Diệp Phàm chau mày.
Anh không muốn tính toán với Lý Yết, chứ không phải là sợ hắn ta.
Sự nhẫn nại của anh cũng có giới hạn.
Vừa nói xong, Lý Yết cầm lấy chai dấm trên bàn ném thẳng vào đầu của Diệp Phàm.
Choang!
Diệp Phàm chưa hề có bất kỳ động tác nào, nhưng Triệu Vũ sẽ không để cho Diệp Phàm bị đánh, chỉ thấy cậu vươn tay ra, trong nháy mắt đã cướp lấy chai dấm từ trong tay Lý Yết, rồi phang thẳng nó vào đầu Lý Yết trong lúc hắn ta còn chưa ý thức được là có chuyện gì đang xảy ra.
Triệu Vũ khó chịu với Lý Yết từ lâu rồi, cho nên cậu ra tay không chút cả nể.
Bình dấm mới va vào Lý Yết liền vỡ tan, các mảnh vỡ bay tứ tung, mà trên đầu Lý Yết cũng xuất hiện một vết rách lớn, máu tươi tuôn ra khắp mặt, thảm không tả nổi.
Tiếng động lớn như vậy đã thu hút sự chú ý của không ít người, chẳng mấy chốc mà tất cả đều chú ý vào chỗ bọn họ.
Tiệm ăn Hòa Bình được gọi là tiệm ăn Hòa Bình là bởi vì từ khi tiệm được mở ra đến nay, gần như không có xung đột nào xảy ra.
Tiệm ăn Hòa Bình có quy định văn minh, đã bước chân vào đây thì không cho phép có ân oán cá nhân.
Nên Triệu Vũ ra tay với Lý Yết làm rất nhiều người nhìn sang.
“Có chuyện gì vậy?”
“Hình như là có xung đột gì đó, đang đánh nhau kìa”.
“Người kia bị ném chai dấm vào đầu, máu chảy tóe loe, người ra tay kia đúng là ác độc!”
“Anh thì biết cái gì, tôi ngồi ngay cạnh bàn đó đây, rõ ràng là cái tên bị đánh kia ra tay trước. Hắn ta lấy chai dấm ném vào người khác, nhưng không biết có chuyện gì mà lại bị người kia ném lại vào đầu, đúng là thê thảm”.
…
Mọi người xung quanh bàn tán ỏm tỏi cả lên.
Diệp Phàm chau mày.
Anh không trách Triệu Vũ ra tay, bởi vì, nếu Triệu Vũ không làm thì anh cũng sẽ tự mình động thủ.
Sao anh có thể để cho Lý Yết ném cái chai đó vào đầu được chứ.
“Aaaaa…”
Lý Yết gào khóc thảm thiết, hai tay ôm lấy phần đầu đấy máu.
Hắn ta chưa từng bị ném chai dấm vào đầu bao giờ, hôm nay là lần đầu tiên!
Quan trọng là, người ném hắn ta còn là một tên quỷ nghèo, điều này làm hắn ta phẫn nộ đến cực điểm, đây là một nỗi nhục lớn của hắn ta.
“Chúng mày dám đánh tao à, chúng, chúng mày chết đến nơi rồi!”
Lý Yết mắt long song sọc, gào lên với Diệp Phàm và Triệu Vũ, chuẩn bị xông lên!
“Dừng tay!"
Lúc này, một ông lão cao tuổi bước đến, lạnh lùng quát Lý Yết.
“Ông là ai?” Lý Yết nhìn ông lão, hỏi.
“Tôi là chủ của tiệm ăn Hòa Bình, Ngải Hòa Bình!” ông cụ uy nghiêm nói với Lý Yết: “Tôi đã chứng kiến toàn bộ chuyện vừa xảy ra ban nãy, cậu đã va vào bát canh để ở trên bàn của người ta trước, khiến người ta bị hất canh vào người, vậy mà còn không thèm xin lỗi một câu”,
“Thậm chí người ta còn xin lỗi cậu để chuyện này dừng lại ở đó”,
“Nhưng cậu không hiểu chuyện, lại còn muốn đánh người, nên họ mới đánh lại cậu!”
“Vậy thì sao nào? Chẳng lẽ tôi còn phải nói đạo lý với hai tên nghèo kiết xác à?” Lý Yết cắn răng hét.
“Đương nhiên phải nói chứ, người xưa có câu, hữu lí hành biến thiên hạ, vô lí thốn bộ nan hành” (*Con người nói ra điều gì cũng phải có lý có tình) Ngải Hòa Bình tuổi tuy cao nhưng vẫn rất minh mẫn, hai mắt sáng quắc, âm thanh rõ ràng, ông nói với Lý Yết: “Huống chi, đây còn là tiệm ăn Hòa Bình”,
“Lúc tôi mở ra cái tiệm này, thì đã lập một quy tắc”,
“Không cho phép bất kỳ ai đánh nhau trong tiệm ăn này”,
“Cậu vừa mới ra tay trước, tức là, cậu đã vi phạm quy tắc của tiệm ăn này”.
Nghe vậy, Lý Yết tức quá hóa cười, huênh hoang nói: “Quy tắc? Quy tắc chó má, tôi chính là quy tắc đây! Lão già, đừng tưởng là chủ của tiệm ăn này là có thể dạy bảo tôi, có tin hôm nay ông đây sẽ phá nát cái tiệm này không hả?”
“Tuổi trẻ chưa trải sự đời, nói chuyện không biết nặng nhẹ, tôi không chấp cậu. Thế này đi, xin mời cậu cút khỏi tiệm ăn của tôi ngay lập tức, từ giờ trở đi, tiệm ăn Hòa Bình sẽ không tiếp đón cậu!” Ngải Hòa Bình vô cùng mạnh mẽ, không hề sợ hãi trước lời uy hiếp của Lý Yết.
“M* nó, lão già ngu xuẩn, ông thích lo chuyện bao đồng à? Vậy thì tôi sẽ đánh ông một trận trước, cho ông biết kết cục của việc lắm chuyện là gì!” Lý Yết hét lớn, sau đó hắn vung nắm đấm về phía đầu của Ngải Hòa Bình.
Hắn thường xuyên đánh nhau trên phố, nên việc đánh một lão già thì có gì mà khó?
Triệu Vũ thấy thế, đang định ra tay giúp đỡ Ngải Hòa Bình!
Nhưng Ngải Hòa Bình lùi về sau một bước, thi triển thân pháp vô cùng huyền ảo, lóe một cái, đã đánh vào Lý Yết trước, vai phải của ông cụ kéo về sau một cái, rồi lại đâm về phía trước, một loại sức mạnh khiến cho Lý Yết bay thẳng ra ngoài, va vào tường, ngã xuống đất.
“Khụ khụ…”
Lý Yết chật vật bò dậy, ho kịch liệt, rồi máu tươi từ miệng hắn tràn ra.
Chiêu này của Ngải Hòa Bình khiến cho hắn bị thương nặng, nội thương cũng không ít.
Lý Yết chỉ hơi hô hấp thôi mà lục phủ ngũ tạng đều đau đớn.
“Ông, ông, cái lão già này….” Lý Yết ho khù khụ, vừa chỉ tay vào Ngải Hòa Bình, vừa cắn răng hét: “Ông có biết tôi là ai không? Anh của tôi là Lý Phụng Thiên, chủ tịch hội đồng quản trị của công ty Đông Dương. Ở cái khu Slum của thành phố MUA này, anh tôi là lớn nhất. Ông dám đánh tôi à? Lão già, cái tiệm này của ông sắp không được hoạt động ở đây nữa rồi đấy”,
“Ông đã già khú rồi, không ngoan ngoãn chờ chết đi? Sao cứ phải lo chuyện bao đồng làm gì? Đã vậy thì tôi sẽ không để ông có kết cục tốt đâu”.
Tuy Lý Yết hống hách và khốn nạn, nhưng không phải kẻ ngu ngốc.
Những chuyện liên tiếp xảy ra lúc nãy làm hắn nhận ra, bất luận là Diệp Phàm, Triệu Vũ hay Ngải Hòa Bình trước mặt, thì đều không phải người tầm thường.
Nhất là Ngải Hòa Bình, một lão già mấy chục tuổi mà vẫn có bản lĩnh như vậy, rất có thể là một người luyện võ.
Mà một chiêu vừa rồi của Ngải Hòa Bình lại rất giống chiêu thức của thái cực quyền.
Chính vì có suy nghĩ như vậy nên Lý Yết mới không tiếp tục tùy tiện động thủ với Ngải Hòa Bình, Diệp Phàm và Triệu Vũ, mà lôi anh hắn ra trước, mượn cớ hù dọa ba người này.
“Ở tiệm ăn Hòa Bình, bất kể là người nào, có lai lịch gì, đều không được phép vi phạm quy tắc ‘hòa bình’.” Ngải Hòa Bình nhẹ bẫng nói, không hề sợ hãi trước sự uy hiếp của Lý Yết. Ông trầm giọng nói: “Thấy cậu còn nhỏ tuổi nên hôm nay tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng”,
“Mau cút ra khỏi tiệm ăn Hòa Bình, nếu không…”,
“Tôi sẽ xử lí cậu vì tội vi phạm quy tắc của tiệm ăn Hòa Bình đó”.