Diệp Phàm sững sờ, nhìn Tần Phong Linh với vẻ mặt ngạc nhiên.
Anh hoàn toàn không ngờ rằng, Tần Phong Linh lại đột nhiên hỏi anh câu hỏi này.
Sau khi định thần lại, anh nhíu mày rồi im lặng.
Tần Phong Linh không hề hối thúc Diệp Phàm, cô ấy chỉ nhìn đợi anh trả lời.
Tầm hai phút sau, Diệp Phàm hít sâu một hơi, do dự một lát rồi mới nói với Tần Phong Linh: “Đúng vậy!”
Tần Phong Linh đã sớm có sự chuẩn bị tâm lý về câu trả lời của Diệp Phàm, mặc dù không thể kiềm chế được những giọt nước mắt rơi, nhưng cô ấy không khóc thành tiếng, sau khi lau nước mắt, cô nói: “Vì thế, suốt mấy năm qua chú chính là người giả vờ làm bố cháu rồi âm thầm bảo vệ cháu sao?”
“Đúng vậy!”, Diệp Phàm gật đầu.
Tướng quân có ơn với anh.
Mà Tần Phong Linh là đứa con gái duy nhất của ông.
Sau khi tướng quân gặp chuyện bất trắc, Diệp Phàm liền bắt đầu âm thầm bảo vệ Tần Phong Linh.
Thực ra anh muốn nói cho Tần Phong Linh biết chuyện tướng quân đã chết từ lâu rồi, nhưng anh lại sợ cô ấy không chịu được cú sốc này, vì thế quyết định che giấu.
Nhưng anh biết rằng chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị bại lộ.
Hơn nữa, Tần Phong Linh có quyền được biết sự thật.
Vì thế lúc Tần Phong Linh đột nhiên chất vấn anh, anh đã quyết định sẽ không tiếp tục che giấu nữa mà nói sự thật cho cô ấy biết.
Tần Phong Linh kiên cường hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Diệp Phàm, mặc dù cô ấy rất đau khổ, không thể kiềm chế được những giọt nước mắt, nhưng cô ấy không hề khóc.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới nói với Diệp Phàm: “Chú có thể dẫn cháu đến trước mộ của bố cháu được không?’
“Được!”
Diệp Phàm do dự một lúc rồi đồng ý với yêu cầu của Tần Phong Linh.
Sau đó, anh liền dẫn Tần Phong Linh đến trước mộ của tướng quân.
Sau khi tướng quân chết, Diệp Phàm đã đưa di hài của ông về Đào Thành, an táng ở khu vực ngoại ô Đào Thành.
Diệp Phàm dẫn Tần Phong Linh đến trước mộ của tướng quân ở khu ngoại ô Đào Thành, cô ấy đứng lặng một hồi lâu trước mộ rồi nói với Diệp Phàm: “Cháu muốn được ở một mình với bố cháu một lúc”.
Diệp Phàm không nói gì thêm, lẳng lặng quay người rời đi.
Diệp Phàm im lặng đứng đợi Tần Phong Linh ở đường cái cách ngôi mộ của tướng quân không xa.
Tầm hơn một tiếng sau, Tần Phong Linh mới đến đường cái, trông cô ấy có vẻ đỡ hơn nhiều, không còn chìm trong sự bi thương nữa.
“Chúng ta về thôi!”, Tần Phong Linh nói với Diệp Phàm.
“Ừm!”
Diệp Phàm gật đầu rồi cùng Tần Phong Linh trở về Đào Thành.
Khi Diệp Phàm và Tần Phong Linh trở về Đào Thành, đúng lúc đang đi trên con đường trong trung tâm thành phố thì nhìn thấy phía trước có rất nhiều người.
Hai người cũng đi về hướng đầu đường, liền nhìn thấy có một đôi trai gái đang chỉ tay lớn tiếng chửi mắng một người đàn ông tầm hơn năm mươi tuổi, thậm chí có lúc còn ra tay, đấm đá anh ta.
Người đàn ông sợ sệt, co quắp ở trên mặt đất.
“Hứa Thượng Quý, anh là cái thá gì chứ? Anh không tự xem lại mình đi, một người đàn ông mới hai mươi bảy tuổi mà trông như ông già hơn năm mươi tuổi, anh như này mà cũng xứng với tôi sao”, người phụ nữ chỉ vào người đàn ông đang co quắp trên mặt đất rồi lớn tiếng chửi rủa, vô cùng hống hách.
Người đàn ông nắm chặt hai tay lại, nhìn người phụ nữ trước mắt, ánh mắt phức tạp, phẫn nộ nhưng không dám lên tiếng.
Nhìn thấy bộ dạng hèn nhát của người đàn ông, dường như người phụ nữ càng tức giận, cô ta lao đến đạp mạnh một phát vào mặt anh ta.
Người đàn ông bị đạp đến mức mặt mày thâm tím, có vài vết thương chảy máu, nhuốm đỏ cả mặt, khiến anh ta trông rất đáng sợ.
“Lưu Anh, cô, cô đánh tôi cũng được, không muốn chung sống cùng tôi, coi thường tôi, tôi cũng có thể hiểu được, nhưng chúng ta là vợ chồng hợp pháp, đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi, chúng ta còn chưa ly hôn mà sao cô có thể đi tìm người đàn ông khác được chứ? Cô có thể không màng đến danh dự và thể diện của tôi, nhưng cô cũng phải nghĩ cho con của chúng ta chứ!”
Sau khi bị người phụ nữ đạp một trận, rõ ràng người đàn ông đã tức giận đến cực điểm, anh ta lấy hết dũng khí, run rẩy nói.
Người đàn ông này là Hứa Thượng Quý, còn người phụ nữ đạp anh ta tên là Lưu Anh, là vợ của anh ta.
Hứa Thượng Quý sinh ra tại một ngôi làng nhỏ hẻo lánh ở sâu trong núi, anh ta và Lưu Anh và vợ chồng, hai người không có tình cảm, kết hôn theo mai mối của bố mẹ.
Lúc mới kết hôn Hứa Thượng Quý cùng Lưu Anh vẫn có thể chung sống hòa hợp với nhau, nhưng sau khi Lưu Anh lên thành phố làm việc thì mọi thứ đã thay đổi.
Lưu Anh nhìn thấy thành phố lớn phồn hoa, sao có thể chịu nổi cuộc sống khổ cực ở trong núi, sao có thể không xem thường tên nông dân quèn như Hứa Thượng Quý được chứ, cho dù anh ta rất cần cù chịu khó, vô cùng yêu thương cô ta thì cô ta vẫn không có bất cứ tình cảm gì với anh ta, ngược lại còn cảm thấy rất chán ghét.
Lưu Anh có được vẻ đẹp trời cho, vì thế lên thành phố nhanh chóng có người theo đuổi, dưới sự cưng chiều của đám đại gia trong thành phố, cô ta không chịu được cám dỗ nên đã làm bạn gái của một kẻ có tiền.
Hôm nay lúc Lưu Anh đang đi dạo phố cùng bạn trai thì bất ngờ gặp Hứa Thượng Quý lên thành phố tìm cô ta.
Vì thế liền xảy ra cảnh lúc nãy.
“Vợ chồng hợp pháp? Tôi khinh, ai là vợ chồng với anh chứ? Chuyện đen đủi nhất trong cuộc đời tôi đó là kết hôn với anh”, Lưu Anh nói với Hứa Thượng Quý bằng bộ mặt ghét bỏ: “Tôi chẳng thèm phí lời với anh nữa, mấy ngày nữa tôi sẽ nhờ luật sư giúp tôi làm giấy tờ ly hôn, đến lúc đó anh ký tên là được rồi”.
“Tôi đồng ý ly hôn, nhưng Tiểu Yên mắc bệnh hiểm nghèo, chỉ sống được mấy ngày nữa thôi, nó lúc nào cũng nhớ đến cô, tôi cầu xin cô, cô đi cùng tôi đến bệnh viện để gặp mặt nó được không”, Hứa Thượng Quý van nài cầu xin Lưu Anh.
Một người đàn ông hiền lành ở vùng núi xa xôi.
Anh ta đã bộc lộ ra sự bất lực, yếu đối và hèn mọn nhất của mình.
Cho dù anh ta là người bị hại, cho dù Lưu Anh giẫm đạp lên danh dự làm một thằng đàn ông của bản thân thì anh ta vẫn chỉ có thể lựa chọn cách hạ giọng cầu xin Lưu Anh.
Yêu cầu của anh ta không hề quá đáng, chỉ hy vọng Lưu Anh đi gặp con gái của mình – Hứa Yên.
Con gái Hứa Yên của anh ta mắc căn bệnh nan y, sống không nổi mấy ngày nữa.
Nhưng Hứa Yên rất nhớ Lưu Anh.
Vì thế Hứa Thượng Quý mới lên thành phố tìm cô ta.
“Chết thì thôi chứ sao. Tôi không rảnh, được rồi, cút đi cho tôi, nếu không tôi sẽ đánh chết anh đấy!”, Lưu Anh bực dọc nói.
Cô ta rất tàn nhẫn.
Cho dù Hứa Yên là con gái ruột duy nhất của cô ta.
Nhưng cô ta cũng chẳm thèm quan tâm.
Cô ta khoác tay bạn trai chuẩn bị rời đi.
Hứa Thượng Quý nhìn thấy thế liền lao đến ôm lấy chân của Lưu Anh rồi cầu xin: “Lưu Anh, cô đi thăm Tiểu Yên đi, tôi cầu xin cô đấy, nó là cốt nhục của cô mà, nó sắp chết rồi, chỉ muốn được gặp cô trước khi nhắm mắt, cô hãy thỏa mãn ước nguyện này của con bé đi”.
“Anh cút đi cho tôi!”
Lưu Anh căm ghét quát vào mặt Hứa Thượng Quý, vừa đạp anh ta vừa dùng dằng giẫy giụa cái chân bị anh ta ôm lấy.
Lúc này ánh mắt của bạn trai bên cạnh Lưu Anh lóe lên tia tàn độc, hắn quát Hứa Thượng Quý: “Con mẹ mày, thằng nhà quê, đồ phế vật như mày mà cũng dám động vào chân của bạn gái tao sao? Có tin hôm nay tao giết chết mày không?”
Lúc nói, bạn trai của Lưu Anh giơ chân phải đạp vào ngực của Hứa Thượng Quý.