Long Thần Tại Đô

Diệp Phàm đi vào trong túp lều cỏ, lục lọi một hồi nhưng không tìm thấy manh mối gì, đành men theo con đường cũ trở về, Diệp Phàm rất nhanh đã nhìn thấy Đồ Doanh Doanh vốn là nên tìm chỗ trốn đi.

“Đừng lại đây!”

Thoáng nhìn thấy Diệp Phàm, Đồ Doanh Doanh mặt mày tái mét, vội vàng hét to, nhưng đã muộn.

Lấy Diệp Phàm và Đồ Doanh Doanh làm trung tâm, không ít người áo đen liên tục xuất hiện, hơn nữa Diệp Phàm còn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo tê buốt thấu xương, có súng bắn tỉa, ít nhất có ba khẩu súng đang ngắm vào đầu anh.

Bước chân Diệp Phàm dừng lại một lát, sau đó bình tĩnh đi đến bên cạnh Đồ Doanh Doanh.

Đồ Doanh Doanh vội đến mức sắp bật khóc: “Đã nói đừng lại đây.”

“Tôi đi, để cô lại à?” Diệp Phàm khóe miệng mỉm cười, cúi người, tháo sợi dây mà trước đó không nhìn thấy được do cỏ dại che mất trên chân Đồ Doanh Doanh.

Còn Đồ Doanh Doanh ngây người trước lời nói của Diệp Phàm, sau đó đôi mắt đỏ hoe, lầm bầm: “Anh sao lại ngốc như vậy, tôi và anh thực ra chẳng có quan hệ gì.”

“Giờ nói những cái đó cũng vô dụng, hơn nữa cô đã giúp tôi rất nhiều.”

Diệp Phàm đứng dậy vỗ vỗ đầu Đồ Doanh Doanh, sau đó nhìn về phía đám người áo đen đã đứng sát lại.

Diệp Phàm lúc này không hề hay biết quyết định đưa ra từ đáy lòng rốt cuộc mang lại điều gì, còn Đồ Doanh Doanh đứng bên cạnh anh đã nhận định Diệp Phàm, cho dù vào nơi nước sôi lửa bỏng.

“Long Thần?”

Một tên đi ra từ đám người áo đen, giọng điệu quái dị nhìn Diệp Phàm hỏi.

Diệp Phàm lạnh nhạt cười: “Biết tôi là ai, mà còn dám lớn giọng xuất hiện, các người rất có tự tin đấy.”

“ Đối diện với Long Thần tiếng tăm lừng lẫy, sợ rằng không ai dám nói tự tin, ngay cả tổ chức Cự Giải cũng năm lần bảy lượt thua trong tay anh, chúng tôi nào dám tự tin.”

Tên áo đen khiêm tốn hành lễ với Diệp Phàm, sau đó lạnh nhạt nói: “Chỉ là xung quanh đây chúng tôi có hơn 50 người, còn có hơn 10 súng bắn tỉa ngắm trúng anh, dàn trận như thế nếu còn không dám đi ra gặp anh, thì tôi cũng nên rạch bụng cho rồi.”

Tầm thường, lại rất ngông cuồng, còn có sự tự tin mạnh mẽ.

Hơn 60 người, còn là vòng mai phục sẵn, mà Diệp Phàm bên này chỉ có một mình, còn mang theo gánh nặng Đồ Doanh Doanh, nhìn thế nào bọn chúng cũng nắm chắc phần thắng, trước tình hình như vậy, đừng nói Diệp Phàm chỉ là người bình thường có chút danh tiếng, cho dù là thần đi chăng nữa, sợ cũng phải nuốt hận tại chỗ.

Lời của tên áo đen, làm Đồ Doanh Doanh tái mặt, cô chẳng qua cũng là một cô bé có chỉ số thông minh cực cao mà thôi, nào có trải qua tình huống tuyệt vọng thế này đâu, vô thức nắm chặt tay Diệp Phàm, tìm kiếm chút an ủi.

Diệp Phàm véo véo cái tay mập mạp của Đồ Doanh Doanh, ý nói cô yên tâm.

“Các hạ xuất hiện đầy tự tin, chắc hẳn là vì muốn có được thứ mà mình muốn từ trên người chúng tôi.” Diệp Phàm cười nhạt: “ Bây giờ có thể nói thẳng rồi.”

“Thần Long thẳng thắn đấy.” Tên áo đen cười lên: “Chỉ cần Long Thần nói ra địa chỉ mà lúc trước đứa trẻ kia nói cho anh, chúng tôi sẽ lập tức rời đi, đảm bảo không làm tổn thương hai người dù chỉ một cọng lông.”

“Đừng nói cho bọn họ, chỉ cần chúng ta không nói, bọn họ sẽ không ra tay giết người đâu.” Đồ Doanh Doanh vừa nghe lời tên áo đen, lập tức thấp giọng dặn dò Diệp Phàm.

Mà Đồ Doanh Doanh quên rằng lúc này là đêm khuya tĩnh mịch, giọng của cô tuy nhỏ, nhưng ai cũng đều có thể nghe được.

“Đồ tiểu thư, cô yên tâm, chúng tôi sẽ không làm điều ngu ngốc như vậy.” Kẻ áo đen lạnh nhạt nói.

Diệp Phàm nhìn Đồ Doanh Doanh cười cười, sau đó nói ra vị trí của sơn cốc, Đồ Doanh Doanh đứng một bên vội đến mức xém chút dậm chân.

“Đa tạ đã nói.” Tên áo đen vẫy vẫy tay phía sau lưng, mắt vẫn nhìn chằm chằm 2 người Diệp Phàm không dời như cũ.

“Địa chỉ chúng tôi đã nói ra rồi, anh không phải nên giữ chữ tín sao?” Đồ Doanh Doanh bất mãn hỏi.

Tên áo đen nghe xong cười lớn, “Yên tâm, chúng tôi không giống người Hoa Hạ các cô nói không giữ lời, chỉ cần địa chỉ chính xác, hai vị có thể an toàn rời đi.”

“Người Đại Hòa các người mới nói không giữ lời, lịch sử đã chứng minh sự bỉ ổi vô liêm sỉ của các người.” Đồ Doanh Doanh không phục lập tức phản bác.

Tên áo đen nghe xong cũng không tức giận, chỉ là có ý tứ sâu xa liếc qua Diệp Phàm.

Diệp Phàm cười nhạt, lời của người Đại Hòa một chữ anh cũng không tin, nếu cục diện ngày hôm nay đổi lại một người khác, sau khi xác định địa chỉ chính xác, việc đầu tiên của đám người Đại Hòa này làm e rằng là giết người diệt khẩu, Đồ Doanh Doanh nói không sai, bản tính của người Đại Hòa lịch sự đã chứng minh rồi.

Nhưng hiện tại, trước mặt bọn họ là Diệp Phàm, đã từng là Long Thần - Đoàn trưởng bất bại của đoàn lính đánh thuê Long Thần.

Cho dù bây giờ rơi vào vòng bao vây, Diệp Phàm cũng có tự tin là người Đại Hòa không dám làm loạn, nếu không cơn thịnh nộ của Long Thần cũng không phải dễ chịu đựng.

Tiếp theo bất luận Đồ Doanh Doanh khiêu khích như thế nào, tên áo đen cũng đều không đáp lời.

Khoảng hai mười phút sau, tên áo đen bỗng nhiên nghiêng đầu một cái, Diệp Phàm nheo mắt, bên tai truyền đến tiếng Đại hòa xì xà xì xầm, chính là giọng nói trong bộ đàm trong tai tên áo đen, trong giọng nói tràn đầy kích động, rõ ràng bọn họ đã tìm được vị trí của sơn cốc.

“Chúng tôi đã tìm được vị trí chính xác.”

Sau khi đàm thoại xong, tên áo đen khom người trước Diệp Phàm: “ Xin cảm ơn sự giúp đỡ hết lòng của các hạ Long Thần.”

“Bây giờ chúng tôi có thể rời đi chưa?” Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.

Tên áo đen đứng thẳng lên, lắc nhẹ đầu.

“Các người đúng là một đám bỉ ổi vô liêm sỉ!” Đồ Doanh Doanh tức xì khói, ánh mắt không ngừng trách cứ Diệp Phàm, dường như đang nói, anh không nên nói vị trí cho đám người Đại Hòa đáng ghét này.

“Lời này của Đồ tiểu thư là không đúng rồi”. Đã hoàn thành mục tiêu, tên áo đen tâm trạng rất tốt, nói năng văn vẻ, “Diệp Phàm tiên sinh đúng là Thần Long tiếng tăm lừng lẫy, chúng tôi thật không dám đảm bảo sau khi Diệp Phàm tiên sinh rời đi sẽ không quay trở lại bất ngờ đánh giết.

Nói rồi, tên áo đen đi đến bên cạnh Diệp Phàm: “Để đảm bảo sự hòa thuận của hai bên chúng ta, chúng tôi cần Diệp Phàm tiên sinh dùng chút thuốc ngủ, với lượng thuốc ít như này, chỉ sẽ làm anh mơ hồ khoảng mười phút thôi.”

Tên áo đen xòe tay ra, lòng bàn tay có ba viên thuốc màu trắng.

“Quá đáng.” Diệp Phàm cau mày, ánh mắt sắc nhọn lóe lên.

Ý cười lộ ra trong mắt tên áo đen, “ Diệp Phàm tiên sinh, năng lực của anh quá mạnh, chúng tôi không thể không nghĩ cho cái mạng nhỏ này của mình, anh dùng thuốc ngủ, chúng tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ không động tay động chân với anh.”

Đồ Doanh Doanh đứng 1 bên căng thẳng kéo Diệp Phàm, rất sợ Diệp Phàm sẽ đồng ý hết thảy như lúc trước, đến lúc đó thật sự như là cá nằm trên thớt.

“Tôi giống tên ngốc sao?”

Diệp Phàm giễu cợt nhìn phía tên áo đen, lạnh lùng nói: “Đừng có mơ, hoặc là bây giờ để tôi đi, hoặc là các ngươi thử xem có thể giữ tôi lại được không!”

Lời này vừa nói ra, tình cảnh bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Tên mặc áo đen đồng tử co lại, giọng trở nên cứng ngắc:“Diệp Phàm tiên sinh, anh đang uy hiếp tôi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui