Long Thần Tại Đô

Đúng lúc con rắn bằng máy mở há to miệng muốn nuốt trọn Hứa Ác Lai.

Bịch!

Đột nhiên, cơ thể Hứa Ác Lai rung một cái, như bá vương tháo giáp, trong nháy mắt đã tránh được sự tấn công của con rắn bằng máy, ngay sau đó, hai chân đạp một cái lên mặt đất, nhảy lên cao, hung hăng giơ quyền lên đập một cái vào đầu con rắn bằng máy.

Lực của quyền tấn công này khiến cho con rắn bằng máy lập tức biến thành một đống vụn gỗ.

"Trời đất ơi..."

Nhìn thấy cảnh này, người thợ mộc ở dưới cây hòe già vô cùng đau lòng.

Hứa Ác Lai lạnh lùng nhìn lướt qua ba người trong sân, nói: "Vẫn muốn tiếp tục chơi sao?"

Ba người trong sân ngơ ngác nhìn nhau, lập tức lưỡng lự!

Thực lực của Hứa Ác Lai đã bày ra trước mát, cho dù là ba người liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của anh ta.

Nếu không phải Hứa Ác Lai không muốn giết bọn họ, thì chỉ cần một chiêu là đã có thể giết chết cả ba người rồi.

"Hứa Ác Lai, anh có ý gì? Lại bắt nạt người của em đúng không?"

Đúng lúc này, âm thanh chuông bạc dễ nghe vang lên, một cô gái bước từ căn phòng trong sân ra.


Cô gái này nhìn khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, vẻ ngoài xinh xắn hoạt bát, khuôn mặt đẹp đến nỗi khiến cho người ta không thở nổi, lúc này cô ta phồng má lên, vẻ mặt không vừa lòng nhìn Hứa Ác Lai.

Nhưng mà, Hứa Ác Lai không hề để ý đến cô gái, mà nói với Diệp Phàm đang ở bên cạnh: "Đây là em gái tôi Hứa Nhị Cẩu, chuyện còn lại giao cho cậu đấy, có thể đàm phán để nó tham gia vào kế hoạch của cậu hay không còn phải xem khả năng của cậu, tôi ra ngoài hóng mát một chút."

"Hứa Nhị Cẩu? Ha ha..."

Diệp Phàm ngây người một lát, sau đó bật cười.

Em gái của Hứa Ác Lai rõ ràng rất xinh đẹp như thơ như tranh vậy mà tên thật lại quá là...ngộ nghĩnh!

"Cười cái gì mà cười? Chán sống rồi à? Hay là muốn ăn rắm hả?"

Hứa Nhị Cẩu lạnh lùng liếc Diệp Phàm một cái, tức giận nói.

Hứa Ác Lai giới thiệu Hứa Nhị Cẩu với Diệp Phàm một chút rồi quay người rời khỏi sân, dường như không muốn ở trong sân thêm một giây nào nữa.

"Hừ..." Diệp Phàm quan sát kỹ Hứa Nhị Cẩu một lượt, không đùa cợt nữa mà nghiêm túc trở lại, nói: "Là như thế này, tôi có một chuyện cần sự giúp đỡ của các cô."

"Chuyện gì?" Hứa Nhị Cẩu thuận miệng hỏi.

"Liên quan tới bản đồ kho báu cất giấu trong Tiên Hạ Tam Bảo..." Diệp Phàm nói rõ ngọn ngành, nói hết chuyện bản đồ kho báu trong Tiên Hạ Tam Bảo và kế hoạch của mình nói cho Hứa Nhị Cẩu.

Anh tin tưởng Hứa Ác Lai, đương nhiên cũng sẽ tin tưởng Hứa Nhị Cẩu.

Sau khi nghe Diệp Phàm nói xong, Hứa Nhị Cẩu chau mày lại, ba người vừa rồi vây đánh Hứa Ác Lai cũng nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt khó chịu.

Điều này làm Diệp Phàm cảm thấy tình hình có gì đó không đúng.

"Thì ra, tất cả đều là âm mưu của anh, anh được lắm!" Một lúc sau, Hứa Nhị Cẩu mới nói: "Muốn tôi giúp anh, cũng không phải là không được, quan trọng là phải xem thành ý của anh lớn thế nào."

Diệp Phàm cười rồi nói: "Em gái, nếu tôi đoán không nhầm, cô và ba người bạn của cô đều dựa vào việc đào trộm mộ mà sống?"

"Tôi khinh, cái gì mà đào mộ? Anh nói linh tình cái gì thế? Chúng tôi là nhà khảo cổ danh chính ngôn thuận." Hứa Nhị Cẩu tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm, sau đó nói với người đàn ông trung niên béo: "Lão Đỗ, mau đi lấy giấy chứng nhận khảo cổ của tôi ra đây cho tên này xem."

"Vâng!" Người đàn ông trung niên béo lập tức cầm một tờ giấy chứng nhận quơ quơ trước mặt Diệp Phàm, nói: "Thằng nhóc, nhìn cho rõ đi? Đây là giấy chứng nhận khảo cổ thật đấy."

"Ờm..." Diệp Phàm cảm thấy không còn gì để nói, nhưng lại không so đo về vấn đề này với Hứa Nhị Cẩu, anh nghĩ một lát rồi nói: "Tôi nghĩ, các người cũng đã lấy được bản đồ kho báu trong Tiên Hạ Tam Bảo rồi, thậm chí đã bắt đầu vạch kế hoạch rồi đúng không? Như thế này đi, chỉ cần các người giúp tôi, kho báu trong Tiên Hạ Tam Bảo tôi chỉ lấy ba món, toàn bộ những thứ khác đều thuộc về các người, thế nào?"

Nghe thấy điều kiện Diệp Phàm đưa ra, Hứa Nhị Cẩu và ba người trong sân đưa mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi một lúc.


"Nói lời phải giữ lấy lời!" Hứa Nhị Cẩu đưa ra quyết định!

Sau đó, cô ta giới thiệu một lượt ba người trong sân vừa rồi vây đánh Hứa Ác Lai cho Diệp Phàm.

Người đàn ông trung niên béo tên là Đỗ Tiên Hà, biệt hiệu Lão Đỗ.

Người thợ mộc ngồi dưới cây hòe tên là Mạc Thiên Cơ, sở trường là máy móc, tượng gỗ, biệt hiệu là Thợ Mộc.

Còn người thanh niên ngồi nghịch kiếm bên giếng cũ tên Lãnh Ngôn, là một cao thủ kiếm thuật, biệt hiệu là Tiểu Lãnh.

Hứa Nhị Cẩu là lão đại trong bốn người.

Sau khi hai bên đã đạt được thỏa thuận hợp tác, Đỗ Tiên Hà rất bất mãn nói với Diệp Phàm: "Cậu nói xem, sớm tìm chúng tôi hợp tác không phải tốt rồi sao? Sao phải để tấm bản đồ kho báu cho mọi người đều biết, bây giờ người ham muốn kho báu không có một nghìn cũng phải có tám trăm, áp lực cạnh tranh lớn như vậy."

"Lão Đỗ, ông sai rồi, anh ta làm như vậy, là muốn người khác đi làm thế thân." Hứa Nhị Cẩu nói, cô ta rất thông minh, trước khi Diệp Phàm cho biết tất cả về Tiên Hạ Tam Bảo và toàn bộ kế hoạch, cô ta đã đoán ra mục đích Diệp Phàm công bố bản đồ kho báu cho nhiều người biết, là muốn người khác đi làm thế thân cho anh.

"Ôi trời, Lão Đại, tên nhóc này tâm địa quá đen tối rồi? Chúng ta hợp tác với cậu ta, liệu có bị cậu ta hãm hại không?" Nghe Hứa Nhị Cẩu giải thích, Mạc Thiên Cơ rùng mình nói.

"Yên tâm, quan hệ giữa tôi và Lão Hứa không phải bình thường, cho nên tôi tuyệt đối không hãm hãi các người." Diệp Phàm vội vàng giải thích.

"Không sao đâu, nếu anh có bản lĩnh hãm hại chúng tôi, có thể thử!" Hứa Nhị Cẩu nói với vẻ mặt bất cần.

"Ờm..." Diệp Phàm nói: "Nếu chuyện đã được thỏa thuận xong, ngày mở kho báu hẹn gặp lại nhé!"

"Được!" Hứa Nhị Cẩu nói.

Diệp Phàm không tiếp tục ở lại trong sân nữa mà quay người rời đi.


Hứa Ác Lai đang chắp tay sau lưng đứng ở bên ngoài sân.

"Lão Hứa!"

Diệp Phàm gọi Hứa Ác Lai.

"Xong rồi hả?" Hứa Ác Lai quay người lại hỏi Diệp Phàm.

"Đúng vậy, em gái anh rất thẳng thắn!" Diệp Phàm nói.

"Ờm, vậy sao? Đây không giống tác phong thường ngày của nó." Hứa Ác Lai chau mày lại.

"Vậy anh nói xem, tác phong thường ngày của em như thế nào?" Đúng vào lúc này, Hứa Nhị Cẩu bước ra ngoài sân, ánh mắt khó chịu nhìn Hứa Ác Lai.

"Diệp Phàm, nếu đã xong việc rồi, thì chúng ta đi thôi!" Hứa Ác Lai không muốn để ý tới Hứa Nhị Cẩu, nói với Diệp Phàm.

"Cái này..." Diệp Phàm chau mày lại, anh không phải ngốc, đương nhiên sẽ nhìn ra quan hệ giữa Hứa Ác Lai và Hứa Nhị Cẩu có chút đặc biệt, anh không muốn dính vào cuộc "chiến tranh" của hai anh em nhà này.

"Anh nghĩ chỗ của em là nơi anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?" Hứa Nhị Cẩu bước lên từng bước, giống như sử dụng thuật dời hình hoán ảnh, trong chốc lát đã chặn trước mặt Hứa Ác Lai.

"Mày muốn thế nào?" Hứa Ác Lai không nhịn được nữa nhìn Hứa Nhị Cẩu.

"Tự tử tạ lỗi đi!" Hứa Nhị Cẩu lạnh lùng nói, sát ý đang cuộn trào mãnh liệt trong người cô ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận