Long Thần Tại Đô

“Người đàn ông của em?” Yamamoto Taro sững sờ một lát rồi nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm kìm nén hơi thở nên trông vô cùng bình thường.

Vì thế, khi Yamamoto Taro liếc nhìn Diệp Phàm liền cảm thấy anh chỉ là một người bình thường, nên không hề coi anh ra gì.

Thậm chí hắn ta chẳng thèm đếm xỉa đến Diệp Phàm mà nói với Trương Hà Vân: “Người đẹp, người đàn ông này của em nhìn biết ngay là một tên rác rưởi, thứ bất tài chẳng làm nên trò trống gì, em đi theo hắn, sẽ phải chịu khổ cả đời."

"Em hãy đi theo tôi đi!"

"Yên tâm, mặc dù tôi nhiều phụ nữ, nhưng với ai tôi cũng đối xử rất dịu dàng."

"Tôi đảm bảo, chỉ cần em đi theo tôi, sau này không cần phải nhảy nhót ở mấy chỗ thế này nữa, tiều tiêu vặt tôi đưa cho em là con số mà cho dù em nhảy nhót cả đời ở đây cũng không thể nào kiếm được."

Yamamoto Taro hết sức hống hách.

Nhưng hắn ta thực sự có tư cách để hống hách!

Hơn nữa, lời hắn nói đều là thật lòng, người phụ nữ giống như Trương Hà Vân thực sự quá đẹp.

Bất cứ người đàn ông nào cũng không thể cưỡng lại được sức quyến rũ của cô.

Huống hồ gì Yamamoto Taro vốn là một kẻ rất mê gái!


“Người đàn ông của tôi đánh nhau rất giỏi, nếu như tôi đi theo anh, anh ấy nhất định sẽ đánh chết tôi, vì thế cho dù tôi rất ngưỡng mộ anh Yamamoto Taro, nhưng tôi vẫn không dám đi theo anh đâu!” Ẩn sâu trong đôi mắt của Trương Hà Vân lóe lên sự chế giễu, giả vờ nói với Yamamoto Taro.

Diệp Phàm hoàn toàn cạn lời về hành động của Trương Hà Vân.

Anh định nói nhưng lại thôi, cuối cùng quyết định giữ im lặng.

Còn đám người xung quanh đều há hốc mồm, bọn họ nhìn Diệp Phàm, ánh mắt tràn đầy sự nghi hoặc và ngạc nhiên.

Họ đều là những người thường xuyên đến đây vui chơi nên biết rõ thân phận của Trương Hà Vân, đối với việc Yamamoto Taro khiêu khích Trương Hà Vân, họ chỉ ngoảnh mặt làm thinh.

Trong mắt họ, Yamamoto Taro chỉ là một kẻ ngốc.

Điều khiến họ không ngờ đó là Trương Hà Vân lại nói người đàn ông của mình là Diệp Phàm, điều này vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Đám người này đều biết thủ đoạn của Trương Hà Vân, đừng nói là ở thành phố MUA, cho dù là thế lực ngầm phương Tây cũng không dám đắc tội với cô.

Bất cứ ai có ý đồ xấu với Trương Hà Vân đều bị cô trừ khử.

Vì thế, trong mắt những người này, Trương Hà Vân là một người phụ nữ cực phẩm chỉ có thể ngắm từ xa mà không thể nào chơi đùa.

Người đàn ông có thể xứng với Trương Hà Vân chắc chắn là nhân vật bá chủ hào kiệt, nhưng Diệp Phàm lại trông quá đỗi bình thường.

Không nói đến khí chất, ngay cả bộ quần áo anh mặc cũng là đồ vỉa hè.


“Anh ta có lai lịch thế nào mà lại là người đàn ông của chị Vân chứ?”

“Anh là kẻ ngốc à? Rõ ràng là chị Vân đang trêu tên ngốc Yamamoto Taro, chỉ bừa một người mà thôi.”

“Không, không phải đâu, theo tài nhận biết người mấy chục năm của tôi, trực giác mách bảo tôi rằng mặc dù người đàn ông đó trông rất bình thường, nhưng chắc chắn không phải dạng vừa đâu.”

“Tôi cũng thấy thế, người này trông rất bình thường, nhưng lại không hề tầm thường!”

......

Đám người xung quanh đang xì xào bàn tán.

Yamamoto Taro nhíu mày lại, hắn chẳng bận tâm đến sự bàn tán xung quanh.

Hắn ta cảm thấy Trương Hà Vân chỉ là đang thăm dò thực lực của mình.

Nếu đã như thế thì đương nhiên hắn phải thể hiện tốt, như thế mới lấy được trái tim của người đẹp.

Vì thế, Yamamoto Taro lại ngang ngược nói với đám đàn em ở bên cạnh: “Ném tên phế vật này xuống dưới biển cho cá ăn đi.”

Mấy tên vệ sĩ của Yamamoto Taro rất mạnh, được mời về từ công ty bảo vệ vô cùng nổi tiếng, tổng cộng có bốn tên, ai cũng có sức mạnh chiến đấu có thể nghiền nát binh vương cấp cao.


Bốn tên vệ sĩ này đều đã trải qua các cuộc huấn luyện nghiêm khắc, giống như quân nhân vậy, chúng hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Yamamoto Taro.

Sau khi Yamamoto Taro ra lệnh, bọn chúng lập tức ra tay, chỉ nhìn thấy chúng vô cùng ngang ngược, đẩy đám đông ra rồi lao về phía Diệp Phàm, đồng thời giơ tay, chuẩn bị khống chế Diệp Phàm, khiến anh không có cơ hội để phản kháng.

Tuy nhiên, lúc tay của bọn chúng sắp chạm vào người Diệp Phàm, anh bỗng nhếch mép cười khẩy, giơ hai tay ra nhanh như tia chớp, khiến bốn tên vệ sĩ của Yamamoto Taro còn chưa kịp hình dung chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy hoa mắt, sau đó đấm mạnh từng cú vào lồng ngực của bọn chúng.

Hai tên vệ sĩ kêu than một tiếng rồi bay ra ngoài, ngã trên mặt đất cách đó vài vét, làm vỡ cả mấy cái bàn.

Sau khi ngã xuống đất, chúng liền xỉu tại chỗ.

Ngay lúc đó, Diệp Phàm giơ chân trái đạp mạnh một cái, hai tên vệ sĩ còn lại của Yamamoto Taro vẫn chưa kịp phản ứng lại từ trong nỗi sợ hãi khi thấy hai người đồng nghiệp của mình bị Diệp Phàm đánh ngất đi, giống hai tên trước đó, chúng cũng bị Diệp Phàm đá trúng như bị ô tô con tông vào.

Bịch!

Hai tên bảo vệ bị đá bay ra ngoài, sau khi ngã xuống đất cũng ngất đi.

Diệp Phàm đã đánh ngất toàn bộ bốn tên vệ sĩ của Yamamoto Taro chỉ bằng một chiêu.

Sức chiến đấu mạnh mẽ này lập tức khiến mọi người kinh ngạc.

Tất cả đều nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt không thể tin nổi.

Những người này đều là các cao thủ, hoặc là nhân vật tài giỏi của một tổ chức ngầm nào đó, đều có vệ sĩ lợi hại đi bên mình, vì thế họ biết rõ các công ty bảo vệ có tiếng trên thế giới.

Bọn họ khinh thường Yamamoto Taro, nhưng họ lại nhận ra logo công ty bảo vệ trên quần áo của bốn tên vệ sĩ bên cạnh hắn.


Vì thế, họ đều biết bốn tên vệ sĩ của Yamamoto Taro đều là những nhân vật lợi hại, vô cùng mạnh mẽ, đừng nói là một đấu mười, nếu chúng liên thủ dường như có thể đánh được vài trăm người thường.

Nhưng Diệp Phàm lại đánh ngất bốn bọn chúng chỉ bằng một chiêu, anh mạnh đến cỡ nào chứ? Nhân vật như thế này tuyệt đối không phải là người bình thường.

“Người đàn ông này quả nhiên không hề đơn giản!”

“Từ vẻ mặt luôn bình thản của anh ta là có thể nhận ra, anh ta là kiểu người ít biểu cảm, hoặc là một nhân vật lợi hại đã nhìn quen sóng to gió lớn rồi, từ tình hình trước mắt cho thấy anh ta thuộc loại thứ hai.”

“Xem ra, người này thực sự là người đàn ông của chị Vân, nếu vậy thì tôi cảm thấy anh ta đáng sợ hơn những gì chúng ta tưởng tượng, thậm chí chị Vân có được địa vị như ngày hôm nay rất có khả năng là nhờ người đàn ông này luôn đứng phía sau ủng hộ chị ấy.”

“Phía sau mỗi người đàn ông thành công luôn có một người phụ nữ âm thầm hy sinh, ngược lại cũng thế!”

......

Yamamoto Taro cũng cảm thấy khiếp sợ, hắn biết rõ bốn tên vệ sĩ ở bên cạnh mình mạnh như thế nào.

Diệp Phàm lại đánh ngất chúng chỉ bằng một chiêu.

Sức mạnh này có thể sánh với chiến thần quân khu trong truyền thuyết.

Mặc dù sợ hãi trước sức chiến đấu mạnh mẽ của Diệp Phàm, nhưng dù sao Yamamoto Taro cũng là người từng trải qua nhiều sóng to gió lớn, vì thế hắn nhanh chóng hoàn hồn, lấy lại bình tĩnh, sau đó bình thản như không nói với Diệp Phàm: “Thực sự tôi đã nhìn lầm, không ngờ cậu lại có bản lĩnh như thế, khá lắm, khá lắm......"

"Nhưng trong xã hội này, cho dù cậu có bản lĩnh thế nào đi chăng nữa thì có ích gì chứ?"

"Tôi nói thật cho cậu biết, quyền vương của thế giới ngầm, ninja hàng đầu, cao thủ Karate chết trong tay tôi nhiều không đếm xuể, nếu cậu không muốn chết, thì mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi đi."

"Sau đó đưa người phụ nữ của cậu cho tôi, tôi sẽ không chỉ không tính toán với cậu nữa, mà ngược lại còn có thể mời cậu về làm thuộc hạ của tôi với số tiền lớn!.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận