Long Thần Tại Đô

Nghe thấy lời nói của Diệp Phàm, Tiêu Vân Hùng càng thêm kinh hãi.

Đến cả một gia tộc đứng thứ mười bốn trong hàng gia tộc tu tiên ở Hoa Hạ, Diệp Phàm cũng chẳng để vào mắt, thế lực sau lưng Diệp Phàm phải lớn đến mức nào?

Nghĩ đến đây, Tiêu Vân Hùng bất giác run cầm cập, ông ta thật sự bị xuất thân của Diệp Phàm dọa sợ rồi.

"Được!"

Cuối cùng Tiêu Vân Hùng cũng đưa ra quyết định.

Ông ta vốn là người trí dũng kiệt xuất, không phải là loại người tầm thường chậm chạp, đắn đo do dự.

Mặc dù việc giết chết Nghiêm Thế Đông theo như lời Diệp Phàm nói, cần sự liều lĩnh rất lớn.

Nhưng nhiều lúc, muốn làm việc lớn thì bắt buộc phải có sự quả quyết đến cùng.

Đó còn gọi là không tiếc thân mình dám kéo hoàng đế xuống ngựa!

"Ông có thể đưa ra quyết định đúng đắn như vậy, làm tôi rất yên tâm!" Diệp Phàm gật đầu nói.

"Cậu Diệp, vậy bây giờ tôi có nên cho người đuổi người Nghiêm Thế Đông phái tới không?" Tiêu Vân Hùng nghĩ một lát rồi nói.

"Không!" Diệp Phàm lắc đầu, nói: "Chúng ta sẽ diễn một màn kịch đi."


"Diễn kịch?" Tiêu Vân Hùng vô cùng hoang mang nhìn Diệp Phàm, hoàn toàn không hiểu ý của Diệp Phàm.

"Ừm, ông cho người mời người của Nghiêm Thế Đông vào, đồng thời tức giận đuổi đánh tôi và Triệu Vũ ra khỏi nhà họ Tiêu." Diệp Phàm nghĩ một lúc rồi nói với Tiêu Vân Hùng.

Nghe thấy lời của Diệp Phàm, Tiêu Vân Hùng hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng nói: "Cậu Diệp, ý của cậu là muốn tôi giả vờ hợp tác với Nghiêm Thế Đông?"

"Ừm." Diệp Phàm gật đầu.

"Tại sao chứ?"

"Theo tôi được biết, thế lực sau Nghiêm Thế Đông không chỉ có nhà họ Nghiêm, vẫn còn có một nhân vật hoặc một thế lực lợi hại khác hỗ trợ ông ta, cho nên, chỉ cần ông đồng ý hợp tác với ông ta, ông ta nhất định sẽ cung cấp cho ông rất nhiều lợi ích, chỗ lợi ích đó coi như là quà ra mắt tôi tặng cho nhà họ Tiêu các ông đi."

"Ờm, cái này..."

"Yên tâm đi, lát nữa ông chỉ việc đòi hỏi nhiều một chút là được rồi, ông ta nhất định sẽ làm theo."

"Được, tôi hiểu rồi!" Tiêu Vân Hùng nghĩ một lúc rồi nói.

Xác định được Tiêu Vân Hùng đã đạt được thỏa thuận với Diệp Phàm, bốn người thần bí mặc đồ đen bảo vệ Tiêu Vân Hùng thân hình lóe lên một cái liền núp trong bóng tối sau lưng Tiêu Vân Hùng.

Lúc này, Tiêu Vân Hùng liền dặn dò người hầu đi làm theo những lời Diệp Phàm vừa nói, mời người của Nghiêm Thế Đông phái tới vào trong sảnh một cách vô cùng khách khí.

Lúc đối phương còn chưa vào, Tiêu Vân Hùng đã cãi nhau với Diệp Phàm và Triệu Vũ rồi.

Ngoài Triệu Vũ, Tiêu Vân Hùng và Diệp Phàm đều là "tinh anh", kỹ năng diễn xuất siêu phàm thoát tục, hai người cãi nhau y như thật vậy.

Lúc người của Nghiêm Thế Đông phái tới được dẫn vào sảnh, Diệp Phàm và Triệu Vũ cũng đúng lúc nổi giận đùng đùng đi từ sảnh ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt căm hận của Diệp Phàm và Triệu Vũ lúc rời đi, người của Nghiêm Thế Đông phái tới khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉa mai.

Trước khi hắn đến đây, đã nhìn thấy ảnh của Diệp Phàm và Triệu Vũ rồi.

Cho nên hắn liếc mắt qua một cái liền nhận ra Diệp Phàm và Triệu Vũ ngay.

Diệp Phàm, Triệu Vũ và Tiêu Vân Hùng cãi nhau rồi, điều này chứng minh hắn và Tiêu Vân Hùng sẽ nói chuyện dễ dàng hơn.

"Xin ra mắt Tiêu Nhị gia!"

Người của Nghiêm Thế Đông phái tới vô cùng lễ độ chào hỏi Tiêu Vân Hùng, cũng tự giới thiệu luôn bản thân: "Tôi tên là Lâm Siêu, là người bên cạnh Nghiêm thiếu gia, hôm nay tôi đến gặp Tiêu Nhị gia là muốn chuyển lời của Nghiêm thiếu gia."

"Ồ? Nghiêm thiếu gia muốn nhắn nhủ tôi điều gì vậy?" Tiêu Vân Hùng giả vờ như vừa tức giận bình tĩnh trở lại, thuận miệng hỏi Lâm Siêu một câu.

Lâm Siêu vội vàng nói: "Là như thế này, ba ngày sau, Nghiêm thiếu gia sẽ tuyên chiến toàn diện với Diệp Phàm ở sơn trang Phù Vân, nghe nói lần trước nhà họ Tiêu có thù với Diệp Phàm, cho nên Nghiêm thiếu gia muốn mời nhà họ Tiêu cũng liên kết lại nhằm vào Diệp Phàm."


"Ừm, tôi cũng hiểu được đại khái rồi, Nghiêm thiếu gia muốn tôi giúp ông ấy đối phó với Diệp Phàm đúng không?" Tiêu Vân Hùng chau mày lại hỏi.

"Không phải là giúp Nghiêm thiếu gia, mà là nhà họ Tiêu các ông cũng có thù với Diệp Phàm, Nghiêm thiếu gia muốn cho nhà họ Tiêu các ông một cơ hội để báo thù." Lâm Siêu cười cười nói, hắn có thể được Nghiêm Thế Phong phái tới tìm Tiêu Vân Hùng bàn chuyện hợp tác, rõ ràng phải là người có tài ăn nói rất phi phàm.

Cho nên, hắn vừa nói là đã chiếm quyền chủ động vững vàng.

Nhưng Tiêu Vân Hùng cũng không phải hạng vừa, lăn lộn ở Tương Nam nhiều năm như vậy, có nhân vật nào, phong ba bão táp nào mà chưa từng gặp.

Đàm phán loại chuyện thế này, Tiêu Vân Hùng vô cùng lợi hại.

Sắc mặt ông ta ngay lập tức trở nên u ám, nhấn mạnh giọng nói với Lâm Siêu: "Nếu nhà họ Tiêu tôi muốn báo thù, có cần Nghiêm thiếu gia các người cho cơ hội không? Vừa rồi cậu cũng nhìn thấy rồi, hai người vừa rời đi chính là Diệp Phàm và tài xế của cậu ta Triệu Vũ."

"Chỉ cần một câu nói của tôi, người nhà họ Tiêu tôi sẽ băm bọn họ ra."

"Còn cần sự trợ giúp của Nghiêm thiếu gia sao?"

"Ờm..." Những lời này của Tiêu Vân Hùng, lập tức làm cho Lâm Siêu không trả lời được.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Siêu không phản ứng kịp.

Hắn cũng không phải người tầm thường.

Đương nhiên hắn hiểu khoảnh khắc hắn vừa chần chừ, cuộc đàm phán này hắn đã thua rồi, đã mất đi quyền chủ động.

Cho nên, hắn do dự một lát rồi nói: "Được rồi, nếu Tiêu Nhị gia đã khảng khái như vậy, tôi cũng nói thẳng luôn, Nghiêm thiếu gia nói rồi, chỉ cần nhà họ Tiêu các ông đồng ý đứng cùng một chiến tuyến ở sơn trang Phù Vân, có điều kiện gì ông cứ việc mở lời."

"Ồ, vậy sao?" Tiêu Vân Hùng cười mỉa mai một tiếng, nói.

"Tiêu Nhị gia, Nghiêm thiếu gia nhà chúng tôi trước giờ luôn nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ cần ông đồng ý giúp Nghiêm thiếu gia, Nghiêm thiếu gia tuyệt đối sẽ không bạc đãi ông, bạc đãi nhà họ Tiêu." Lâm Siêu vội vàng nói.


"Được rồi, chỉ cần Nghiêm thiếu gia có thành ý, nhà họ Tiêu chúng tôi sẽ đồng ý ra tay." Tiêu Vân Hùng nói: "Đối với nhà họ Tiêu chúng tôi, thù oán gì đó không quan trọng, quan trọng là lợi ích, chỉ cần là chuyện có lợi ích, nhà họ Tiêu chúng tôi sẽ đồng ý dốc hết sức mình."

"Được, tôi chỉ đợi câu nói này của Tiêu Nhị gia thôi!"

Nghe Tiêu Vân Hùng nói, Lâm Siêu vui mừng!

Mặc dù cuộc đàm phán này quyền chủ động đã bị Tiêu Vân Hùng cướp mất, nhưng đối với Lâm Siêu mà nói, lần này hắn đến tìm Tiêu Vân Hùng đơn giản chỉ là bàn chuyện hợp tác với Tiêu Vân Hùng.

Cái giá phải trả càng nhỏ, thì nhiệm vụ hoàn thành tốt.

Mặc dù quyền chủ động đã bị Tiêu Vân Hùng cướp mất, điều này sẽ làm hắn phải trả một cái giá rất cao, nhưng hắn cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ.

Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, tất nhiên sẽ có phần thưởng.

Cho nên, khi Tiêu Vân Hùng đồng ý hợp tác, trong lòng Lâm Siêu vô cùng mỹ mãn.

Diệp Phàm và Triệu Vũ sau khi rời khỏi nhà họ Tiêu, liền thuận đường lái xe tới trung tâm thành phố, lúc này, Triệu Vũ mới đạp chân ga một cái, hỏi Diệp Phàm: "Anh Diệp, tiếp theo chúng ta về nhà nghỉ ngơi sao?"

"Không, đi quán bar Vân Hải một chuyến."

Diệp Phàm nghĩ một lúc rồi nói với Triệu Vũ.

"Anh Diệp đi gặp chị Hào sao?" Triệu Vũ chau mày lại hỏi: "Chị Hào biết anh đến Tinh Thành từ lâu rồi nhưng anh lại không đi tìm chị ấy, chị ấy hình như rất không vui, em khuyên anh đừng nên đi tìm chị ấy nữa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận