“Mày, mày...”
Gã quấn băng vải hoảng rồi, hắn nhìn Diệp Phàm với ánh mắt đầy sợ hãi.
Hắn cho rằng lần này có thể xử đẹp Diệp Phàm.
Đám người mai phục trong biệt thự kia chỉ là để bảo đảm an toàn cho hắn.
Hắn thậm chí còn không định dùng đến chúng, cùng lắm chỉ để đề phòng bất trắc!
Nhưng cuối cùng, một trăm người hắn mang theo, đừng nói đến việc khống chế Diệp Phàm, ngay cả Triệu Vũ bên cạnh Diệp Phàm cũng đánh không lại, ngược lại còn bị một mình Triệu Vũ áp đảo!
Hắn sợ rồi!
Bất giác lùi lại.
Lúc này, có ba người xông ra khỏi biệt thự.
Hai trong ba người này trông giống như ông lão ngoài tám mươi, tóc và râu màu trắng, da nhăn nheo như củi khô.
Nhưng đôi mắt của họ sâu thẳm, ánh mắt như điện xẹt, làm cho người khác có cảm giác rằng ánh mắt có thể xé toạc cả không khí.
Ngay cả khi có là một người ghê gớm như Tiêu Thừa Thiên đi nữa, khi hai người già này nhìn vào, cũng sẽ có cảm giác mọi bí mật đều bị nhìn thấy.
Hơn nữa, hai người này trông cũng đã có tuổi, thân hình hơi khom, nhưng họ tràn đầy sức sống và sinh lực!
Người còn lại là một người đàn ông trung niên.
Mặc dù người đàn ông trung niên đang ở độ tuổi cường tráng, nhưng khí huyết toát ra từ ông ta không thể nào bì được với hai lão già kia.
Điều quan trọng nhất là khuôn mặt ông ta tái nhợt, không hề thể hiện chút sự sống.
Điều này khiến người ta cảm thấy, người đàn ông trung niên là một người bị bệnh lao!
“Ba vị, hãy mau ra tay giết hai tên này!” Thấy ba người xông ra từ biệt thự, Nghiêm Thế Vân nhanh chóng chỉ vào Diệp Phàm, Triệu Vũ và nói với họ.
Ba người đó cau mày, sắc mặt có chút khó chịu.
Thái độ của Nghiêm Thế Vân giống như đang ra lệnh cho thuộc hạ!
Điều này làm cho họ vô cùng không thoải mái!
Dù sao thì họ cũng là những người tu hành lâu năm, thực lực không hề yếu!
Nếu như thật sự hành tẩu giang hồ, bất kì cao thủ nào cũng đều xưng họ một tiếng “tiên sư”, hành xử cung kính với họ, ai dám ra lệnh cho bọn họ?
Nhưng cuối cùng họ đã kìm nén được sự bất mãn với Nghiêm Thế Vân!
Bởi vì Nghiêm Thế Vân là em trai của Nghiêm Thế Đông!
Họ đến để giúp Nghiêm Thế Vân hoàn toàn là vì nể mặt Nghiêm Thế Đông, Nghiêm Thế Đông cũng được coi như một nhân vật đáng gờm trong giới tu hành ở Tương Nam.
Cũng bởi vì nhờ cái thân phận em trai của Nghiêm Thế Đông, Nghiêm Thế Vân mới có thể trong thời gian ngắn tập hợp được nhiều cao thủ bán mạng cho gã.
Nghiêm Thế Vân thực sự đã sợ hãi trước sự hung bạo của Triệu Vũ, lúc này đây, cơ thể của gã đang run rẩy mất kiểm soát!
Đặc biệt là, khi nghĩ đến cảnh tượng lần trước gã bị Diệp Phàm đập cho một trận, bây giờ vẫn còn phải phải băng bó, chỉ cần cử động nhẹ cũng khiến toàn thân đau nhức như muốn ngất đi.
Nghiêm Thế Vân trải qua mấy ngày này thật đau khổ!
Vốn dĩ gã cho rằng hôm nay có thể báo được thù.
Nhưng tình hình hiện tại không hề tốt cho gã!
“Nghiêm thiếu gia!”
Vào lúc ba người tu hành đi ra từ biệt thự định ra tay với Diệp Phàm, có một thanh niên mặc âu phục hoảng loạn chạy vào.
Người thanh niên tầm khoảng hai mươi mấy, anh ta vội vã chạy đến, thở hổn hển.
“Sao thế?”
Nghiêm Thế Vân quấn băng khắp người bất giác hỏi.
“Tiêu... nhà họ Tiêu đến rồi!” Người thanh niên nói.
“Nhà họ Tiêu? Tao không có kêu người nhà họ Tiêu đến giúp!” Nghiêm Thế Vân lộ rõ vẻ nghi ngờ, sau khi suy nghĩ một hồi, đôi mắt gã sáng lên, nói: “Tao biết rồi, chắc là nhà họ Tiêu muốn lấy lòng anh tao, nên ngay cả khi taokhông nhờ họ giúp đỡ, họ vẫn chủ động cho người đến!”
“Ở Tinh Thành, nhà họ Tiêu chính là ông trời!”
“Có nhà họ Tiêu giúp đỡ, sau này có gì tao phải sợ nữa chứ? Tao có thể tung hoành khắp Tương Nam, không ai có thể ngăn cản tao!”
Với những suy nghĩ như vây, khiến Nghiêm Thế Vân vô cùng phấn khích và đắc ý!
Nỗi lo sợ trong lòng gã phút chốc đều tan biến!
Gã thấy “quân cứu viện” của nhà họ Tiêu sắp đến, bên cạnh còn có sự bảo vệ của ba người tu hành lâu năm.
Đột nhiên gã lại có tự tin!
Nghiêm Thế Vân băng bó khắp người bước đến một bước, đối diện với Diệp Phàm, nói một cách vô cùng kiêu ngạo: “Diệp Phàm, lúc nãy mày nghe thấy rồi chứ? Quân cứu viện của nhà họ Tiêu sắp đến đây rồi.”
“Người xưa có câu, anh hùng khó địch lại đông người, võ công có cao cũng phải sợ dao kiếm!”
“Khi quân tiếp viện của nhà họ Tiêu đến, mày chỉ có một con đường chết! Tao khuyên mày, nếu biết điều thì ngay lập tức quỳ xuống sủa tiếng chó, sủa cho đến khi nào tâm trạng tao tốt lên, tao có thể để cho mày chết một cách dễ chịu hơn!”
“Ha ha!” Diệp Phàm cười khẩy nói với Nghiêm Thế Vân: “Đừng nói đến ba tên phế vật kia cộng thêm nhà họ Tiêu, hôm này cho dù có là Chúa xuống đây cũng không giúp được mày!”
Vừa dứt lời, Diệp Phàm liền ra tay!
Anh đạp chân xuống đất lấy đà lao về phía Nghiêm Thế Vân, giống như một con đại bàng đang săn mồi.
Tuy nhiên lúc này, ba người ở cạnh Nghiêm Thế Vân đã có phản ứng, không chút do sự, ba người họ lập tức tấn công Diệp Phàm.
Hai lão già trông hơn tám mươi tuổi rất dữ tợn, khi vung nắm đấm hiện rõ những đường vân xanh trên cánh tay, cú đấm của họ giáng xuống nặng hơn năm tấn, cho dù có là khối đá cẩm thạch lớn, khi chịu một quyền của họ, nó cũng sẽ tức khắc vỡ nát tương.
Bập! Bập! Bập!
Chỉ thấy hai lão già đấm liên tục vào không trung tạo thành những tiếng nổ!
Thấy cảnh đó, Triệu Vũ vừa định cản hai lão già thay cho Diệp Phàm, nhưng lúc này, Diệp Phàm đã ngăn cậu ta lại!
“Để tôi!”
Diệp Phàm nhẹ nhàng nói!
Sau đó anh bước về phía trước, đối mặt với hai lão già!
Bập!
Cơ thể Diệp Phàm rung lên, anh thi chuyển quyền pháp vô danh va chạm với hai lão già, sức mạnh từ nắm đấm của anh không thua kém gì bọn họ.
Vào lúc anh đang chiến đấu với hai lão già, người đàn ông trung niên giống như bị bệnh lao cũng bắt đầu hành động.
Ông ta lao vụt qua, hai tay rút ra một thứ gì như đang tán hoa, thứ bột màu xanh nhạt biến thành kiếm, đâm về phía Diệp Phàm.
Thứ bột màu xanh nhạt đó rất khác thường, nó là một loại độc kì lạ!
Đôi mắt Diệp Phàm trở nên lạnh lẽo, không dám chạm vào thứ bột màu xanh nhạt, anh nhanh chóng thi chuyển một kỹ thuật cơ thể đặc biệt, tránh thanh kiếm làm từ thứ bột xanh nhạt kia.
Sau đó anh trượt một phát, liền lừa được hai lão già đang đánh về phía anh.
Hai lão già không kịp phản ứng, đã bị Diệp Phàm đánh thẳng vào ngực.
“A...”
Uy lực từ nắm đấm của Diệp Phàm vô cùng lớn, sau khi đánh thẳng vào ngực của hai lão già, nó giống như một thanh kiếm sắc nhọn làm máu bắn tung tóe, cả hai lão già đồng thanh rống lên.
Cho dù bọn họ có là người tu hành lâu năm, nhưng dường như có vẻ tu hành đến mức phản ngược lại thành cấp độ nhập môn.
Nhưng phải chịu một đòn chí mạng như vậy, họ chỉ có một con đường chết!
Bập!
Diệp Phàm lại ra tay thêm lần nữa, anh nhấc đầu gối lên, đá thẳng vào bụng dưới của hai lão già.
Hai lão già bay lên như diều bị đứt dây, rồi rơi xuống đất cách đó khoảng chục mét, trút hơi thở cuối cùng như những con chó chết.