Long Thần Tại Đô

"Bố, bố đang nghĩ gì vậy, trông đáng sợ quá đi mất."

Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, Trương Bách Nhạc giật mình, vẻ mặt dữ tợn lập tức biến mất, thay vào đó là một nụ cười đầy ôn hòa.

"Bố không nghĩ gì cả, chỉ là nhớ tới người hôm nay con gặp phải, có chút lo lắng thôi." Trương Bách Nhạc bật cười nói.

"Lúc đó suýt nữa thì con bị dọa chết rồi, nhưng cũng may là chỉ bị sợ chứ không gặp nguy hiểm gì." Thái độ của Trương Duyệt Nhiên có chút thái quá, có vẻ cô đã bình tĩnh lại, nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể nhận ra sự hoảng loạn trong mắt cô.

Suýt nữa thì phải xuống địa ngục, một cô gái vừa mới trưởng thành, sao có thể không sợ được chứ, làm thế nào mà không sợ chứ.

"Không sao là tốt rồi." Trương Bách Nhạc nói, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài nói một câu như vậy, muốn đội mũ thì phải chịu được sức nặng của nó.

Sự hoảng sợ trong ánh mắt Trương Duyệt Nhiên sao có thể qua mắt được Trương Bách Nhạc, nhưng đã là con gái của Trương Bách Nhạc, thì không cần biết ông ta thương yêu con tới mức nào, cô vẫn phải chịu đựng những chuyện thế này, hơn nữa bây giờ đang trong thời buổi rối loạn.

"Bố, đã điều tra được thân phận của người đó chưa? Chúng ta có cần mời anh ta ăn một bữa cơm không? Dù sao anh ta cũng cứu con, nếu không có anh ta, chỉ sợ cha đã không thể nhìn thấy cô con gái đáng yêu của bố nữa rồi." Trương Duyệt Nhiên tràn đầy hy vọng nói.

Ọach...

Trương Bách Nhạc do dự, ông ta đã sớm điều tra ra thân phận của Diệp Phàm, nhưng có những lời không biết phải nói ra thế nào đây? Cô con gái nhỏ của ông ta đã rung động rồi, ông ta thấy rõ, nhưng chỉ sợ rằng đến cả thân phận bề nổi của Diệp Phàm, Trương Duyệt Nhiên cũng không thích hợp.

Còn chưa nói tới chuyện Diệp Phàm còn có một vị hôn thê ở nhà họ Sở.

Những suy nghĩ ngày lướt qua đầu Trương Bách Nhạc, ông ta mỉm cười rồi nói: "Làm gì có chuyện nhanh như vậy chứ, bố còn đang nhờ người điều tra, yên tâm đi, chỉ cần có tin tức, nhất định bố sẽ nói cho con biết."

"Bố không lừa con đấy chứ?" Trương Duyệt Nhiên có chút nghi ngờ nhìn về phía Trương Bách Nhạc.

Theo kinh nghiệm của cô, bố cô muốn biết thân phận của ai, đều có thể nhanh chóng điều tra ra.

"Sao bố lại lừa con được chứ, thật sự phải cần chút thời gian điều tra, có lẽ trước khi con khai giảng là điều tra được rồi." Trương Bách Nhạc nghiêm mặt nói.

Nửa tháng nữa là Trương Duyệt Nhiên khai giảng, khoảng thời gian này đủ để ông làm rất nhiều chuyện, bao gồm tiếp cận với Diệp Phàm, đồng thời để tâm tư của con gái ông ổn định lại.

Hai cha con lại thư thả nói chuyện thêm một lúc, Trương Duyệt Nhiên ngáp một cái rồi đi nghỉ ngơi, Trương Bách Nhạc thì rời khỏi phòng khách, đi vào thư phòng trên lầu hai.

Trong thư phòng, Tiền Thư Mặc đang chợp mắt, ly trà trước mặt hắn ta đã nguội ngắt, chứng tỏ hắn ta đã đến đây được một lúc rồi.

"Ông chủ."

Trương Bách Nhạc vừa bước vào thư phòng, Tiền Thư Mặc lập tức mở mắt ra rồi đứng dậy.

"Ừm."

Trương Bách Nhạc gật đầu, vừa ngồi xuống vừa hỏi: "Điều tra thế nào rồi?"

"Cũng không tìm được đầu mối gì trên xe, nhưng thuốc nổ được sử dụng chính là loại mà trước đây bọn Lão Tam Cẩu sử dụng, theo miêu tả của bọn họ, chúng tôi tìm tới chỗ Miêu Lão Lục, nhưng ông ta đã biến thành một cái xác rồi, từ vết thương trên thi thể có thể thấy, là người Đại Hòa ra tay."

Dừng lại một chút, Tiền Thư Mặc thấy Trương Bách Nhạc không có động tĩnh gì, liền tiếp tục nói: “Xe của đại tiểu thư, chỉ biến mất từ năm giờ đến bảy giờ chiều hôm qua mà thôi, có thể khẳng định rằng xe bị động tay động chân trong khoảng thời gian này, nhưng chúng tôi cũng không điều tra được rốt cuộc là kẻ nào làm."

Trương Bách Nhạc hơi nheo mắt lại, ánh sáng âm u lạnh lẽo từ trong mắt ông ta tỏa ra, Trương Bách Nhạc lạnh lùng nói: "Điều tra người của chúng ta một chút."

Sắc mặt Tiền Thư Mặc lập tức hoàn toàn thay đổi: "Ông chủ, ý ông là..., có nội gián sao?"

"Chẳng lẽ không phải?"

Trương Bách Nhạc liếc sang Tiền Thư Mặc, chỉ là liếc một cái thôi, đã khiến trán Tiền Thư Mặc đổ đầy mồ hôi rồi.

"Tiền tài là thứ khiến người ta động lòng, có những kẻ lòng tham không đáy, trước đây không có cơ hội, bây giờ cơ hội đưa tới tận cửa, sao bọn họ có thể không ra tay chứ, nhưng tiền của người ta đâu dễ cầm như thế." Trương Bách Nhạc cười gằn.

Tiền Thư Mặc nghe vậy thì sắc mặt dịu đi một chút, sau đó hắn ta cắn răng nghiến lợi nói: "Một đám độc ác, không được chết tử tế đâu!"

Trương Bách Nhạc cười nhạt, chẳng ai biết hôm nay khi nhận được điện thoại ông ta đã tức giận đến mức nào, lúc đó ông ta chỉ hận không thể giết sạch những kẻ mà ông ta nghi ngờ, cho dù có phải chết cùng bọn chúng.

Nếu cô con gái bảo bối của ông thật sự gặp phải chuyện bất trắc, nhất định ông sẽ làm như vậy!

Cũng may là Trương Duyệt Nhiên bình yên vô sự, đến tóc gáy cũng không rụng mất sợi nào, nếu không một khi ông kịp phản ứng lại, có thể sắp xếp cho tốt, thì ông sẽ một lưới bắt hết mấy kẻ ăn cây táo rào cây sung kia.

Cả nửa ngày sau, Tiền Thư Mặc mới dè dặt lên tiếng lần nữa: "Ông chủ, phía Diệp Phàm, chúng ta có nên..."

Có nói thế nào đi chăng nữa, thì hắn ta cũng đã cứu mạng Trương Duyệt Nhiên, còn bị phá hỏng một chiếc xe vì chuyện này, dù sao bọn họ cũng phải thể hiện sự cảm kích một chút, hơn nữa nhìn thái độ của Trương Duyệt Nhiên với Diệp Phàm, không làm gì cả cũng không được thích hợp cho lắm.

"Chuyện đó cậu tạm thời chưa cần để ý tới." Trương Bách Nhạc nói thẳng.

Ông ta còn chưa nghĩ ra nên xử lý phía Diệp Phàm thế nào.

Hiển nhiên Tiền Thư Mặc không nói thêm lời nào, sau khi Trương Bách Nhạc cho phép, hắn ta rời khỏi thư phòng.

Trong thư phòng, Trương Bách Nhạc dựa lưng vào ghế, hai tay chắp lại thành hình chữ thập ở trước ngực, sắc mặt không ngừng biến đổi, không ai biết ông ta đang suy nghĩ chuyện gì.

...

"Sao anh lại tới đây?"

Diệp Vào vừa bước vào cửa nhà, đã nhìn thấy Đường Kiến Thụy đang ngồi trên sô pha.

Nhìn xung quanh, cũng không thấy bóng dáng Diệp Nguyệt đâu cả.

"Đối với tôi mà nói thì bẻ khóa chỉ là chuyện nhỏ, tôi nhớ trước đây chính cậu dạy tôi chiêu này đấy." Đường Kiến Thụy nhếch miệng mỉm cười.

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Đường Kiến Thụy: "Ban đầu tôi dạy anh kỹ thuật bẻ khóa, cũng không có ý định để anh đến nhà tôi làm trò đầu trộm đuôi cướp."

Nói rồi, Diệp Phàm ngồi xuống đối diện Đường Kiến Thụy: "Anh tới tìm tôi chắc chắn chẳng có chuyện tốt lành gì cả, tốt nhất là anh đừng lên tiếng, anh có hỏi tôi cũng không đồng ý đâu."

Theo suy đoán của Diệp Phàm, lẽ ra lúc này Đường Kiến Thụy phải đang đi kiểm nghiệm hiệu quả của Đại Bổ Thang mới phải, Đại Bổ Thang quan trọng đến mức nào không cần nói cũng biết, Đường Kiến Thụy lại có thể để việc kiểm nghiệm Đại Bổ Thang lại rồi xuất hiện ở nhà anh, đương nhiên là có chuyện còn quan trọng hơn.

Đúng như dự đoán, vừa nghe Diệp Phàm nói vậy, Đường Kiến Thụy liền ngại ngùng mỉm cười.

"Tên quỷ này, anh phải nhớ rõ chuyện này, hiện tại tôi là công dân của Hoa Hạ, không sai, nhưng tôi không phải người của quân đội các anh, cũng chẳng phải người của cảnh sát." DIệp Phàm nói chuyện đầy ẩn ý.

Dựa vào tần suất hiện tại Đường Kiến Thụy tới tìm anh, sớm muộn gì cũng có ngày đến cả thời gian riêng tư anh cũng không còn, ngày ngày bán mạng cho quân đội.

"Thần Long, chuyện này thật sự rất quan trọng." Đường Kiến Thụy thu lại nụ cười của anh ta, nghiêm túc nói: "Hiện nay, ngoài cậu ra, chúng tôi không tìm được ai thích hợp hơn nữa cả."

Diệp Phàm lắc đầu, "Tôi không có thời gian."

"Liên quan tới mục tiêu thật sự của tổ chức Cự Giải, mục tiêu của bọn chúng sẽ xuất hiện ở trường đại học Thủ đô, Nguyệt Nhi cũng sẽ nhập học ở đó, đến lúc đó e là..." Đường Kiến Thụy còn chưa nói hết câu, nhưng ý anh ta là gì thì rất rõ ràng.

Tác phong làm việc của tổ chức Cự Giải, Diệp Phàm hiểu quá rõ, nếu mục tiêu thật sự của tổ chức Cự Giải nhập học ở đại học Thủ đô, thì Diệp Nguyệt cũng khó tránh khỏi liên lụy.

Sắc mặt Diệp Phàm lạnh đi: "Anh đang đe dọa tôi sao?"

Đường Kiến Thụy bất đắc dĩ nhún vai: "Thần Long, tôi không có tư cách đó, cậu cũng sẽ không để người khác đe dọa cậu như vậy, tôi chỉ đang giải thích mà thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui