Long Thần Tại Đô

Vù!

Lúc Diệp Phàm ra tay thủ tiêu hai lão già mà Nghiêm Thế Vân đưa tới, người đàn ông trung niên trông như bị bệnh lao lại thừa cơ lao tới bên Diệp Phàm, bàn tay run lên, tung ra đủ loại bột phấn với nhiều màu sắc, giống như trời lúc hoàng hôn vậy.

Ông ta là cao thủ dùng độc, lấy độc nhập đạo tu hành.

Bởi vì lấy thân thử thuốc hết ngày này tháng nọ, mới khiến ông ta trông như một người mắc bệnh lao!

Độc phấn mà ông ta nghiên cứu ra rất kì lạ, độc tính cực kì mạnh, ngay cả những vật thể chết như gỗ đá dính phải đều bị phấn độc của ông ta ăn mòn.

Dù thực lực của Diệp Phàm rất mạnh, nhưng khi đối mặt với người đàn ông trung niên trông giống mắc bệnh lao, anh cũng không thể không đề cao cảnh giác, chỉ cần lơ là một chút thì có thể sẽ bị phấn độc thấm lên người như ông ta, lên thiên đường chầu trời.

Vù! Vù! Vù!

Diệp Phàm vừa thi triển thân hình huyền ảo lùi lề phía sau, đẩy xa khoảng cách với người đàn ông trung niên trông như bị bệnh lao, vừa mạnh mẽ đánh ra hai quyền, dùng nắm đấm tạo thành một làn sóng khí công, đánh tan phấn độc của ông ta.

Dù người đàn ông trung niên giống như mắc bệnh lao bị thực lực mà Diệp Phàm làm cho chấn động, nhưng tính ông ta cực kì bình tĩnh, không hề hoảng loạn.

Chỉ thấy cơ thể ông ta xoay tròn như một con quay, các loại phấn độc bay ra từ trên người ông ta, giống như trời đổ mưa vậy.

Diệp Phàm nhíu mày, hai chân đạp trên mặt đất giống như con diều hâu trở mình, cùng một lúc đấu với mười mấy người, kéo xa cự li một mét với người đàn ông trung niên trông như bị bệnh lao, tránh phạm vi công kích phấn độc của ông ta.

Sau đó, tay phải của Diệp Phàm sờ sau thắt lưng, rút ra một con dao găm màu đen.


Vù!

Chưa chờ người đàn ông trung niên phản ứng lại, Diệp Phàm đã phi con dao găm màu đen ra như ném một cây lao.

Diệp Phàm đã điều động linh lực, nâng cao mọi chức năng của cơ thể.

Con gao găm đen bị anh ném ra giống như một tia chớp màu đen xé rách bầu trời.

Trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi của người đàn ông trung niên như bị bệnh lao, con dao găm đen liền đâm vào cổ họng ông ta trong nháy mắt, hơn nữa còn rất sâu.

Thậm chí ngay cả một tiếng kêu thảm thương ông ta cũng không kịp thốt lên, hai tay ôm lấy cổ, ngã trên đất, chết thẳng cẳng.

Giữa ánh chớp chói lóa, Diệp Phàm đã giết chết ba người tu hành lâu năm mà Nghiêm Thế Vân mời tới, giống như một Tu La chết chóc bước ra từ địa ngục, hung khí cuồn cuộn cả người, khiến người ta kinh hoàng khiếp sợ.

Lúc này, Nghiêm Thế Vân cực kì hoảng loạn!

Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra trên trán gã!

Gã đã đoán sai thực lực của Diệp Phàm, hơn nữa còn là sai lầm rất nghiêm trọng!

Diệp Phàm bước đến bên cạnh người đàn ông trung niên trông như bị bệnh lao, rút lại con dao găm, dùng sức vung lên, máu trên dao găm bị anh vung vẩy ra hết khiến nó trở nên sạch sẽ.

Sau khi lấy lại dao găm thì từng bước từng bước đi tới chỗ Nghiêm Thế Vân.

Nghiêm Thế Vân lùi lại theo bản năng, có lẽ vì quá sợ hãi, quá hoảng sợ, nên đã sơ ý ngã xuống đất.

Chưa đợi Nghiêm Thế Vân đứng dậy, Diệp Phàm đã nhảy một bước dài, ép tới trước người Nghiêm Thế Vân.

"Mày, mày định làm gì?" Nghiêm Thế Vân run rẩy nói, cơ thế ông ta lạnh run lên vì quá sợ hãi.

"Tao muốn mày sủa tiếng chó." Khóe miệng Diệp phàm lạnh lùng nhếch lên một nụ cười mỉa mai, nghiền ngẫm nói.

"Tao, tao..." Sắc mặt Nghiêm Thế Vân cực kì khó coi.

Dù gã thấy yêu cầu mà Diệp Phàm đưa ra rất quá quắt, nhưng lại không có dũng khí từ chối.

Gã bây giờ như một miếng cá trên thớt, còn Diệp Phàm là con dao.

Gã chỉ có thể tùy ý để Diệp Phàm xâu xé!


Gã không lấy thân phận của mình hù dọa Diệp Phàm, vì lần trước lúc ở sơn trang Minh Hồ, gã đã thử rồi, Diệp Phàm căn bản chẳng hề mảy may tới sự hăm dọa của gã!

Nhưng vào lúc Nghiêm Thế Vân cắn răng đồng ý Diệp Phàm sủa tiếng chó thì một đám người hùng hổ đi tới biệt thự.

Nhìn thấy đám người đó, ánh mắt vốn đã tuyệt vọng của Nghiêm Thế Vân bỗng lóe lên tia hy vọng!

"Ha ha, Diệp Phàm, người của nhà họ Tiêu sắp tới rồi!" Nghiêm Thế Vân lớn tiếng cười, con người bình tĩnh trong gã lại khôi phục cái khí chất cao cao tại thượng như thường ngày, vội vàng bò dậy khỏi mặt đất.

Nhà họ Tiêu là một trong tám dòng họ lớn đứng đầu ở Tương Nam!

Hơn nữa, nhà họ Tiêu xuất thân từ Tinh Thành, lúc này, nội tình và thế lực của nhà họ Tiêu ở Tinh Thành cực kì đáng sợ, có thể nói chính là cành lá đan chen, ăn sâu bén rễ.

Nghiêm Thế Vân biết, dù nhân vật như anh trai Nghiêm Thế Đông của gã cực kì không hài lòng với nhà họ Tiêu, thì cũng không dám tùy tiện đắc tội với nhà họ Tiêu ở Tinh Thành.

Vì Tinh Thành là địa bàn của nhà họ Tiêu, dù là Nghiêm Thế Đông cũng không cản nổi!

Vậy nên, trong mắt Nghiêm Thế Vân, có nhà họ Tiêu ra mặt giúp đỡ, chắc chắn gã sẽ không xảy ra chuyện, cho dù Diệp Phàm có lợi hại cỡ nào, cũng không thể động đến một cọng lông của gã trước mặt nhà họ Tiêu.

Diệp Phàm quay đầu lại, liếc nhìn đám người hùng hổ đi tới, vẻ mặt anh điềm tĩnh, không coi đám người đó ra gì, thuận miệng nói: "Người của nhà họ Tiêu tới thì có làm sao? Lẽ nào họ còn có thể cứu mày sao?"

"Ha ha, Diệp Phàm, vừa nhìn đã biết mày là người nông cạn, tao nói cho mày biết, Tinh Thành chính là địa bàn của nhà họ Tiêu, cho dù mày có lợi hại cỡ nào, cũng không thể thắng được nhà họ Tiêu ở Tinh Thành đâu." Nghiêm Thế Vân lớn tiếng cười.

Người của nhà họ Tiêu tới đúng lúc, khiến gã bỗng chốc có sức lực, trở nên kiêu ngạo một lần nữa.

"Ha ha!" Diệp Phàm cười mỉa mai đầy sự khinh thường.

Nhưng Nghiêm Thế Vân lại tưởng Diệp Phàm sợ rồi, lúc này càng thêm kiêu ngạo, nói với Diệp Phàm: "Vẫn là câu nói lúc trước, chỉ cần bây giờ mày quỳ xuống sủa tiếng chó, tao có thể cho mày chết thoải mái một chút!"


Vào lúc Nghiêm Thế Vân đang kiêu ngạo với Diệp Phàm, đám người của nhà họ Tiêu đã đi tới.

Người cầm đầu chính là Tiêu Vân Hùng.

Sau khi nhìn thấy Tiêu Vân Hùng, lúc đầu Nghiêm Thế Vân có hơi sửng sốt, nhưng sau đó liền vui mừng khôn xiết, vội vàng chủ động gọi Tiêu Vân Hùng: "Tiêu Nhị gia, thật không ngờ anh lại đích thân đưa người tới giúp em."

"Phần ân tình hôm nay của nhà họ Tiêu các anh, em nhất định sẽ khắc ghi trong lòng!"

"Sau này, có bất cứ chuyện gì cần dùng đến địa bàn của Nghiêm Thế Vân đây, anh chỉ cần nói, em nhất định sẽ không chối từ dù có đầu rơi máu chảy."

Vậy mà, Tiêu Vân Hùng lại cực kì lạnh lùng trước sự nhiệt tình của Nghiêm Thế Vân, thậm chí, từ đầu tới cuối ông ta cũng không thèm nhìn Nghiêm Thế Vân lấy một cái, mà đi luôn tới chỗ Diệp Phàm!

Sau khi đi tới chỗ Diệp Phàm, thì cực kì cung kính nói với Diệp Phàm: "Cậu Diệp, lúc trước tôi vừa nhận được tin, nói là có thằng nhãi ranh gan to bằng trời, lại dám đưa người bao vây biệt thự của cậu, vì vậy, tôi đặc biệt đem người tới, vốn định giúp cậu Diệp xử lý chuyện này, không ngờ lại tới muộn, cậu Diệp đã giải quyết xong thằng nhãi này rồi!"

"Vậy ông đã biết sai chưa?" Diệp Phàm nhẹ nhàng liếc Tiêu Vân Hùng, điềm đạm nói.

"Ờm..." Lúc đầu Tiêu Vân Hùng hơi sửng sốt, nhưng lòng thâm trầm nhạy bén, nháy mắt liền hiểu ra ý trong lời nói của Diệp Phàm, nhất thời thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: "Cậu Diệp đừng hiểu lầm, nhà họ Tiêu chúng tôi không hề cố ý sắp xếp người theo dõi quanh biệt thự của cậu, chỉ là..."

"Không cần giải thích nhiều như vậy, nếu ông biết sai rồi thì cứ thành thật quỳ xuống, nếu chưa biết sai cũng quỳ xuống, chờ tôi xử lý xong chuyện này, rồi sẽ nói rõ ràng với ông!"

Diệp Phàm hời hợt nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận