xì.
Khúc gỗ đen này trông có vẻ rất bình thường, chẳng có điểm gì đặc biệt, nhưng tại thời điểm này đám đông lại nhốn nháo hết cả lên, có nhiều người đã sẵn sàng muốn thử.
“Tôi đoán chắc các vị đã nhận ra chất liệu của khúc gỗ này, chính xác, đây chính là linh mộc nghìn năm tuổi.” Lê Tư bắt đầu giải thích về khúc gỗ đen được nhân viên của sơn trang Minh Hồ mang lên cho mọi người trong sảnh đấu giá nghe, giọng cô thanh tao, tốc độ vừa phải, nói: “Cái gọi là linh mộc tức chỉ gỗ có chứa linh khí, loại gỗ này còn quý hơn nhiều so với gỗ của trinh nam, ô mộc.”
“Ngay cả khi chỉ cần đeo một vật được làm từ loại gỗ này, nó cũng có thể giúp tu dưỡng tinh thần, có tác dụng kéo dài tuổi thọ.”
“Ngoài ra, nếu có người thành thạo tu hành, người đó cũng có thể sử dụng loại gỗ này để tạo thành một vài thứ gọi là pháp khí.”
Sau khi nghe Lê Tư giới thiệu, bầu không khí trong sảnh đấu giá càng trở nên sôi động.
Mặc dù những người này đều đã xem qua thông tin của khúc linh mộc, nhưng họ lại không biết nhiều về nó, bây giờ lại có thêm sự giới thiệu từ Lê Tư, đương nhiên họ sẽ càng hiểu hơn về tác dụng của khúc linh mộc này.
Điều này cũng khiến họ càng lúc càng muốn có được nó.
Cho dù có tốn bao nhiêu tiền đều đáng để có được một thứ vừa có thể tu dưỡng tinh thần vừa kéo dài tuổi thọ.
“Ôi trời, trên đời không ngờ lại có được một thứ như loại linh mộc này tồn tại, mà tôi chỉ từng thấy qua trong một vài bí mật giả tưởng của lịch sử.”
“Đây là lần đầu tiên anh đến sơn trang Minh Hồ đúng không? Để tôi nói cho anh biết, người đến được sơn trang Minh Hồ ít nhiều đều biết những việc liên quan đến tu hành, giống như khúc linh mộc này, mọi người cũng chẳng lấy làm lạ.”
“Ử phải, tôi nhớ ba năm trước ở buổi đấu giá của sơn trang Minh Hồ còn đấu giá một con linh thú nữa.”
“Hôm nay cho dù có tán gia bại sản tôi cũng phải mua cho được khúc linh mộc này, đối với những người bình thường không tu hành như chúng ta, cái cần nhất là thứ như khúc linh mộc này. Hơn nữa khúc linh mộc này vô cùng lớn, có thể làm thành một chiếc giường gỗ, để tăng hiệu quả của việc tu dưỡng tinh thần và kéo dài tuổi thọ.”
...
Mọi người trong sảnh đấu giá vô cùng phấn khích.
“Các vị, tôi không phí lời nữa, giá khởi điểm của khúc linh mộc này là năm trăm triệu, và mỗi mức tăng không dưới mười triệu.”
Nhận thấy bầu không khí ở sảnh đấu giá đã đạt đến sự nhiệt tình tột độ, Lê Tư mới mỉm cười thông báo giá khởi điểm và quy tắc đấu giá.
“Tôi ra giá năm trăm triệu!”
Lê Tư vừa dứt lời, có người không thể kiểm soát liền ra giá ngay lập tức.
“Năm trăm mười triệu.”
“Năm trăm ba mươi triệu.”
...
“Một tỷ!”
Chẳng mấy chốc giá của linh mộc đã được đấu từ năm trăm triệu lên một tỷ.
Nhưng lúc này việc cạnh tranh giá cũng chưa bị chậm lại.
Những người có thể tham gia buổi đấu giá tối nay, có ai lại không mang theo vài chục tỷ chứ?
Diệp Phàm cau mày, thực sự những thứ như linh mộc này rất hiếm, nhưng anh vẫn cảm thấy không có hứng thú.
Anh từng có được một miếng linh mộc còn lớn hơn miếng được bán đấu giá kia gấp nhiều lần, và nó gần như là một miếng linh mộc ngàn năm hoàn chỉnh.
Linh mộc có tác dụng tu dưỡng tinh thần và kéo dài tuổi thọ cho người thường, nhưng hiệu quả này không lớn lắm.
Còn đối với người tu hành mà nói, linh mộc thậm chí chẳng có gì quan trọng, mặc dù có thể dùng nó để chế tạo thành pháp khí, nhưng cũng chỉ là loại pháp khí tiêu chuẩn thấp, chỉ có tác dụng cho người mới bước vào con đường tu hành.
“Hai tỷ!”
Sở Thiên Tiên, người ngồi cạnh Diệp Phàm đã bắt đầu tranh giá, hơn nữa cô còn hết sức hào phóng, vừa mở miệng đã thêm hẳn một tỷ.
Điều này làm nhiều người tranh giá một phen bất ngờ.
Mặc dù chỉ là hai tỷ cỏn con, đối với những người mang theo vài chục tỷ này cũng chẳng có gì to tát, nhưng hôm nay khi đến tham gia đấu giá, ít nhiều cũng sẽ có thứ họ muốn mua.
Vì thế có rất nhiều người không giống như muốn vì miếng linh mộc này mà dẫn đến việc họ không thể đấu được vật phẩm họ muốn ban đầu.
Vì vậy nhiều người đã từ bỏ việc tranh giá.