Diệp Phàm suy nghĩ một lát.
Anh cầm điện thoại gọi cho Sở Thanh Nhã.
Muốn tìm hiểu rõ tình hình hiện giờ của Sở Thanh Nhã, anh suy xét, chuẩn bị sắp xếp người đi bảo vệ Sở Thanh Nhã.
Nhưng điện thoại của Sở Thanh Nhã đã tắt máy.
Điều này khiến Diệp Phàm có chút lo lắng.
Càng quan tâm thì càng lo sợ!
Lần trước lúc anh đến Tinh Thành, lần cuối gặp mặt Sở Thanh Nhã, cô tỏ ý muốn ra nước ngoài một thời gian.
Nghĩ đến đây, Diệp Phàm lại gọi điện cho Sở Thanh Tuyết.
Cuộc gọi nhanh chóng được bắt máy.
“Thanh Tuyết, bây giờ chị cô đang ở đâu? Có liên lạc được với cô ấy không?” Diệp Phàm hỏi.
“Chị tôi, chị ấy......” Sở Thanh Tuyết lập tức òa khóc.
“Rốt cuộc làm sao vậy, cô mau nói đi!” Diệp Phàm lo lắng, rất rõ ràng, có lẽ Sở Thanh Nhã đã xảy ra chuyện rồi.
“Ba ngày trước, chiếc máy bay về nước mà chị tôi ngồi đã xảy ra chuyện.”
“Máy bay xảy ra chuyện?”
“Ừm, tình hình cụ thể vẫn đang điều tra, nhưng......chỉ sợ lành ít dữ nhiều, bố tôi và tôi đang làm mọi loại thủ tục, chuẩn bị bay đến thành phố B”
Bỗng nhiên nghe thấy tin dữ của Sở Thanh Nhã, Diệp Phàm thấy hơi choáng váng hoa mắt, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, nói với Sở Thanh Tuyết: “Cô gửi cho tôi thông tin chuyến bay của chị cô.”
“Được thôi!” Sở Thanh Tuyết nói.
Sở Thanh Tuyết nhanh chóng gửi thông tin chuyến bay của Sở Thanh Tuyết cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm lập tức gọi một cuộc điện thoại đặc biệt, sắp xếp người điều tra tình hình thực sự của chuyến bay này.
Không mất nhiều thời gian Diệp Phàm đã nhận được thông tin mà mình muốn có.
Theo thông tin mà anh có được, chuyến bay đó thực sự xảy ra chuyện rồi, vài trăm hành khách trên chuyến bay đều gặp nạn.
Mà nguyên nhân chuyến bay xảy ra chuyện có dấu vết của con người rất rõ ràng.
Điều này khiến Diệp Phàm phẫn nộ, sát ý cuộn trào mãnh liệt trên người, lúc này đôi mắt anh đỏ ngầu.
“Tần Hiên Long, động đến người bên cạnh tao, tao sẽ trừ khử chín họ nhà mày!”
Diệp Phàm nghiến răng nói.
Lúc này điện thoại anh reo lên, không ngờ Lý Linh Lung lại gọi điện đến.
Lần trước vì giúp đỡ Diệp Phàm điều tra chuyện Vương lệnh Tu La Quỷ nên Lý Lung Linh đã lẻn vào trong thần điện Hắc Ám, tổ chức thần bí phương tây, sau đó mất liên lạc với Diệp Phàm.
Đến tận bây giờ cô mới chủ động liên lạc lại với Diệp Phàm.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Diệp Phàm hỏi: “Linh Lung, chuyện bên đó cô điều tra thế nào rồi?”
“Tiến triển hơi chậm.” Lý Linh Lung nói: “Thần điện Hắc Ám này rất phức tạp, thẩm tra và theo dõi các thành viên vô cùng nghiêm ngặt, mấy lần tôi suýt nữa để lộ thân phận.”
“Có điều, mặc dù chuyện Vương lệnh Tu La Quỷ tạm thời vẫn chưa có tiến triển, nhưng tôi lại phát hiện ra manh mối của một chuyện.”
“Chuyện gì?” Diệp Phàm hỏi.
“Tôi tìm thấy tung tích của ‘Nghệ thuật gia’!”
“Cái gì? Diệp Phàm hơi sửng sốt, liền hỏi: “Lẽ nào anh ta là thành viên của thần điện Hắc Ám?”
“Không, nhưng anh ta có sự hợp tác vô cùng chặt chẽ với thần điện Hắc Ám.” Lý Linh Lung nói, cô báo cho Diệp Phàm biết tất cả thông tin và manh mối liên quan đến nghệ thuật gia mà cô điều tra được.
Sau khi nghe tất cả thông tin mà Lý Linh Lung cung cấp, Diệp Phàm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Linh Lung, cô ẩn núp trước đi, tuyệt đối chú ý an toàn, đừng để lộ thân phận, chuyện của nghệ thuật gia, tôi sẽ thông báo để người khác giải quyết.”
“Hihi, sao thế, anh lo lắng cho tôi?” Lý Linh Lung cười nói.
“Đương nhiên rồi!”
“Yên tâm, tôi vẫn chưa trở thành cô dâu của anh, sẽ không xảy ra chuyện đâu!”
“Ừm!” Diệp Phàm nói.
Sau khi tắt cuộc gọi của Lý Linh Lung, Diệp Phàm suy nghĩ một lúc, bấm gọi một số điện thoại, sắp xếp xong chuyện ứng phó với nghệ thuật gia mà Lý Linh Lung nói.
Làm xong những việc này, Diệp Phàm mới ổn định tinh thần, dành hết tâm trí vào việc giải quyết chuyện của Sở Thanh Nhã.
Anh thực sự không ngờ rằng, Tần Hiên Long lại ra tay với Sở Thanh Nhã, điều này do anh nhất thời sơ xuất, dù sao anh và Sở Thanh Tiên đã ly hôn, vì thế không ngờ rằng có người lạ dùng Sở Thanh Nhã để đối phó với anh.
Nghĩ đến việc Sở Thanh Nhã gặp nạn, lại nghĩ đến buổi gặp mặt hôm nay giữa anh và Tần Hiên Long, trong lòng anh cuộn trào sát ý ngất trời.
Ngồi trên sô pha trong đại sảnh của biệt thự, Diệp Phàm đang suy nghĩ.
Lúc này, Triệu Vũ bước vào, nói với Diệp Phàm: “Anh Phàm, em đã bảo người đi điều tra rõ ràng rồi, tên Tần Hiên Long đó đang ở trong một biệt thự riêng biệt ở khu ngoại ô phía Tây Tinh Thành.
“Em cũng đã liên hệ xong với tất cả mọi người, chỉ cần anh Phàm nói một câu, tối nay có thể tiêu diệt Tần Hiên Long.”
“Ừm!” Diệp Phàm gật đầu, nói: “Vậy tối nay hành động đi, động đến giới hạn của Diệp Phàm tôi, cho dù anh ta là ai, có lai lịch thế nào, tôi đều phải giết anh ta!”
Đôi mắt Diệp Phàm híp lại, sát khí lạnh lùng như đao tỏa ra từ người anh.
Tuy nhiên, lúc này, bỗng nhiên điện thoại của Diệp Phàm reo lên.
Diệp Phàm cầm điện thoại xem, là số máy lạ, anh chần chừ một lát, rồi ấn vào nút nghe.
Cuộc gọi điện kết nối, Diệp Phàm hỏi: “Tôi là Diệp Phàm, ông là ai?”
“Diệp Phàm, không phải cậu luôn tìm tôi sao?” Giọng nói nham hiểm vang lên từ đầu dây bên kia.
“Ông là Nghiêm Thế Đông?” Diệp Phàm sững sờ, giọng nói bi kịch, đoán ra thân phận của người ở đầu dây bên kia, anh hỏi: “Ông gọi điện cho tôi có chuyện gì không?”
“Hừ, Diệp Phàm, vốn dĩ nể tình cậu là con rể của Sở đại tướng, tôi không muốn đối đầu với cậu, nhưng cậu ức hiếp người quá đáng, lại dám sỉ nhục em trai tôi, nếu cậu đã muốn tìm đến cái chết, vậy thì tôi sẽ giúp cậu được toại nguyện.”
Nghiêm Thế Đông ở đầu dây bên kia hừ một tiếng lạnh lùng.
“Haha, tiếp ông bất cứ lúc nào.” Diệp Phàm cười khẩy một tiếng rồi trả lời, anh đối đầu với Nghiêm Thế Vân, vì muốn dụ Nghiêm Thế Đông trực tiếp đối phó với anh.
Bây giờ Nghiêm Thế Đông đã mắc bẫy rồi!
“Ba ngày sau, đến sơn trang Phù Vân ở khu ngoại ô phía Bắc, tôi có món quà lớn muốn tặng cho cậu.” Nghiêm Thế Đông nói với Diệp Phàm.
“Món quà lớn?” Diệp Phàm sững sờ.
“Có lẽ là vợ cũ của anh, tên là Sở Thanh Nhã!” Nghiêm Thế Đông hống hách nói.
“Lộp bộp!”
Nghe Nghiêm Thế Đông nói, trong phút chốc Diệp Phàm liền nắm chặt tay, xương phát ra tiếng kêu ‘rắc rắc rắc’
Vốn dĩ anh tưởng Tần Hiên Long hại chết Sở Thiên Nhã.
Nhưng bây giờ Nghiêm Thế Đông lại thừa nhận rồi.
“Nhớ mang em tôi đến, nếu nó thiếu mất một cọng lông, tôi sẽ khiến vợ cũ của cậu chịu sự dày vò.” Nghiêm Thế Đông tàn nhẫn nói, dùng Sở Thanh Nhã uy hiếp Diệp Phàm.
Bây giờ Diệp Phàm vừa phẫn nộ vừa vui mừng.
Phẫn nộ vì Nghiêm Thế Đông lại cả gan động đến người bên cạnh anh, vui mừng vì Sở Thanh Nhã vẫn còn sống.
Trước đó anh còn tưởng Sở Thanh Nhã đã chết rồi, trong lòng vô cùng đau buồn.
Bây giờ, biết được Sở Thanh Nhã vẫn còn sống, anh đương nhiên thấy vui rồi.
“Nghiêm Thế Đông, ông nghe kỹ đây, ông dám làm Thanh Nhã bị thương, tôi bảo đảm sẽ lấy máu tưới cả gia tộc của ông, sư môn của ông, bạn bè người thân của ông......” Diệp Phàm sát ý cuộn trào nói, sau đó tắt máy.