Long Thần Tại Đô

Trong chiếc quan tài bằng vàng phả ra hơi thở đáng sợ.

Cả đại điện đều đang rung lắc.

Dường như sắp sập đến nơi!

Mặt Tần Hiên Long biến sắc, mặc dù Mộng cổ tâm kinh có tác dụng với người đàn ông thần bí.

Nhưng có thể nhìn ra, Mộng cổ tâm kinh chỉ làm người đàn ông thần bí bị thương chứ không hề gây ra thương tích quá lớn cho hắn.

Nhưng sinh vật trong quan tài bằng vàng rõ ràng còn mạnh hơn người đàn ông thần bí.

Phải biết là, sinh vật đó chưa ra khỏi quan tài vàng mà đã tạo ra tiếng động lớn như thế.

Sinh vật bình thường có thể làm được điều này sao?

Ngoài ra, anh ta cũng chú ý đến người phụ nữ thần bí kia.

Từ tình huống trước mắt cho thấy, cho dù anh ta biết Mộng cổ tâm kinh cũng không thể nào đối phó được người đàn ông thần bí, người phụ nữ thần bí cùng với sinh vật trong quan tài bằng vàng.

Cũng có nghĩa là anh ta vẫn chỉ có con đường chết.

Tần Hiên Long tuyệt vọng, nhưng ngay lúc này anh phát hiện ra lối đi cách đó không xa vẫn chưa bị cánh cửa đá chặn lại.

Đó chính là lối mà đám người Diệp Phàm, Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu, Mạc Thiên Cơ và Triệu Vũ vào đại điện, lúc này tất cả lối đi đều bị đóng chặt, chỉ còn lại con đường đó.

Nhìn thấy vẫn còn lối chưa bị chặn bởi cánh cửa đá, Tần Hiên Long vui mừng, vội vàng lao đến, chui ngay vào trong lối đi đó.


Lúc Tần Hiên Long lao và lối đi đó, người đàn ông thần bí đang định đuổi theo, đột nhiên xuất hiện một cánh cửa đá phong tỏa lối đi.

“Haha……”

“Ông đây an toàn rồi, tốt quá, tốt quá!”

“Tục ngữ nói rất hay, đại nạn không chết, tất có phúc báo, đợi tôi ra ngoài rồi, nhất định sẽ khiến Diệp Phàm, Tiêu Lang phải trả giá!”

Sau khi vào trong, phát hiện cánh cửa đá đã chặn lối đi, ngăn cản sự truy đuổi của người đàn ông thần bí, điều này khiến Tần Hiên Long vui mừng, không nhịn nổi bèn cười phá lên.

Lúc này, trong đại điện, tiếng kêu thảm thiết đã dần dần biến mất, tất cả nhà tu hành đều chết hết.

Thi thể ngổn ngang khắp đại điện.

Người đàn ông thần bí và người phụ nữ thần bí bước đến phía trước chiếc quan tài bằng vàng, quỳ xuống dưới đất.

Hơi thở bộc phát từ trong quan tài bằng vàng ngày càng mãnh liệt, đột nhiên hai cánh tay đen kịt bám lấy mép quan tài.

Hai cánh tay đó đen như mực, hơn nữa trông rất khô héo, dường như không có máu thịt, chỉ có da bọc xương mà thôi.

Móng tay rất dài, đen thui và sắc bén.

Một bà lão dùng lực của đôi tay đen kịt bật dậy khỏi chiếc quan tài bằng vàng.

Bà lão đó là một bộ xác ướp không máu thịt, tóc khô héo chỉ còn lại vài sợi, hốc mắt lõm sâu giống như không có mắt vậy.

Bà lão bước ra khỏi chiếc quan tài bằng vàng, những con giun màu vàng đã nuốt chửng các nhà tu hành tập hợp lại từ bốn phương tám hướng, bò lên người bà lão, chúng nhanh chóng biến thành một chiếc váy dài màu vàng trên người bà ta.


Bà lão chắp tay niệm, thi thể của các nhà tu hành trong đại điện đều biến thành máu tươi, sau đó biến thành một dòng máu bằng ngón tay trỏ của người bình thường, không ngừng chảy vào mồm bà ta.

Sau khi bà lão hấp thụ thi thể của những nhà tu hành đó, cơ thể của bà ta bắt đầu giãn nở, da cũng trở nên trắng.

Bà lão đó nhanh chóng biến thành một người phụ nữ hai tám tuổi, mặc một chiếc váy dài màu vàng, trông vô cùng cao quý.

Chỉ có điều bà ta vẫn không có mắt.

Vị trí của mắt chính là hai cái lỗ đen sâu không nhìn thấy đáy.

Nhìn trông rất đáng sợ và kỳ lạ!

“Cung nghênh Khôi hậu Ma La tái sinh!”

Người đàn ông thần bí và người phụ nữ thần bí cất giọng nói.

Người phụ nữ biến thành từ một bà lão được hai người họ gọi là Khôi hậu Ma La.

Khôi hậu Ma La từng bước tiến đến đàn tế của đại điện.

Sau khi bà ta bước lên đàn tế, hai tay kết ấn, một số lượng lớn linh khí tụ hợp từ bốn phương tám hướng, tiếp sau liền nhìn thấy, bên trên đàn tế xuất hiện bản đồ sao thần bí.

“Tằng Kinh, chúng ta thất bại rồi!”

“Tôi đã tỉnh dậy sau giấc ngủ dài!”


“Cũng có nghĩa là chúng ta sẽ xâm chiếm hành tinh này một lần nữa, lần này chiến thắng nhất định sẽ thuộc về chúng ta!”

Khôi hậu Ma La lầm bầm trong miệng.

Sau đó bà ta thúc giục ý niệm, đầu rồng bên trên đàn tế liền biến thành một luồng năng lượng, lao đến bản đồ sao thần bí bên trên đàn tế, thắp sáng một ngôi sao trong đó.

Tiếp theo thân phượng cũng bay đến thắp sáng một hệ hành tinh.

“Tế phẩm bị đánh cắp rồi sao?”

Khôi hậu Ma La phát hiện ra gan kỳ lân màu xanh thẫm đã bị lấy mất, bà ta phẫn nộ, quay người nhìn người đàn ông thần bí và người phụ nữ thần bí đang quỳ trên mặt đất.

Chỉ nhìn thấy bà ta khẽ giơ tay, lập tức có linh khí ngưng tụ thành hai chiếc roi, quất mạnh vào người gã đàn ông thần bí và người phụ nữ thần bí, hai bọn họ bị đánh rất thảm, khuôn mặt nhăn nhó, nhưng lại không dám phát ra tiếng kêu đau.

Sau khi đánh người đàn ông thần bí và người phụ nữ thần bí một trận, Khôi hậu Ma La nói: “Tế phẩm bị ăn cắp, lúc khởi động đường cổ trời sao sẽ bị trì hoãn, tốt nhất các người nên cầu nguyện, đường cổ trời sao có thể khởi động một cách thuận lợi, nếu không......”

......

Đám người Diệp Phàm, Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu, Mạc Thiên Cơ và Triệu Vũ sau khi lao ra khỏi kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ liền phát hiện bọn họ đang ở khe hở dưới lòng đất ở chân núi đỉnh Chúc Dung.

Bởi vì nghĩ rằng đám người Tiêu Lang sẽ ra ngay, để tránh rắc rối không đáng có, Diệp Phàm, Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu, Mạc Thiên Cơ và Triệu Vũ không dừng lại nghỉ ngơi ở đỉnh Chúc Dưng mà lập tức quay về chỗ ở.

Sau khi quay về chỗ ở, đợi mọi người xử lý xong vết thương, Diệp Phàm bày đồ ăn lên bàn.

Lần này có thể thuận lợi lấy được gan kỳ lân màu xanh thẫm, Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu và Mạc Thiên Cơ đã giúp anh rất nhiều.

Đặc biệt là Hứa Nhị Cẩu, không chỉ mất đi hai người đồng đội là Lão Đỗ và Lãnh Ngôn, còn tiêu hao vật quý bảo vệ tính mạng của cô, điều quan trọng là chẳng lấy được bất cứ của cái châu báu nào trong kho báu Tam Bảo Tiên Hạ.

Lần này cô ta thực sự lỗ nặng rồi!


Nhìn thấy một bàn ăn toàn cao lương mỹ vị, Hứa Nhị Cẩu lập tức ăn lấy ăn để.

Bây giờ chỉ có ăn mới có thể làm khuây khỏa tâm trạng của cô ta.

Ăn xong cơm, Diệp Phàm đưa cho Hứa Nhị Cẩu một tấm thẻ ngân hàng, bên trong có hơn hai mươi tỷ, nhưng cô ta không lấy.

“Tục ngữ nói rất hay, người không có chữ tín sẽ không có chỗ sinh tồn, lúc chúng ta hợp tác đã nói rõ điều kiện, tổn thất lần này là chuyện của bản thân tôi, không liên quan đến anh, anh cũng không cần vì thế mà cảm thấy có lỗi hay gì đó.” Hứa Nhị Cẩu nói với Diệp Phàm.

“Nhưng mà……” Diệp Phàm nói.

“Yên tâm đi, tôi sẽ lo liệu hậu sự và người nhà của Lão Đỗ và Tiểu Lãnh, dù sao cái chức lão đại này của tôi không thể làm uổng phí, nếu như sau khi các anh em của mình chết, ngay cả chuyện lo liệu hậu sự và người nhà cho họ tôi cũng không thu xếp ổn thỏa thì còn làm lão đại gì chứ.” Hứa Nhị Cẩu nói xong liền dẫn Mạc Thiên Cơ rời đi.

“Lão Hứa, tay của anh……” Diệp Phàm nhìn lão Hứa.

Lần này, Hứa Ác Lai cũng rất thảm, đã hy sinh cánh tay của mình để ngăn chặn người đàn ông thần bí.

Hứa Ác Lai không nói lời vô ích với Diệp Phàm, anh ta chỉ bình thản nói: “Nếu anh đã lấy được thứ có thể chữa khỏi vết thương trên cơ thể, vậy thì mau chóng chữa khỏi vết thương, rồi bắt đầu kết hoạch đó đi!”

Nói xong, Hứa Ác Lai cũng rời đi!

Nhìn thấy bóng người của Hứa Ác Lai, Diệp Phàm thở dài một hơi, nhìn anh ta với ánh mắt tràn đầy sự ăn năn, day dứt.

Thực sự anh nợ Hứa Ác Lai quá nhiều thứ.

“Triệu Vũ, tôi phải bế quan để chữa trị vết thương, quãng thời gian này đừng để người khác làm phiền tôi.” Sau khi hoàn hồn lại Diệp Phàm nói với Triệu Vũ ở bên cạnh.

“Anh Phàm, anh cứ yên tâm bế quan đi.” Triệu Vũ nói.

Lúc Diệp Phàm và Triệu Vũ nói chuyện, mặt đất bỗng nhiên rung lắc.

Điều này khiến cả Diệp Phàm và Triệu Vũ đều sững sờ, sau đó hai người nhìn về hướng đỉnh Chúc Dung, liền nhìn thấy một chùm ánh sáng màu khói phun ra từ đỉnh Chúc Dung, lao về phía biển sao mênh mông thần bí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận