"Phục Linh, ban đầu rõ ràng là cô ngủ với tôi, sau đó chưa nói tiếng nào đã rời đi, con người bạc tình phải là cô mới đúng?" Diệp Phàm liếc nhìn người phụ nữ quyến rũ kia, cười hì hì nói.
"Xì!" Người phụ nữ quyến rũ nhếch mép, nói: "Diệp Phàm, lâu rồi không gặp mà anh vẫn không biết xấu hổ như ngày xưa".
Người phụ nữ quyến rũ tên là Trần Phục Linh, là một trong những hồng nhan tri kỷ của Diệp Phàm.
Trần Phục Linh không phải là người phụ nữ bình thường mà là một tu sĩ.
Hơn nữa thực lực của Trần Phục Linh thâm sâu không thể đoán được, lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, với thực lực hiện giờ của Diệp Phàm thì khi đối đầu với Trần Phục Linh cũng chưa chắc đã thắng được.
"Mấy năm nay cuộc sống của cô thế nào?" Diệp Phàm không đấu võ mồm với Trần Phục Linh nữa mà chuyển chủ đề, quan tâm hỏi han cô ta.
"Nhờ ơn của anh, ngày nào cũng đau khổ!" Trần Phục Linh thuận miệng nói.
Diệp Phàm vừa nói chuyện vừa cùng Trần Phục Linh đi vào trong biệt thự.
Diệp Phàm ngồi xuống sofa trong đại sảnh biệt thự, Trần Phục Linh rót một tách trà cho Diệp Phàm, sau đó ngồi trên đùi anh một cách rất tự nhiên, hai tay cô ta ôm lấy cổ anh, tư thế vô cùng quyến rũ, gian xảo.
"Phục Linh, ban đầu là tôi nợ cô". Diệp Phàm thở dài nói.
"Vậy anh định đền bù cho tôi thế nào đây?" Trần Phục Linh cười quyến rũ, con ngươi xinh đẹp lấp lánh, khiến cho người ta không đoán được tâm tình trong lòng.
"Tôi..." Diệp Phàm nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.
"Hi hi!" Trần Phục Linh cười một lúc rồi hôn Diệp Phàm.
Cái hôn này khiến hai người lập tức không kiềm được mình.
Giống như rơm gặp lửa.
Hai người ôm lấy nhau, bắt đầu hết mình tận hưởng niềm vui thân mật.
Trong đại sảnh biệt thự, cảnh xuân vô hạn.
Hai tiếng sau, Diệp Phàm và Trần Phục Linh đã rã rời, Trần Phục Linh vẫn tựa sát vào lòng Diệp Phàm, dáng vẻ tiểu hồ ly lúc trước đã biến thành một con mèo hoang ngoan ngoãn, trên mặt cô ta thỏa mãn ửng đỏ.
"Diệp Phàm, lần này anh định ở Đào Thành bao lâu?" Trần Phục Linh đột nhiên hỏi.
"Tôi cũng không biết". Diệp Phàm lắc đầu, nói: "Tôi đến Đào Thành là vì con gái của tướng quân".
"Ồ, lại là vì người phụ nữ khác..." Trần Phục Linh phồng má, bĩu môi, vẻ mặt không vui.
"Phục Linh, cô đừng hiểu lầm, tôi, tôi..." Diệp Phàm vội vàng giải thích: "Cô cũng biết tướng quân là người có ơn lớn với tôi, tôi nhận được tin tức có người muốn hại con gái của tướng quân, mà người của tôi ở Đào Thành vì bảo vệ con gái của tướng quân mà đã thiệt hại nghiêm trọng, cho nên tôi phải đích thân đến đây để bảo vệ cô ấy, đợi sau khi tôi bắt được kẻ đứng sau làm hại con gái của tướng quân tôi sẽ rời khỏi Đào Thành".
Trần Phục Linh chau mày, lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, cô ta nói với Diệp Phàm: "Bây giờ, khắp nơi trên thế giới đều xảy ra biến dị, hơn nữa Đào Thành có bí cảnh Đào Nguyên xuất hiện, từng có tu sĩ cổ bước ra từ trong đó, bởi vậy Đào Thành nhìn có vẻ bình yên nhưng thực ra đang có sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt".
"Thế lực của Đào Thành vô cùng phức tạp, anh hành động ở Đào Thành nhất định phải vô cùng cẩn thận".
"Tôi đã hứa với một người là không được ra tay".
"Cũng có nghĩa là, tôi không thể giúp anh được".
"Ừm!" Diệp Phàm gật đầu, nói: "Chuyện liên quan đến bí cảnh Đào Nguyên, tôi có biết chút ít, cô yên tâm đi, tôi có thể đối phó được với bất kỳ kẻ thù nào".
"Tất nhiên là tôi tin anh rồi". Trần Phục Linh nói.
Diệp Phàm nói chuyện với Trần Phục Linh một lúc nữa, Trần Phục Linh nói: "Tôi đói rồi".
"Tôi nấu cơm cho cô ăn nhé". Diệp Phàm nói.
"Được, lâu rồi không được ăn cơm anh nấu, thèm quá đi mất".
"E hèm".
Diệp Phàm vào phòng bếp của biệt thực, mở tủ lạnh ra, sau khi nhìn đồ trong tủ liền lập tức bắt tay vào làm.
Một lúc sau, mùi thơm phức của thức ăn lan tỏa ra từ phòng bếp.
Không lâu sau, Diệp Phàm đã nấu xong, sắp xếp xong bát đũa liền gọi Trần Phục Linh xuống ăn cơm.
Nhìn một bàn đồ ăn toàn cao lương mỹ vị, Trần Phục Linh lập tức thèm thuồng, cầm bát đũa ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Sau khi ăn xong, Diệp Phàm lại nói chuyện với Trần Phục Linh một lúc nữa, sau khi ở qua đêm tại nhà của Trần Phục Linh, hôm sau anh liền rời khỏi chỗ ở của cô ta, đi đến trường cấp ba số một ở Đào Thành.
Sau khi Diệp Phàm rời khỏi chỗ ở Trần Phục Linh, không lâu sau liền có một người đàn ông phương Tây tóc vàng đến nhà cô ta.
"Ám chủ, đừng quên nhiệm vụ của tổ chức giao cho cô".
Người đàn ông phương Tây tóc vàng nói.
"Tôi tự biết có chừng mực". Vẻ mặt Trần Phục Linh lạnh lùng nói.
"Bởi vì Long thần, Liên minh Ám Hắc chúng ta không kịp thời mở con đường cổ Tinh Không để Ma Vương giáng lâm được, điều này là đả kích vô cùng lớn đối với Liên minh Ám Hắc của chúng ta, không giết Long thần chính là bất kính với Ma Vương", người đàn ông phương Tây tóc vàng trầm giọng nói.
"Tôi nói rồi, tôi tự biết chừng mực, anh còn lắm mồm là tôi sẽ giết chết anh đấy". Trần Phục Linh sát khí đùng đùng nói.
Nghe thấy lời của Trần Phục Linh, vẻ mặt người đàn ông phương Tây tóc vàng hơi thay đổi, ánh mắt đầy sự sợ hãi.
Anh ta ngậm miệng lại.
Không dám nói thêm câu nào nữa.
Bởi vì anh ta biết thủ đoạn của Trần Phục Linh.
Diệp Phàm đến trường cấp ba số một ở Đào Thành, lúc đi vào thì bị bảo vệ ở cổng trường ngăn lại.
Nhìn thấy bảo vệ, Diệp Phàm không khỏi chau mày, anh phát hiện tên bảo vệ trường này lại là một người biến dị.
Đúng là vượt ngoài dự đoán của anh.
"Tôi đến tìm Tần Phong Linh học lớp 12 bốn". Diệp Phàm nói với bảo vệ.
"Anh tên là gì?" Bảo vệ hỏi.
"Diệp Phàm". Diệp Phàm trả lời.
"Anh chờ một chút để tôi gọi điện thoại xác nhận". Bảo vệ nói, sau đó đi vào phòng bảo vệ nhấc điện thoại lên gọi điện.
Một lúc sau, bảo vệ mới đi ra nói với Diệp Phàm: "Anh chờ một chút, học sinh Tần Phong Linh sắp ra đây rồi".
"Ừm!" Diệp Phàm gật đầu.
Khoảng năm phút sau, một cô gái trẻ vóc dáng thanh mảnh bước ra từ trường cấp ba số một ở Đào Thành.
Cô đi đến chỗ Diệp Phàm, quan sát Diệp Phàm một lượt rồi nói: "Chú là Diệp Phàm mà bố cháu hay nhắc sau, hừm, còn trẻ hơn trong tưởng tượng của cháu đó".
"Ờm..." Diệp Phàm nói: "Phong Linh, chắc bố cháu cũng nói với cháu rồi, thời gian sau này chú sẽ bảo vệ cháu".
"Cháu biết".
"Cháu yên tâm, có chú ở đây, chú sẽ không để ai làm hại cháu đâu".
"Cháu tin mắt nhìn người của bố cháu". Con mắt xinh đẹp của Tần Phong Linh lấp lánh, nghĩ một lúc liền nói: "Cháu vừa nói với giáo viên chú là người giám hộ của cháu, muốn đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra nên cháu xin nghỉ một ngày rồi, chú gọi điện thoại cho giáo viên của cháu xác nhận chút nhé".
"Cái gì?" Diệp Phàm vẻ mặt mơ hồ.
"Nếu chú không giúp cháu thì cháu không chắc sẽ phối hợp cùng chú đâu". Tần Phong Linh bĩu môi nói: "Cháu cũng hết cách, cháu đồng ý với mấy người bạn cùng đi chơi rồi, đang không có lý do gì xin nghỉ thì chú lại tự chạy đến cổng trường, cho nên..."
Diệp Phàm quan sát Tần Phong Linh một chút, không biết nói gì.
Rõ ràng Tần Phong Linh chẳng phải một cô gái ngoan ngoãn, nếu như vậy việc bảo vệ Tần Phong Linh lại càng khó khăn.
Nhưng tướng quân lại có ơn lớn với anh, anh bắt buộc phải bảo vệ tốt cho Tần Phong Linh.
Nếu không anh sẽ áy náy cả đời.