Long Thần Tại Đô

Nhìn thấy sự căng thẳng giữa Hứa Nhị Cẩu và Hứa Ác Lai.

Mặt Diệp Phàm hơi biến sắc, anh nhanh chóng rời đi.

Theo kinh nghiệm nhiều năm lăn lội trong xã hội của anh, bất luận là Hứa Nhị Cẩu hay là Hứa Ác Lai, đều không dễ chọc vào.

Cho nên, anh cũng không muốn dính líu đến ân oán giữa Hứa Nhị Cẩu và Hứa Ác Lai.

Ngay khi Diệp Phàm tưởng rằng Hứa Nhị Cẩu và Hứa Ác Lai sắp ‘đại chiến’ một trận, Hứa Ác Lai tức giận liếc nhìn Hứa Nhị Cẩu và nói: “Lại ngứa ngáy tay chân phải không?”

Lúc nói những lời này, vẻ mặt Hứa Ác Lai vô cùng giận dữ.

Nhưng câu này nghe có cảm giác như đang ‘trêu chọc’.

Bầu không khí vốn dĩ căng thẳng bỗng chốc tiêu tan hết.

Lúc này, Hứa Nhị Cẩu rụt cổ lại, bĩu môi nói: “Ầy, đúng là cái đồ bảo thủ, không biết đùa một chút nào. Thôi được rồi, mau đưa em tiền sinh hoạt tháng này đi”.

“Mày tốt nhất tránh xa ba đứa phế vật kia đi, tiếp tục chơi với chúng, sớm muộn cũng trở thành phế vật thôi”. Thái độ của Hứa Ác Lai vẫn rất tồi tệ, nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn rút thẻ ngân hàng ra đưa cho Hứa Nhị Cẩu.

Hứa Nhị Cẩu phớt lờ ‘lời giáo huấn’ của Hứa Ác Lai, sau khi cầm thẻ ngân hàng, cô ta nói với Hứa Ác Lai: “Cảm ơn nhé!”


Sau đó, cô ta quay người đi vào trong sân.

“Đi thôi!”

Hứa Ác Lai liếc nhìn bóng hình Hứa Nhị Cẩu, anh ta định nói gì đấy nhưng lại thôi, cho đến khi bóng hình của Hứa Nhị Cẩu khuất khỏi tầm mắt, anh ta mới nói với Diệp Phàm.

“Lão Hứa, anh với em gái rốt cuộc có chuyện gì thế?” Diệp Phàm hoàn hồn lạị, tò mò hỏi.

“Không liên quan đến anh”, Hứa Ác Lai không chút khách khí, nói.

“Lão Hứa, tôi thấy em gái anh cũng được đấy, kết hôn chưa thế?”

“Chưa!”

“Thế anh thấy tôi thế nào?”

“Anh có ý gì?”

“Không có gì, tôi chỉ là muốn hỏi xem anh cảm thấy tôi làm em rể anh có được không?”, Diệp Phàm nói với vẻ mặt vô liêm sỉ.


“Diệp Phàm, anh muốn chết à?”, Hứa Ác Lai lập tức nổi giận, toàn thân toát ra luồng sát khí lạnh lẽo, Diệp Phàm bị dọa như con mèo bị giẫm phải đuôi, tức khắc lùi lại, cách Hứa Ác Lai một khoảng đủ xa.

Sau đó, Diệp Phàm nhận thua, cười hì hì và nói với Hứa Ác Lai: “Lão Hứa, đừng nghiêm túc như vậy, tôi chỉ đùa với anh vậy thôi!”

“Hừ, nếu anh còn dám đùa kiểu này nữa, tôi chắc chắn sẽ giết anh!” Hứa Ác Lai hừ lạnh một tiếng, sau đó, có vẻ anh ta nghĩ ra điều gì, liền cảnh cáo Diệp Phàm lần nữa: “Diệp Phàm, tôi nói thẳng trước, lần này tôi giới thiệu em gái tôi giúp anh, là nể tình giữa anh và tôi, nhưng......”

“Nhưng nếu như anh dám động vào em gái tôi, cho dù tôi có phải làm trái lời thề của mình, tôi cũng nhất định sẽ giết anh”.

“Rõ chưa?”

“Khụ khụ......” Diệp Phàm có thể nhìn ra, Hứa Ác Lai rất nghiêm túc chứ không phải đang nói đùa, vội vàng thu lại sự khoa trương thường ngày, nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Lão Hứa, anh nói vậy khiến tôi hơi đau lòng đấy, tôi là người như thế nào chẳng lẽ anh còn không rõ sao? Quan hệ giữa chúng ta thế nào? Sao tôi có thể động vào em gái anh được cơ chứ?”

“Hơn nữa, anh cũng biết là trong lòng tôi có người khác rồi mà”.

“Cho nên, anh cứ yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không động vào một cọng lông của em gái anh”.

Có được lời cam đoan như vậy từ Diệp Phàm, Hứa Ác Lai mới cảm thấy nhẹ nhõm, hai người vừa nói chuyện vừa nhanh chóng quay về trung tâm Tinh Thành.


......

Khu biệt thự Thanh Mộng là một trong những khu biệt thự sang trọng có tiếng nhất ở khu vực Tương Nam.

Trong đó có một tòa biệt thự kiểu đơn hai tầng, trong phòng khách trang hoàng vô cùng lộng lẫy, Nghiêm Húc ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt hắn cùng khó chịu.

Kể từ sau lần gặp mặt Diệp Phàm, hắn liên tiếp gặp chuyện xui xẻo, không chỉ là việc quyền đứng đầu liên minh bị Tiêu Lang cướp mất, mà số tài sản khó khăn lắm mới giành được cũng lần lượt bị Tiêu Lang chia cho những người khác.

Mặt khác, một số sản nghiệp mà tự hắn có được gần đây cũng bị ảnh hưởng nặng nề.

Điều này là do lúc đầu khi hắn nắm quyền đứng đầu liên minh đã điên cuồng cướp bóc một số sản nghiệp của nhà họ Tiêu.

Trước kia nhà họ Tiêu không dám đắc tội với hắn, gặp bất cứ chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn hắn, nhưng những ngày này, nhà họ Tiêu bỗng vùng lên, chẳng những không sợ hắn nữa, ngược lại còn sử dụng một số thủ đoạn gây áp lực lên rất nhiều sản nghiệp của hắn ở Tinh Thành.

Mới chưa đến nửa tháng, sản nghiệp của Nghiêm Húc ở Tinh thành đã tổn thất đến vài chục tỷ, mặc dù đối với hắn mà nói đây không phải là số tiền lớn, nhưng nếu cứ tiếp tục như này, hắn cho dù có giàu có đến cỡ nào cũng không trụ nổi được nữa!

Mà giới tu hành tuy rằng khác với thế tục, nhưng trên thực tế, người trong giới tu hành đều biết, tiền bạc đối với người tu hành cực kỳ quan trọng, không có sự hỗ trợ của tiền bạc sẽ rất khó khăn trong việc phát triển sự nghiệp trong giới tu hành, và gần như sẽ không có cơ hội để thăng tiến.

Đây là điều mà Nghiêm Húc không thể nhẫn nhịn được.

Hắn hạ mình, nhưng không có nghĩa là hắn không có dã tâm.

Hoàn toàn ngược lại, từ trước tới nay, hắn luôn là người rất có dã tâm, muốn có công danh sự nghiệp, muốn trở thành nhân vật lớn được mọi người trong giới tu hành kính trọng.


Cho nên, đối với sản nghiệp ở Tinh Thành bị nhà họ Tiêu chèn ép, hắn vô cùng phẫn nộ.

“Nhà họ Tiêu mấy ngày này lấy gan từ đâu vậy? Ông mày không gây rắc rối gì cho chúng mày, chúng mày đáng lẽ nên thắp hương cảm ơn thần phật, nhưng ngược lại chúng mày lại chèn ép sản nghiệp ở Tinh Thành của ông mày, chán sống rồi phải không? Muốn tao giết chết cả nhà chúng mày đúng không?”

Trong mắt Nghiêm Húc lóe lên sự căm hận, đằng đằng sát khí hét lên.

“Toang” một tiếng, hắn ném chén trà trong tay xuống đất, vỡ tan tành.

“Húc thiếu gia, đừng tức giận”. Một tên thanh niên mặc bộ vest màu đen nói với Nghiêm Húc: “Tôi gần đây nhận được tin tức liên quan đến tấm bản đồ kho báu của Tiên Hạ Tam Bảo, không biết Húc thiếu gia đã nghe qua chuyện này chưa?”

“Nghe qua rồi, gần đây chuyện đấy đang được mọi người nhao nhao truyền tai nhau, tuy nhiên, đây rõ ràng là tin giả, nếu như bản đồ kho báu là thật, sao không tự mình đi đào kho báu đi? Muốn xung kho báu vào công quỹ hay sao?”, Nghiêm Húc thuận miệng nói, hắn không có hứng thú lắm đối với tấm bản đồ kho báu của Tiên Hạ Tam Bảo.

Điểm mấu chốt là, hắn cho rằng tấm bản đồ kho báu đang được lưu truyền ra là giả.

“Không không không”.Tên thanh niên mặc vest màu đen vội vàng nói: “Húc thiếu gia, tôi nhận được tin tình báo vô cùng đáng tin rằng tấm bản đồ kho báu Tiên Hạ Tam Bảo từ chợ đen truyền ra gần đây là thật”.

“Là thật sao? Nhưng, nhưng chuyện này thật khó tin? Ai lại ngu ngốc đến mức công bố tấm bản đồ kho báu cơ chứ?”, Nghiêm Húc nói.

“Chuyện này tôi cũng không rõ, nhưng trước mắt có lời đồn khá là đáng tin, rằng Diệp Phàm sắp tới sẽ thu thập Tiên Hạ Tam Bảo, khiến cho người vốn dĩ đã âm thầm thu thập đủ Tiên Hạ Tam Bảo cho rằng không tranh giành nổi với Diệp Phàm, cho nên, hắn sẽ xung tấm bản đồ kho báu của Tiên Hạ Tam Bảo vào công quỹ, từ đó đổi lấy một số tiền”, tên thanh niên mặc vest đen nói sự việc mình nghe ngóng được cho Nghiêm Húc.

“Tin đồn ngày nghe cũng có lý, Diệp Phàm cũng đang thu thập Tiên Hạ Tam Bảo à?” Nghiêm Húc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Như này đi, tôi sắp xếp người âm tầm theo dõi động tĩnh của Diệp Phàm, nếu như tấm bản đồ kho báu mà chợ đen truyền ra là thật, vậy hắn nhất định sẽ hành động”.

“Chiêu này của Húc thiếu gia quả nhiên cao minh!”, tên thanh niên mặc vest đen ngẩn người một lúc, rồi giơ ngón tay cái lên nói với Nghiêm Húc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận