Long Thần Tại Đô

Khu ngoại ô phía Tây Tinh Thành, một căn biệt thự xây tách riêng ra gần sông gần núi, không khí trong lành, cảnh sắc tươi đẹp.

Trên chiếc sô pha trong đại sảnh của biệt thự, Tần Hiên Long ngồi thẳng, tay cầm một tấm vải cổ xưa đã bạc màu, bên trên có dòng chữ nhỏ lít nhít, giống như nòng nọc, còn có một vài bức tranh.

Tấm vải cổ xưa này là một cuốn kinh tu hành.

Mặc dù nội dung trong cuốn kinh tu hành đó không hoàn chỉnh, nhưng không thể phủ nhận, cho dù thiếu sót, nhưng nội dung của cuốn kinh tu hành vẫn có giá trị rất lớn, cho dù là Tần Hiên Long cũng đều lựa chọn bỏ thời gian tìm hiểu và nghiên cứu.

Lúc Tần Hiên Long đang tập trung quan sát nghiên cứu nội dung của cuốn kinh tu hành này, dưới sự chỉ đường của một ông già, một thanh niên đi giày da kiểu tây đến đại sảnh của biệt thự.

Thanh niên trông tầm 23, 24 tuổi, dáng người thẳng đứng, vẻ ngoài hiên ngang.

Khuôn mặt vuông chữ điền đúng chuẩn, góc cạnh, vô cùng sắc nét, cùng với ngũ quan hoàn hảo, khiến anh ta trông rất khôi ngô tuấn tú.

Thanh niên này, không phải người bình thường mà là nhân vật kiệt xuất.

“Anh Tần, anh đến Tương Nam sao không bảo em một câu?” Thanh niên nhìn Tần Hiên Long ngồi trên sô pha trong đại sảnh của biệt thự, vui vẻ nói.

Rất rõ ràng, thanh niên này có quan hệ khá tốt với Tần Hiên Long.


“Không phải tôi sợ cậu bận sao?” Tần Hiên Long liền thu lại tấm vải cổ mà anh ta đang nghiên cứu, cười nói với người thanh niên.

“Cho dù có bận thế nào đi nữa, chẳng lẽ không thể thu xếp thời gian tiếp đón anh Tần sao? Anh Tần, anh quá khách khí rồi đấy, không coi em là anh em đúng không?” Thanh niên không để ý đến tấm vải cổ mà Tần Hiên Long thu lại, nói với vẻ mặt nghiêm nghị.

Anh ta tên là Dương Tu, là thế hệ trẻ đầu tiên của nhà họ Dương, gia tộc tu hành đầu tiên ở Tương Nam.

Tần Hiên Long vội vàng nói với Dương Tu bằng giọng điệu nhận tội: “Được được được, chú em Dương, tôi sai được chưa? Lát nữa chúng ta đi uống rượu, tôi tự phạt ba chén, như thế được chưa?”

“Haha, được, vậy hôm nay nhất định không say không về, đúng lúc em có mấy vò linh tửu hảo hạng.” Dương Tu cười lớn nói.

Tần Hiên Long nói chuyện với Dương Tu một lát, Tần Hiên Long nói: “Chú em Dương, không giấu gì cậu, lần này tôi đến Tương Nam là có chuyện cần giải quyết.”

“Hả?” Dương Tư ngây người ra, liền hỏi: “Anh Tần, anh có chuyện gì thì cứ nói với em, nơi khác em không dám nói, nhưng ở chốn Tương Nam này, cho dù là chuyện gì, nhà họ Dương chúng em nhất định có thể giúp đỡ anh.”

“Không cần, không cần!” Tần Hiên Long nói: “Chỉ là một con giun thôi, nếu không phải tôi rảnh rỗi nhàm chán muốn chơi cùng anh ta một chút, thì bất cứ khi nào cũng có thể giết anh ta.”

“Nghe giọng nói của anh Tần đây, ở Tương Nam có người đắc tội với anh sao?” Là ai?” Dương Tu tò mò hỏi.

Trong giới tu hành ở Hoa Hạ, Tần Hiên Long có thể nói là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, có mấy ai dám đắc tội với anh ta chứ? Dương Tu cho rằng trong giới phàm tục lại càng không thể có người dám đắc tội với Tần Hiên Long.

Trong mắt người tu hành, người bình thường là giun dế, là cái cỏ cái rơm……

Nhân vật cấp cao trong giới tu hành như Tần Hiên Long thì càng không cần phải nói, tuyệt đối không thể xảy ra xích mích với người bình thường.

“Diệp Phàm!”

Tần Hiên Long không giấu Dương Tu, thuận miệng nói.

“Diệp Phàm?” Dương Tu nhíu mày, hơi bất ngờ nhìn Tần Hiên Long, hỏi: “Anh Tần, sao anh lại có vướng mắc với anh ta chứ?”

“Hả? Sao thế? Chú em Dương, nghe giọng điệu của cậu, cậu quen người tên Diệp Phàm sao?” Sâu trong đáy mắt Tần Hiên Long lóe lên nụ cười lạnh lùng, giả vờ tò mò hỏi Dương Tu.


Dương Tu nhíu mày, do dự một lát rồi hỏi: “Thực ra cũng không phải quen biết, chỉ là từng nghe một vài chuyện của anh ta.”

“Anh Tần, không giấu gì anh, thực ra nhà họ Dương ở Tinh Thành là một trong dòng chính của nhà họ Dương bọn em.”

“Nhưng vào đời ông nội em, trong nhà họ Dương xảy ra một chuyện lớn, từ đó mạch nhà họ Dương ở Tinh Thành đã rút khỏi giới tu luyện, trở thành một gia tộc bình thường ở Tinh Thành.”

“Thì ra nhà họ Dương ở Tinh Thành còn có lai lịch như thế, chẳng trách lúc đầu có thể đứng vững ở Tinh Thành, thậm chí trở thành gia tộc có thể sánh vai với nhà họ Tiêu.” Tần Hiên Long kinh ngạc nói.

“Mặc dù mạch nhà họ Dương ở Tinh Thành đã rút khỏi giới tu luyện, nhưng vẫn có quan hệ khá tối với tổ địa, tổ địa vẫn đang giúp đỡ nhà họ Dương trong khả năng cho phép.” Dương Tu thở dài nói: “Nhưng sau đó trong một đêm cả nhà họ Dương bị sát hại, thậm chí bên tổ địa cũng không kịp phản ứng lại.”

Tần Hiên Long nhíu mày, suy nghĩ một lý, khó hiểu hỏi: “Chú em Dương, theo giọng điệu vừa rồi của cậu, nếu lúc đầu bên tổ địa nhà họ Dương các cậu kịp phản ứng lại thì có thể giúp đỡ nhà họ Dương ở Tinh Thành sao?”

“Sinh ra cùng một mạch đương nhiên sẽ giúp đỡ!” Dương Tu thuận miệng đáp.

“Vậy tôi không hiểu, cho dù các cậu không thể ngăn cản việc cả nhà họ Dương bị sát hại trong một đêm, nhưng chắc các cậu biết, chủ mưu trong vụ sát hại cả nhà họ Dương là Nghiêm Thế Đông, tại sao không tìm thời cơ để tính sổ?”

“Mặc dù quan hệ giữa Nghiêm Thế Đông và nhà họ Nghiêm không được tốt, nhưng dù sao gã cũng là người nhà họ Nghiêm, vì thế, nếu bọn em động vào gã, nhà họ Nghiêm chắc chắn sẽ lộ diện.”

“Nhà họ Dương các cậu là gia tộc tu hành đầu tiên ở Tương Nam chắc không sợ nhà họ Nghiêm chứ?”

“Nhà họ Dương bọn em đương nhiên không sợ nhà họ Nghiêm rồi.”

“Vậy tại sao?” Tần Hiên Long khó hiểu hỏi.


“Bởi vì loại trừ nhà họ Nghiêm, giới tu hành ở Tương Nam có rất nhiều cao thủ sẽ ra mặt giúp Nghiêm Thế Đông. Hơn nữa, sau khi nhà họ Dương bọn em điều tra, kẻ chỉ đạo vụ sát hại cả nhà họ Dương ở Tinh Thành trong một đêm không phải là Nghiêm Thế Đông mà là kẻ khác.” Dương Tu rất tin tưởng Tần Hiên Long, không nghĩ nhiều, liền nói tất cả mọi việc cho anh ta.

Tần Hiên Long rơi vào trầm tư, qua một lúc lâu anh ta mới hỏi Dương Tu: “Cậu Dương, theo tôi biết, Diệp Phàm có quan hệ rất tốt với mạch nhà họ Dương ở Tinh Thành, lần này đến Tương Nam cũng để tìm lại công lý cho nhà họ Dương ở Tinh Thành, mà trùng hợp là tôi lại có thù với Diệp Phàm, cậu giúp anh ta? Hay là giúp tôi?”

“Anh Tần, việc này anh không cần lo, em sẽ không giúp tên Diệp Phàm.” Dương Tu bình thản nói: “Từ lúc Diệp Phàm vừa đến Tinh Thành, ông em đã cảnh cáo tất cả mọi người, không cho phép bất cứ ai ra tay giúp anh ta, nếu không đồng nghĩ với việc phản bội gia tộc, không chỉ bị đuổi khỏi nhà họ Dương mà còn bị phế bỏ tư cách tu hành.”

“Mà trước giờ em không dính líu đến nhà họ Dương ở Tinh Thành, cũng chẳng gặp tên Diệp Phàm bao giờ.”

“Nhưng khi ở nước ngoài anh Tần đã cứu mạng em, chúng ta là anh em, vì thế em chắc chắn sẽ giúp anh, chứ không giúp tên Diệp Phàm đó.”

“Là vậy sao?” Tần Hiên Long nghĩ một lát rồi nói: “Nếu đã như thế, không biết chú em Dương có thể giúp tôi một việc được không?”

“Anh Tần có gì căn dặn cứ việc nói đi.”

“Mấy ngày nữa, Diệp Phàm tuyên chiến toàn diện với Nghiêm Thế Đông ở sơn trang Phù Vân, tôi hy vọng chú em Dương có thể thay tôi đi một chuyến, giúp Nghiêm Thế Đông.”

“Được!” Dương Tu không hề do dự liền gật đầu, đồng ý giúp đỡ Tần Hiên Long.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận