Long Thần Tại Đô

Nắm đấm hướng về Nghê Đại Hoành bị một sức mạnh vô hình chặn lại khiến Diệp Phàm cảm thấy vô cùng tức giận.

Anh biết chắc chắn là có người tu hành đang âm thầm giở trò.

Thần thức của anh lập tức tia xung quanh.

Bất kỳ động tĩnh nào trong phạm vi một trăm mét, anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Dựa vào thần thức, anh phát hiện ra một người tu hành đang núp ở bên trên vách tường bên trái đường lớn.

“Mau cút ra đây cho tôi!”

Diệp Phàm hét lớn một tiếng, vung tay trái, toàn thân đen kịt, anh phi lưỡi dao quân dụng màu đen đẫm máu ra bên ngoài, giống như một mũi tên sắc nhọn, lao về phía người tu hành bên trên vách tường.

Bên trên vách tường có một ông già mặc chiếc áo dài màu xám đang chắp tay sau lưng.

Ông ta không hề sợ hãi con dao quân dụng mà Diệp Phàm vung ra, không nhìn thấy ông ta có bất cứ hành động gì, một luồng năng lượng giống như vô số xiềng xích quấn chặt lấy con dao.

Đồng tử Diệp Phàm co lại, anh nhận ra ông già mặc áo dài màu xám đó rất siêu phàm, là một cao thủ trong giới tu hành.

Nếu không sử dụng thủ đoạn đặc biệt, anh hoàn toàn không phải đối thủ của ông già mặc áo dài màu xám đó.

“Cậu bạn Diệp Phàm, hãy dừng tay lại!”

Tuy nhiên, ngay lúc Diệp Phàm đang bất chấp mọi giá chuẩn bị huy động toàn bộ sức mạnh chiến đấu, ông già mặc áo dài màu xám bỗng nhiên nói.


“Ông quen tôi sao?” Diệp Phàm hơi sững sờ.

“Chuyện ở sơn trang Phù Vân, danh tiếng của cậu đã chấn động khắp đất Tương Nam, sao tôi lại không nhận ra cậu chứ?” Ông già mặc áo dài màu xám mỉm cười nói.

Lúc nói, chỉ nhìn thấy cơ thể của ông già mặc áo dài màu xám lóe lên một cái, trong phút chốc đã nhảy từ trên vách tường xuống, xuất hiện bên cạnh Nghê Đại Hoành, tay trái ông tay hơi cong lại, con dao quân dụng màu đen liền trở về tay Diệp Phàm.

Diệp Phàm nhìn ông già mặc áo dài màu xám một lượt từ đầu tới chân, rồi hỏi: “Rốt cuộc ông là ai, ông bảo vệ người này sao? Nếu ông muốn bảo vệ hắn ta, vậy thì không có gì để nói, hôm nay tôi quyết sống chết một trận với ông.”

“Haha!” Ông già mặc áo dài màu xám cười, bình thản nói: “Cậu đừng nóng vội, nghe lão già này nói xong đã.

Tôi họ Dương, tên Nhuận Nông.

Ừm, xét về vai vế, Dương Thần phải gọi lão già này là thái thái thái gia gia!”

“Ông là lão tổ của nhà họ Dương?” Diệp Phàm kinh ngạc.

Anh lập kế hoạch ở Tương Nam, đương nhiên nắm rõ thông tin của những nhân vật quan trọng ở đất Tương Nam

Vì thế, cho dù anh chưa từng gặp ông già mặc áo dài màu xám trước mắt.

Nhưng anh biết lão tổ của nhà họ Dương, gia tộc tu hành đứng đầu Tương Nam tên là Dương Nhuận Nông.

“Ừm!” Dương Nhuận Nông gật đầu, nói: “Bạn nhỏ Diệp Phàm, tôi đã biết chuyện cậu đòi lại công lý cho nhà Dương Thần, nói ra người làm lão tổ như tôi cảm thấy có chút hổ thẹn.

Bốn mươi năm qua, tôi luôn bế quan, mấy ngày trước mới xuất quan.

Không ngờ rằng nhà họ Dương của tôi lại lâm vào hoàn cảnh này, tôi cảm thấy rất đau khổ.

Cậu yên tâm, đợi đến khi tôi về nhà họ Dương, chắc chắn sẽ tuyên bố với giới tu hành ở địa phận Tương Nam, bất cứ ai muốn lôi chuyện ở sơn trang Phù Vân để làm khó cậu thì đều là kẻ thù của nhà họ Dương.”

“Không cần thiết phải làm thế!” Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Dương Nhuận Nông không hề để ý đến thái độ của Diệp Phàm, cũng không day dứt vấn đề gánh họa thay Diệp Phàm, mà quay người chỉ vào Nghênh Đại Hoành rồi nói: “Lần này tôi xuất quan, đúng lúc gặp được người lợi dụng danh nghĩa nhà họ Dương, làm một số giao dịch bất chính với các tổ chức nước ngoài.

Vốn dĩ tôi định tìm hiểu ngọn ngành, điều tra ra kẻ chỉ đạo đằng sau hắn ta.

Không ngờ rằng hắn ta đã đấu với bạn nhỏ Diệp Phàm rồi.

Mặc dù không thể tiếp tục điều tra manh mối từ chỗ hắn ta, nhưng bây giờ hắn ta chưa thể chết, tôi cần đưa hắn về nhà họ Dương, chỉnh đốn lại nếp sống của nhà họ Dương chúng tôi.

Nhưng cậu yên tâm, cho dù nhà họ Dương chúng tôi lâm vào hoàn cảnh nào đi chăng nữa, tuyệt đối sẽ không vi phạm phép tắc dân tộc, sẽ không đụng chạm đến, con người này đã chạm đến giới hạn của nhà họ Dương, tôi đương nhiên sẽ khiến hắn phải chịu kết cục đau khổ hơn cả cái chết.


Nghe Dương Nhuận Nông nói, Diệp Phàm nhíu mày lại, do dự một hồi rồi nói: “Được, vậy tôi tạm thời tha mạng cho hắn, nhưng tôi hy vọng lời ông vừa nói đều là thật, nếu ông muốn bao che cho hắn, vậy thì, đừng trách tôi không nể tình anh Thần, tiêu diệt nhà họ Dương ở Tương Nam.

“Ờ……” Dương Nhuận Nông ngây người ra, nhưng ông ta không tức giận vì lời cảnh cáo ngang ngược của Diệp Phàm, ngược lại còn cười nói: “Bạn nhỏ Diệp Phàm, cậu yên tâm, từ trước tới giờ lời nói của tôi rất có trọng lượng!”

“Vậy được thôi!”

Diệp Phàm gật đầu, không làm khó Dương Nhuận Nông nữa.

Dương Nhuận Nông nhìn Nghê Đại Hoành ở bên cạnh, sắc mặt hắn tái mét lại, hắn nghe qua uy danh và tính cách của Dương Nhuận Nông từ lâu.

Vì thế hắn biết rõ, một khi rơi vào tay Dương Nhuận Nông, kết cục sẽ thảm như thế nào.

Dương Nhuận Nông giơ tay túm lấy bả vai của Nghê Đại Hoành, trong phút chốc đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người, ai cũng đều sững sờ!

“Vãi chưởng, ông già lúc nãy là thần thánh sao? Loáng cái đã không thấy người đâu? Còn nữa, ông ta vừa nhảy từ vách tường xuống, chỗ đó chắc phải cách mặt đất hơn hai trăm mét."

“Thần tiên lục địa trong truyền thuyết sao?”

“Thật không ngờ, trên thế gian này thực sự có thần tiên!”

“Dương Nhuận Nông? Tôi lăn lộn ở đất Tương Nam mấy chục năm rồi, sao chưa từng nghe đến nhân vật lớn nào tên là Dương Nhuận Nông?”

……

Sau khi đám đông hoàn hồn lại, lập tức xì xào bàn tán.

Đám người này đa phần là người bình thường.

Trước giờ chưa từng gặp người tu hành!

Nhìn thấy sức mạnh thần tiên của Dương Nhuận Nông, ai nấy đều cảm thấy kinh ngạc.


“Đi nhanh quá, quên xử lý rồi!”

Lúc này, giọng nói của Dương Nhuận Nông truyền đến, một luồng sức mạnh vô hình bao phủ khu vực này, tất cả mọi người đều bị lấy đi ký ức liên quan đến Dương Nhuận Nông.

Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc!

Thủ đoạn của Dương Nhuận Nông quá đáng sợ!

Ở một nơi xa, trong phút chốc có thể lấy đi ký ức của hầu hết tất cả mọi người.

Đây chắc chắn là sự tồn tại của cấp thần tiên lục địa, mới có thể làm được chuyện này.

Mọi người ở đó bị lấy đi một phần ký ức, nhưng lại không nhận ra, họ chỉ nhớ mang máng, Nghê Đại Hoành bị một ông già dẫn đi.

Diệp Phàm không bị Dương Nhuận Nông lấy đi ký ức, anh không để ý đến đám người xung quanh, mà ngẩng đầu nhìn Tô Đại Mỹ ở cách đó không xa, lúc này nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt của bà ta.

Bà ta tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Diệp Phàm.

Bây giờ, người con trai cả Nghê Đại Hoành mà bà dựa dẫm cũng bị người ta dẫn đi rồi.

Một mình đối đầu với Diệp Phàm, bà ta cảm thấy vô cùng bất lực.

“Cậu, cậu muốn làm gì? Tôi, tôi cảnh cáo cậu, con trai út của tôi là một giáo sư rất có tiếng, cậu dám đánh tôi, tôi sẽ bảo con trai viết một bài báo rồi đăng nó lên, đến lúc đó sẽ khiến cậu trở thành đối tượng bị hàng ngàn người chửi rủa.” Tô Đại Mỹ vừa sợ hãi lùi về sau, vừa lên tiếng đe dọa Diệp Phàm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận