Long Thần Tại Đô

“Nghiêm thiếu gia nói đúng, chúng ta cùng nhau tấn công người phụ nữ đó, nhất định có thể khiến hắn lúng túng.”

“Tôi không tin, chỉ dựa vào mình hắn ta, thực sự có thể đi ngược đạo trời sao?”

“Quả nhiên Nghiêm thiếu gia chuẩn bị chu toàn rồi, đến cao thủ giới tu luyện cũng đã mời âm thầm đến, chỉ cần họ đến, hôm nay tên Diệp Phàm đó chắc chắn sẽ bị giết chết.”

“Cao thủ giới tu hành yếu nhất cũng là cảnh giới kim đan, nhưng một khi bước vào cảnh giới kim đan là có thể hưởng thụ 800 tuổi thọ!”

……

Nghe Nghiêm Thế Đông nói lập tức sẽ mời cao thủ của giới tu luyện đến viện trợ, khắp đại sảnh bắt đầu sôi sục lên, dường như lúc này tất cả mọi người đều kích động.

Phải biết là, trong đám người này, ngoài một vài người có lai lịch thân phận không tầm thường.

Những người khác chỉ mới tiếp túc với giới tu hành mà thôi.

Trước giờ bọn họ chưa từng gặp cao thủ cảnh giới kim đan trong giới tu hành.

Vì thế, bọn họ rất hào hứng và thích thú với việc được gặp cao thủ cảnh giới kim đan trong giới tu hành.

Tinh thần chiến đấu của mọi người phấn chấn hẳn lên, lấn át đi nỗi sợ hãi đối với sự hung ác của Diệp Phàm, tất cả đều ùn ùn tiến lên, làm theo những gì Nghiêm Thế Đông nói, tất cả đều hướng mục tiêu vào Sở Thanh Nhã đang nằm trên mặt đất.

Ánh mắt Diệp Phàm lạnh lẽo đến cực điểm, sát ý không ngừng tăng lên, cùng với đó sương máu trong mười mét khắp cơ thể anh càng trở nên dày đặc, trên con dao quân dụng màu đen có rất nhiều ký hiệu thần bí và đường vân trở nên lấp lánh chớp nhoáng.


Quả thực anh rất mạnh, cho dù không dùng sức mạnh thực sự của mình, nhưng chỉ dựa vào con dao quân dụng trong tay là có thể dễ dàng giết chết tất cả mọi người ở đây.

Vấn đề mấu chốt chính là bây giờ có Sở Thanh Nhã ở bên cạnh anh, mà đám người xung quanh đều lấy cô làm mục tiêu tấn công.

Anh muốn bảo vệ Sở Thanh Nhã không bị thương, chắc chắn sẽ gặp chút khó khăn.

Đây cũng chính là lý do đến tận bây giờ Nghiêm Thế Đông vẫn không hề hoang mang, bởi vì gã cho rằng, có thể đám đông trong đại sảnh không thể giết Diệp Phàm, nhưng muốn giam chân anh lại là chuyện đơn giản.

“Tiêu Vân Hùng, đưa Sở Thanh Nhã đi!”

Diệp Phàm vung con dao quân dụng màu đen trong tay, sau khi giúp Sở Thanh Nhã chặn một đợt tiến công, hét lớn với Tiêu Vân Hùng đang ở trong đám đông.

“Rõ!”

Nghe Diệp Phàm nói, Tiêu Vân Hùng vội đáp lại.

Hơn nữa, trước đó khi bao vây tấn công Sở Thanh Nhã, Tiêu Vân Hùng đã để người của ông ta đến gần Sở Thanh Nhã, bây giờ, sau khi có được mệnh lệnh của Diệp Phàm, người mà Tiêu Vân Hùng sắp xếp lập tức bảo vệ Sở Thanh Nhã, đưa cô rời khỏi đám đông.

Phía sau Tiêu Vân Hùng có bốn bóng người cũng nhảy ra, giúp nhà họ Tiêu bảo vệ Tiêu Vân Hùng và Sở Thanh Nhã rời đi.

Ầm!

Diệp Phàm bước ra, giúp đám người Tiêu Vân Hùng chặn sự truy kích của những kẻ khác.

Tay anh giữ con dao quân dụng màu đen, tựa như chiến thần bất bại, không ai có thể vượt qua sông Lôi Trì, còn Tiêu Vân Hùng rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước, lập tức đưa Sở Thanh Nhã lao ra khỏi đại sảnh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Nghiêm Thế Đông liền ngây ra đó.

Gã không ngu ngốc, ngược lại là một kẻ vô cùng thông minh, vì thế, nghĩ một chút là hiểu tình huống cụ thể là gì.

“Nhà họ Tiêu thật đáng ghét, đáng ghét......”

“Đợi tôi giết chết Diệp Phàm, nhất định sẽ tiêu diệt cả nhà họ Tiêu, lừa gạt Nghiêm Thế Đông tôi nhất định sẽ khiến các người trả cái giá đau đớn.”

Nghiêm Thế Đông gào thét.

Đồng thời, gã nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm gọi cho một số cao thủ trong giới tu tiên mà gã đã liên hệ từ trước.

Gã nhất định phải nắm bắt thời gian, bởi vì mất con tin Sở Thanh Nhã, gã sẽ không thể chắc chắn rằng mọi người ở đây có thể khống chế được Diệp Phàm.

Nhưng điều khiến Nghiêm Thế Đông điên tiết đó là gã gọi liền mấy cuộc nhưng mấy vị cao thủ trong giới tu thành mà gã liên hệ trước đó đều không nhấc máy.


Điều này khiến gã cảm thấy hơi bất an!

Lúc này, không còn bị khống chế bởi Sở Thanh Nhã, Diệp Phàm càng trở nên tàn bạo, cũng không còn gì đáng để kiêng dè nữa, anh vung con dao quân dụng màu đen trong tay, giống như tia chớp đen xé toạc hư không.

“Aaaaaaaaa......”

“Chạy, mau chạy đi, tên này quá tàn bạo, tử thần đã thật đến rồi.”

“Không còn sự kìm chân của người phụ nữ đó, chúng ta căn bản không phải đối thủ của hắn, tiếp tục chém giết thế này, chúng ta sẽ chết, mau chạy đi thì hơn.”

“Theo tình hình bây giờ, cho dù Nghiêm thiếu gia mời cao thủ của giới tu thành đến, chúng ta cũng không thể cầm cự cho đến lúc họ tới, vì thế, chúng ta mau chạy đi.”

......

Diệp Phàm giống như hổ nhảy vào đàn cừu, anh vung con dao quân dụng trong tay, giống như thái rau bổ dưa, chỉ trong vòng hơn mười giây, hơn trăm người đã bị anh giết chết.

Đối diện với Diệp Phàm máu chảy khắp người, giống như Tu La bước ra từ địa ngục, tất cả mọi người đều sợ vỡ mật.

Ai ai cũng không dám ra tay với Diệp Phàm nữa.

Thậm chí một số người còn bắt đầu tháo chạy.

“Mẹ kiếp, rốt cuộc là sao?” Lúc này, trong lòng Nghiêm Thế Đông nôn nóng, sốt ruột.

Bởi vì, gã gọi cho tất cả các vị cao thủ mà gã thương lượng trước đó, nhưng không một ai nghe máy.

Thậm chí gã còn dùng thủ đoạn đặc biệt, liên hệ với vài vị sư thúc của gã, nhưng lời mời gửi đi không có hồi âm, không ai trả lời, điều này sao có thể không khiến Nghiêm Thế Đông thấy hoang mang, lo sợ chứ?


“Aaaaaaaaa......”

Lúc một số người lựa chọn bỏ chạy, bọn vừa lao ra khỏi đại sảnh liền kêu thảm thiết, tất cả đều ngã trên mặt đất.

Trán của họ có một lỗ máu kinh hoàng.

Không biết từ lúc lúc nào, người của Diệp Phàm đã mai phục ở bên ngoài sơn trang Phù Vân.

Bịch bịch!

Đồng thời, cũng có mấy chục đầu người rơi vào trong đại sảnh, nhìn thấy mấy chục cái đầu đó, Nghiêm Thế Đông đứng ngây ra, trong phút chốc đồng tử dãn to ra, vẻ mặt không thể tin nổi, gã không dám tin sự việc trước mắt là thật.

Mấy chục đầu người kia đều là các vị cao thủ mà gã thương lượng trước đó.

Lúc này, những người khác trong đại sảnh đều bị dọa sợ, ai ai cũng kinh sợ nhìn Diệp Phàm, không dám chạy ra bên ngoài cũng không dám ra tay với anh.

Toàn thân Nghiêm Thế Đông run lẩy bẩy, gã nhìn Diệp Phàm, run rẩy nói: “Mày, mày rốt cuộc mày đã làm gì?”

“Ông không nhìn thấy sao?” Diệp Phàm bình thản nói: “Nói với ông thế này thế, tất cả át chủ bài mà ông chuẩn bị đều đã dùng hết rồi.”

“Bây giờ tôi cho ông một cơ hội có thể chết một cách thoải mái.”

“Chỉ cần ông đồng ý nói ra, hung thủ thực sự đứng sau điều khiển ông sát hại cả nhà họ Dương ở Tinh Thành, tôi sẽ chém đầu ông một nhát, nếu không, ông sẽ cảm nhận được thế nào gọi là bị dày vò đến chết!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận