Tài liệu Trương Hà Vân đưa cho Diệp Phàm chính là manh mối quan trọng mà Trương Hà Vân điều tra được.
Mạng lưới tình báo do Trương Hà Vân đào tạo còn hùng mạnh hơn cả mạng lưới tình báo của tổ chức Cửu Long, cho dù là thế lực thần bí như Liên minh Ám Hắc cũng bị mạng lưới tình báo của Trương Hà Vân điều tra ra manh mối vô cùng quan trọng.
"Theo manh mối quan trọng chị Vân tìm được, Linh Lung chắc vẫn chưa chết, lý do mà Linh Lung bị Liên minh Ám Hắc nhằm vào là bởi vì Linh Lung đã phát hiện một bí mật lớn của Liên minh Ám Hắc, mà bí mật đó có liên quan đến sự tồn vong của Liên minh Ám Hắc, cho nên Linh Lung mới gặp bất trắc."
Diệp Phàm xem xong tài liệu của Trương Hà Vân, không khỏi chau mày lại, lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Đặc biệt, Trương Hà Vân có nhắc đến bí mật lớn mà Lý Linh Lung điều tra được của Liên minh Ám Hắc hình như là có liên quan đến việc tiếp đón Ma Vương giáng xuống.
"Chẳng lẽ thật sự có cái gọi là Ma Vương?" Diệp Phàm suy nghĩ một lúc.
Nếu như là trước đây, cho dù anh biết trên thế giới này có sự tồn tại của người tu hành, anh cũng sẽ không tin các nhân vật trong truyền thuyết thật sự tồn tại trên thế giới, ví dụ như Thượng Đế, Thần Trời, Ma Vương,...
Người tu hành thì cũng chỉ là người có chút năng lực mạnh mẽ mà thôi.
Còn Thượng Đế, Thần Trời, Ma Vương thì không phải là "người" rồi.
Nhưng gần đây các nơi trên thế giới liên tiếp xảy ra những dị biến, mà Diệp Phàm ở trên đỉnh Chúc Dung gặp được người đàn ông thần bí đó không giống "người", cho nên Diệp Phàm đã có chút tin thần ma trong truyền thuyết như Thượng Đế, Thần Trời, Ma Vương,... thật sự tồn tại.
Tất nhiên, đã là truyền thuyết thì chắc chắn sẽ có người xuyên tạc, thần ma trong truyền thuyết như Thượng Đế, Thần Trời, Ma Vương có lẽ tồn tại, nhưng chắc chắn không giống trong truyền thuyết.
"Cho dù là thần ma thì có làm sao? Chỉ cần là kẻ địch của tôi, tôi gặp thần giết thần, gặp ma giết ma."
Đáy mắt Diệp Phàm thoáng qua một tia độc ác.
Mối thù giữa anh và Liên minh Ám Hắc đã nặng đến mức không thể hóa giải rồi, chưa nói tới việc Liên minh Ám Hắc làm Lý Linh Lung không rõ sống hay chết, mà chỉ dựa vào những hành động Liên minh Ám Hắc với Trương Hà Vân, Diệp Phàm cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tiêu diệt bọn chúng.
Trở về đại sảnh trong trang viên, Diệp Phàm vừa ngồi xuống, đột nhiên có một âm thanh hùng hồn từ ngoài trang viên vọng vào: "Bổn thần sứ giá lâm, còn không mau bảo Long thần ra đây quỳ thỉnh an?"
Nghe thấy âm thanh hùng hồn đó, Diệp Phàm ngây ra một lúc, không khỏi chau mày, lập tức đứng dậy đi ra ngoài cửa chính của trang viên.
Khi Diệp Phàm đi tới ngoài cửa chính của trang viên thì nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng, mặc một bộ áo dài trắng nạm vàng, tay cầm một cây quyền trượng vàng đứng ở trước cửa chính của trang viên, vẻ mặt vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng, cho người ta cảm giác cao ngạo, coi dân đen như rác rưởi.
Người đàn ông tóc vàng tầm khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt hình rìu, khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan sắc nét, con ngươi màu xanh đậm, giống như hai viên bảo thạch sáng chói mắt.
Lúc này, Triệu Vũ đang đứng giằng co với ông ta.
"Chó hoang ở đâu dám đến đây làm càn hả? Ông chán sống rồi phải không?" Triệu Vũ lạnh lùng nói với người đàn ông tóc vàng, sát khí trong người cuộn trào mãnh liệt.
Dễ nhận thấy, người đàn ông tóc vàng đó đến đây không có ý tốt.
Hơn nữa, đối phương vừa mở miệng ra đã bắt Diệp Phàm quỳ xuống thỉnh an, con mẹ nó ngông cuồng đến nhường nào?
Quan trọng là người đàn ông tóc vàng còn biết "Long thần" ở đây, chứng tỏ ông ta không hề đơn giản.
Phải biết rằng, bây giờ ở thành phố MUA ngoài tổ chức Cửu Long ra thì không còn tổ chức hay nhân vật nào lợi hại nữa, hơn nữa tổ chức Cửu Long vẫn luôn bảo vệ thông tin của Diệp Phàm rất tốt, bởi vậy cho dù là các thế lực to lớn ở phương Tây như Ma Đảng, 14K, điện Tà Thần, đều không thể điều tra ra chỗ ở của "Long thần".
"Dám nhục mạ Bổn thần sứ, ngươi sẽ phải chịu sự trừng phạt của trời."
Người đàn ông tóc vàng nhìn về phía Triệu Vũ, nói với Triệu Vũ bằng giọng nói đáng sợ.
Lúc nói trên người của người đàn ông tóc vàng có một luồng khí tức di chuyển hỗn loạn kinh khủng khiến người ta sợ hãi.
Triệu Vũ bị ảnh hưởng bởi luồng khí tức trên người của người đàn ông tóc vàng, phải chịu một áp lực vô cùng lớn, giống như một ngọn núi lớn đè lên người cậu ta vậy.
"Hừ!" Triệu Vũ hừ một tiếng, cậu ta cũng chẳng phải dạng vừa, hơn nữa đối mặt với người đàn ông tóc vàng dám mắng chửi Diệp Phàm, cậu ta lại càng không khách sáo, lập tức lớn tiếng hét: "Trời phạt? Ông, ông là trời sao?"
Vừa dứt lời, Triệu Vũ liền bước lên, xông đến chỗ người đàn ông tóc vàng.
Tốc độ của cậu ta vô cùng nhanh, vốn chỉ cách người đàn ông tóc vàng bốn năm mét, mà cậu ta bước một phát đã đến trước mặt ông ta, sau đó, giơ nắm đấm lên hướng về mặt ông ta.
Bịch!
Tuy nhiên người đàn ông tóc vàng không hề có bất cứ động tác nào mà lại xuất hiện một luồng sức mạnh vô hình ngăn nắm đấm của Triệu Vũ đập vào mặt ông ta.
Triệu Vũ thấy vô cùng kinh ngạc, cú đấm này của cậu ta có thể đập vỡ vụn mấy chục tấn đá cẩm thạch.
Bây giờ lại bị chặn lại trước mặt người đàn ông tóc vàng ba mươi cm, không thể nhích lên một phân.
"Quyền toái sơn hà."
Triệu Vũ mặc dù sợ hãi nhưng không hoảng loạn, cậu ta lùi lại mười mấy mét, sau đó dùng toàn bộ sức mạnh, đeo một đôi găng tay đặc biệt.
Sau khi đeo đôi găng tay, lực chiến đấu của Triệu Vũ tăng vọt lên, khí tức trên người cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Chỉ nghe thấy một tiếng hét lớn, sau đó cậu ta lao nhanh về phía người đàn ông tóc vàng, như một con báo hoa dốc toàn lực để săn con mồi, khoảng cách mười mấy mét, trong tích tắc đã đến rồi, cậu ta dồn hết sức lực về nắm đấm bên phải của mình, hướng về người đàn ông tóc vàng.
Nắm đấm này có sức mạnh vô cùng lớn.
Uy lực mạnh mẽ như sấm chớp làm cho người ta cảm giác có thể đập vỡ một vùng sông núi.
"Trước mặt thần, trong nháy mắt có thể phá hủy non sông, với một cú đấm yếu ớt chỉ có thể đập nát sông núi thì sao có thể làm tổn hại đến người có thần bảo vệ như ta chứ?" Người đàn ông tóc vàng nói.
Vừa dứt lời, cây quyền trượng trong tay ông ta giơ lên, từng sợi ánh sáng như thác nước đổ xuống vậy, đan xen vào nhau, trong nháy mắt đã biến thành một cái kén màu vàng, bọc ông ta vào trong đó.
Bịch!
Cú đấm có thể đập vỡ non sông của Triệu Vũ, đập vào cái kén được tạo nên từ ánh sáng, nhưng lại không làm cái kén có bất cứ một chút lay động nào, mà lực phản lại của cái kén còn làm cho Triệu Vũ ngã bay ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Phàm lập tức di chuyển, giơ tay ra đỡ lấy Triệu Vũ sắp bị ngã xuống đất.
"Khụ khụ..."
Triệu Vũ được Diệp Phàm đỡ được vừa ổn định lại cơ thể thì ho dữ dội, phun ra một ngụm máu lớn.
Cậu ta bị đánh bởi lực phản lại từ chính nắm đấm của mình, lục phủ ngũ tạng đều bị thương.
"Anh Phàm..."
Triệu Vũ lau khóe miệng dính máu, gọi tên Diệp Phàm với vẻ mặt xấu hổ.
Cậu ta là người hầu của Diệp Phàm, nhưng khi thấy người khác làm nhục Diệp Phàm, cậu ta không những không khiến cho đối phượng trả giá mà còn bị đối phương đánh bị thương, điều này làm cậu ta cảm thấy bản thân rất vô dụng.
"Cậu ở một bên nghỉ ngơi đi!" Diệp Phàm nói một câu với Triệu Vũ.
Sau đó, anh nhìn về phía người đàn ông tóc vàng, vẻ mặt điềm tĩnh, sát ý đáng sợ nói: "Làm người của tôi bị thương, ông chán sống rồi à?"