Long Thần Tại Đô

Mặc dù Tần Hiên Long nhìn có vẻ vô cùng điềm đạm, nhưng lời nói lại rất sắc bén, như kiếm thần sắc nhọn, không hề lưu tình chút nào.

Ý đồ của anh ta rất rõ ràng, nếu Diệp Phàm không đồng ý yêu cầu của anh ta, anh ta sẽ giết chết Tiêu Lang.

Câu nói này của Tần Hiên Long không phải là ăn nói xằng bậy mà là câu nói có sức mạnh.

Anh ta là thần tử của một vùng, hơn nữa trong tất cả những thần tử thánh nữ của giới tu hành ở Hoa Hạ, địa vị của anh ta cũng rất cao, chuyện đứng trong top năm top mười chắn chắn không thành vấn đề.

Phải biết rằng, thần tử thánh nữ của giới tu hành ở Hoa Hạ khoảng tầm hơn một trăm người.

Mà mỗi vị thần tử thánh nữ đều tuổi trẻ tài cao, Tần Hiên Long có thể đứng vào top mười trong một trăm người, thực lực mạnh không thể tưởng tượng nổi.

Anh ta muốn giết chết kẻ cỏn con như Tiêu Lang là chuyện rất dễ dàng.

Mặc dù Tiêu Lang là một trong những thanh niên tuổi trẻ tài cao trong giới tu hành ở khu vực Tương Nam, Tần Hiên Long cũng chẳng coi ra gì.

Bởi vì, Tiêu Lang so với anh ta giống như là rồng thần so với kiến hôi vậy, rồng thần muốn nghiền chết một con kiến hôi chẳng phải là chuyện quá dễ dàng sao?

Tần Hiên Long vẻ mặt bình thản nhìn Diệp Phàm, vẻ thản nhiên của anh ta giống như ăn đứt Diệp Phàm vậy, sau khi nhấp một ngụm trà nhỏ, anh ta nói: "Diệp Phàm, anh là người thông minh, chắc cũng hiểu rõ, dù anh có lợi hại như thế nào, nhưng muốn bảo vệ Tiêu Lang khỏi tay tôi, thì gần như không có khả năng."

"Suy cho cùng, dù anh có bao nhiêu thế lực mai phục ở Hoa Hạ, nhưng lại không dám quang minh chính đại tiếp xúc với Tiêu Lang, còn tôi thì có thể quang minh chính đại giết chết Tiêu Lang."


"Cho nên tôi cảm thấy, đối với đề nghị của tôi, anh chẳng cần phải lãng phí lời gian suy nghĩ nhiều, đồng ý lời đề nghị của tôi luôn đi."

"Vậy sao?" Diệp Phàm chau mày lại suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười, nói: "Anh nói rất đúng, anh muốn giết chết Tiêu Lang, tôi quả thực không có cách nào ngăn cản, đề nghị của anh, cho dù tôi có bằng lòng hay không, tôi cũng chỉ có thể lựa chọn đồng ý mà thôi."

"Ha ha!" Tần Hiên Long cười rất đắc ý, rất tự tin, tiếp tục nói: "Diệp Phàm, thật ra anh không cần phải có bất cứ tâm tình đối lập nào, giữa chúng ta mặc dù có chút ân oán, mãi mãi không thể trở thành bạn bè, nhưng mà đối với chuyện muốn thành nghiệp lớn, đôi khi vì lợi ích chung của hai bên, mặc dù là người có thâm thù đại hận với mình cũng có thể tạm thời liên minh lại, trở thành đồng đội có lợi cho đôi bên."

"Theo lời đề nghị của tôi, anh không những không thiệt thòi mà ngược lại, bởi vì có sự tham gia của tôi lại càng dễ dàng nâng đỡ Tiêu Lang lên vị trí thần tử ở khu vực Tương Nam hơn."

"Ngoài ra, nể mặt việc chúng ta là đồng minh trong khoảng thời gian ngắn, tôi thậm chí có thể làm người hòa giải, cho anh một cơ hội để bình tĩnh nói chuyện với nhà họ Nghiêm, hóa giải ân oán gây ra bởi sự kiện ở sơn trang Phù Vân giữa anh và nhà họ Nghiêm cùng với hơn nửa giới tu hành ở khu vực Tương Nam."

Tần Hiên Long rất biết cách thương lượng, không chỉ phân tích cho Diệp Phàm cái lợi cái hại của sự hợp tác, thậm chí còn nghĩ tới việc giải quyết cho Diệp Phàm mối phiền phức chính trước mắt.

Nếu như là người bình thường chắc chắn sẽ đồng ý hợp tác với Tần Hiên Long.

Dù gì thì từ những lời Tần Hiên Long vừa nói, hợp tác sẽ có lợi cho cả hai bên, nếu không hợp tác, đối với Diệp Phàm chỉ có hại.

Nhưng Diệp Phàm không đồng ý Tần Hiên Long ngay, anh nhìn chằm chằm Tần Hiên Long, cầm bát trà trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch bát trà, sau đó nói với Tần Hiên Long: "Nói thật, theo như những lời anh vừa nói, hợp tác với anh, đúng là chuyện có lợi với tôi nhất, nhưng vấn đề là..."

Nói đến đây, Diệp Phàm cố ý dừng lại một chút, không nói nữa.

"Vấn đề là gì?" Tần Hiên Long chau mày lại, hỏi theo bản năng.

"Thật ra cũng không phải là vấn đề gì cả, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, anh có tư cách gì để hợp tác với tôi?" Diệp Phàm nhún vai một cái, vô cùng bình tĩnh nói.

"Anh nói cái gì?"

"Vừa rồi tôi nói còn chưa đủ rõ sao? Vậy tôi nói lại lần nữa là được, xin hỏi anh có tư cách gì để hợp tác với tôi?"

"Ha ha!" Sau khi nghe thấy lời Diệp Phàm nói, Tần Hiên Long ngây người một chút, sau đó cười lớn mấy tiếng, sau khi cười xong, vẻ mặt anh ta liền đột ngột trầm xuống, nói với Diệp Phàm: "Diệp Phàm, có khí phách, anh rất có khí phách!"

"Tần Hiên Long tôi sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên tôi gặp người có khí phách như anh."

"Tốt, rất tốt, nếu anh đã nói như vậy, tôi cũng không phí lời với anh nữa, anh cứ chờ đấy mà xem, trong vòng ba ngày, tôi có thể giết chết Tiêu Lang, còn nữa, tôi sẽ giúp liên minh hơn nửa giới tu hành ở Tương Nam do nhà họ Nghiêm đứng đầu, nhiều nhất là ba tháng, tôi không chỉ khiến anh chết ở Hoa Hạ, mà còn làm những người bên cạnh anh cũng chôn cùng với anh, bao gồm cả mỗi một thành viên trong quân đoàn đánh thuê Long Thần thành lập ở nước ngoài cũng chỉ có con đường chết."


"Ha ha!" Diệp Phàm cười khẽ một tiếng, hoàn toàn không coi lời nói của Tần Hiên Long ra gì, anh hời hợt nói: "Nếu anh muốn chết sớm, tôi có thể thành toàn cho anh."

"Vậy cứ để rồi xem, rốt cuộc là ai chết."

Tần Hiên Long sát khí đùng đùng nói.

Anh ta lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, đôi mắt phóng ra những ánh nhìn sắc bén như thanh kiếm, làm cho người khác phải kinh hồn bạt vía, vô cùng khó chịu.

Diệp Phàm không hề sợ hãi, lập tức lạnh lùng đối mặt với Tần Hiên Long.

Hai người đối mặt nhau, khiến cho bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề, thậm chí còn làm cho người ta có một loại lầm tưởng, cảm giác nhiệt độ không khí trong khu vực này đột ngột giảm xuống mười mấy độ, có một loại cảm giác giá buốt.

Gang bàn chân cũng toát ra khí lạnh.

Sau mười phút Tần Hiên Long và Diệp Phàm nhìn nhau, anh ta vô cùng giận dữ đứng lên, vẻ mặt âm trầm bước ra khỏi ngôi đình.

Anh ta vốn vui vẻ mà đến, bây giờ lại phải mất hứng đi về.

Tâm trạng anh ta hết sức tồi tệ.

Anh ta là con người rất cao ngạo, suy nghĩ tinh tế, vốn tưởng rằng lần này đã ăn đứt Diệp Phàm.

Nhưng không ngờ rằng, Diệp Phàm là một tên ngang ngạnh ương bướng.

Điều này làm anh ta rất tức giận.


"Ồ, không phải lúc trước tôi nói rồi sao? Anh đến đây uống trà không sao cả, nhưng uống trà xong thì phải dọn dẹp."

Vào lúc Tần Hiên Long bước ra khỏi ngôi đình, Diệp Phàm nói to với Tần Hiên Long.

Nghe thấy lời Diệp Phàm, Tần Hiên Long dừng bước lại, ánh mắt anh ta lóe lên sát khí lạnh lùng, hận không thể lập tức ra tay với Diệp Phàm, nhưng cuối cùng anh ta vẫn nhịn.

"Hừ!"

Tần Hiên Long hừ một tiếng, không thấy anh ta có bất cứ động tác nào, chỉ là cơ thể rung nhẹ một cái, từ trong cơ thể anh ta một luồng uy lực vô cùng bộc phát ra, như một ngọn núi sừng sững đè lên mặt chiếc bàn đá.

Toang!

Bộ đồ trà trên chiếc bàn đá lập tức bị đập vỡ, hơn nữa tất cả bộ đồ trà kể cả trà đang sôi sục trong nháy mắt cũng bốc hơi, hóa thành bột mịn biến mất.

Mà chuyện kinh khủng nhất là chiếc bàn đá lại không hề hư hại chút nào.

Có thể thấy được, năng lực khống chế sức mạnh của Tần Hiên Long đã đạt đến mức độ kinh khủng như thế nào.

Mặc dù Diệp Phàm và Tần Hiên Long là kẻ thù nhưng nhìn chiêu thức này, anh cũng không thể không khâm phục, Tần Hiên Long thật sự rất mạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận