Ánh nắng buổi sớm nhàn nhạt, giống như một lớp phấn mỏng khẽ tô điểm cho nhan sắc của Sở Thanh Nhã thêm phần lộng lẫy, vài sợi tóc vàng mềm mại bò trên mặt, khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn mím chặt vào nhau, khiến người khác rung động.
Diệp Phàm bất chợt đứng ngây người.
Không phải anh chưa từng nhìn thấy người đẹp, ở nước ngoài vốn dĩ cũng không phải chưa từng gặp, nhưng chưa từng có ai khiến anh rung động cả, nhưng hiện tại trái tim của anh lại không ngừng đập nhanh.
“Anh muốn làm gì!”
Một giọng nói sắc bén vang lên, Diệp Phàm cau mày một cái, xoay người rời đi, không hề để ý đến giọng nói đằng sau.
Khu biệt thự này quả thật danh bất hư truyền, mọi cảnh vật trên đường đi hiện ra đều vô cùng tuyệt mỹ, rất đẹp mắt.
Chạy khoảng mười phút, tìm đến một góc yên tĩnh, Diệp Phàm bắt đầu chuẩn bị tư thế luyện quyền.
Từng chiêu thức, từng động tác, Diệp Phàm đều vô cùng nhập tâm, một chút cũng không hề phân tâm, thế nhưng người ngoài nhìn vào, chỉ thấy anh giống như đang bị rút gân, cứ như vậy múa máy lung tung, cứ chốc chốc lại nhảy lên, chốc chốc lại ngồi trên mặt đất, chẳng khác gì kẻ tâm thần.
Nhưng mà bọn họ lại không thấy được, kẻ đang làm mấy động tác như một kẻ tâm thần kia, cơ thể dưới lớp quần áo Diệp Phàm phát ra một thứ ánh sáng màu xanh lục, cơ bắp cuồn cuộn không ngừng nổi lên, máu nóng cuồn cuộn, để lại mùi mồ hôi xem lẫn vết đen khó chịu.
Cùng lúc đó, ánh sáng xung quanh Diệp Phàm dường như nhạt dần, nếu thật sự không nhìn rõ, thật sự có thể không nhìn ra sự hiện diện của hắn.
Khoảng mười phút sau, Diệp Phàm dừng lại, không ngừng thở dốc, mồ hôi thấm đẫm cả quần áo đang mặc trên người, trên đỉnh đầu còn không ngừng toát ra khói trắng, hồi lâu mới trở lại như bình thường được.
Siết chặt nắm tay, đột nhiên Diệp Phàm đánh ra một quyền.
Oanh!
Âm thanh lướt trong gió, trong không khí nổi lên cả gợn sóng, cây cối trước mặt Diệp Phàm đột nhiên đồng loạt đổ rạp, cành lá rơi rớt đầy dưới chân, cánh hoa cũng không ngừng rơi.
Khóe miệng Diệp Phàm hơi nhếch lên một chút, sau đó toàn thân run lên, giống như những hình ảnh vẫn thường thấy trên ti vi, xung quanh anh đều rung động, tầng tầng lớp lớp sương trắng bao phủ quanh người anh.
Hơn ba mươi phút sau, khi cơ thể ngừng run rẩy, những giọt mồ hôi trên người Diệp Phàm đã dần biến mất, dáng vẻ anh trở nên vô cùng thoải mái, chỉ là trang phục trên người có chút rách nát.
Đây rõ ràng không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được, thân thể của người thường không thể nào khiến mọi thứ xung quanh có thể lay chuyển đến như vậy.
Diệp Phàm đương nhiên biết rõ.
Về chuyện anh có năng lực võ thuật, quyền pháp...
Tám năm trước, trước lúc anh ra nước ngoài, cũng chỉ là một kẻ vô danh không hơn không kém, khi mới bắt đầu anh cũng chỉ có thể thực hiện một động tác đơn giản, đến bây giờ quá trình luyện tập kiên trì suốt tám năm qua chính là để dùng cho mười phút đồng hồ này.
Chỉ là càng luyện tập, anh càng cảm thấy nể phục loại quyền pháp này.
Không sai, thật sự vô cùng nể phục.
Diệp Phàm không chắc chắn, nếu như muốn học được quyền pháp này một cách hoàn chỉnh, ít nhất cũng cần đến mấy tiếng đồng hồ, nói cách khác, hiện tại hắn chưa đạt được một phần mười.
Cái giá một phần mười này, thật sự đã đủ khiến anh trở thành người duy nhất, không ai có thể là đối thủ.
Loại quyền pháp vô danh này chỉ có một tác dụng duy nhất, chính là không ngừng nâng cao khả năng của bản thân.
Mỗi lần thời gian tu luyện càng lâu, thì năng lực của anh càng được nâng lên, sức mạnh tăng lên, tốc độ nhanh hơn, khả năng phản ứng nhanh nhạy, sức khỏe dẻo dai, giác quan càng thêm tinh nhạy, đầu óc càng tỉnh táo…
Tất cả đều vượt qua khả năng của con người.
Đương nhiên, Diệp Phàm càng tin tưởng rằng, bản thân đang đi trước cả nhân loại.
Quay trở lại căn biệt thự, Diệp Phàm liếc mắt vào phòng khách, bên trái bên phải đều không có người, chỉ có duy nhất tiếng nói nho nhỏ của hai chị em ở phòng ăn, nói đúng hơn chỉ có mỗi Sở Thanh Tuyết thao thao bất tuyệt, trên mặt của Sở Thanh Nhã có chút ửng hồng, hoàn toàn ngượng nghịu, muốn né tránh.
Diệp Phàm không ngần ngại đi thẳng tới phòng ăn, ngồi vào bên cạnh bàn, tùy ý cầm lên một cái bánh bao, không nhìn thẳng vào ánh mắt như muốn xé nát người khác của Sở Thanh Tuyết, khen ngợi: “Đầu bếp nhà các cô quả thật không tệ.”
Sở Thanh Tuyết thật sự có chút tức giận, hắng giọng, trong bụng thật sự muốn cắn chết anh ta, không ngừng nói thầm: “Háo sắc!”
Mới sáng sớm cô đã nhìn thấy Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào chị cô khi đang ngủ, cô nghĩ mãi cũng không ra, trong lòng Diệp Phàm anh thật sự có suy tính xấu xa gì nữa.
“Tôi háo sắc cô?” Diệp Phàm hỏi lại, quay lại nhìn thẳng vào Sở Thanh Tuyết, “Sân bay như cô, có cho tôi cũng tuyệt đối không đụng tới.”
“Nếu ngon thì ăn nhiều một chút đi.” Sở Thanh Nhã xấu hổ cười, vừa trấn an cơn tức giận của em gái nhà mình, vừa nhìn Diệp Phàm nhỏ nhẹ nói.
Hai tay cầm ba cái bánh bao, Diệp Phàm không có chút xấu hổ mà cầm thêm một cái, “Nói với đầu bếp làm nhiều hơn một chút, như vậy không đủ ăn.”
Toang!
Sở Thanh Tuyết cầm chiếc đũa để trên bàn, vẻ mặt vô cùng giận dữ, đứng dậy ném thẳng, thật sự không cách nào ngồi ăn được nữa, đành xoay người rời đi.
Nếu như không đi, cô sợ nhất định sẽ bị Diệp Phàm chọc tức đến chết.
“Thanh Tuyết thật sự không hề có ý làm khó anh đâu” Sở Thanh Nhã vội vàng giải thích, gượng mặt đầy áy náy.
Diệp Phàm đương nhiên không bận tâm, vừa ăn vừa nói: “Cha cô mong muốn chúng ta nhanh chóng kết hôn, cô thấy bao giờ thì nên đi đăng ký kết hôn?”
Cơ thể Sở Thanh Nhã bất chợt run rẩy, suýt chút nữa thì đã nhắn từ trên ghế xuống, không dám tin vào điều bản thân vừa nghe, nhìn về phía Diệp Phàm, mặc dù lần cá cược đó là cô thua cuộc, bây giờ hắn ta là vị hôn phu của cô, nhưng hắn cũng không thể nào nói chuyện tùy tiện được.
Anh ta dựa vào cái gì mà nói như vậy cơ chứ?
“Đừng trách tôi thẳng thắn quá.”
Diệp Phàm nhìn đĩa bánh bao sạch sẽ trước mặt, nghiêm túc nói: “Trước đây tôi đã nói rất rõ ràng, tôi cũng không hề thích cô, sở dĩ tôi tìm đến cô chỉ vì bị cha tôi ép buộc mà thôi. Nếu như chúng ta không đồng ý, đương nhiên cha tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ cần cô nói với cha tôi một tiếng, xem như đôi bên đều thoải mái.”
Anh thật sự cũng không hề muốn lãng phí thêm thời gian ở đây nữa, lần này trở về nước, anh còn muốn làm chuyện vô cùng quan trọng.
Khóe miệng Sở Thanh Nhã khẽ nhếch lên, bây giờ thì cô đã hiểu lý do vì sao ngay từ khi mới bắt đầu Diệp Phàm đã không hề có chút khách khí, từ hôm qua chị em cô đã vội cho rằng Diệp Phàm cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Hiện tại xem ra chính là hoàn toàn trái ngược.
Cái gì đệ nhất mỹ nữ Hải Đông, cái gì mà tiểu thư danh gia, cuối cùng cũng chỉ do cô quá kiêu ngạo với công ty Khuynh Thành của mình, sợ rằng đến tận bây giờ cô vẫn chẳng hề lọt vào mắt Diệp Phàm.
Ngẫm lại cũng phải, một người có thể dựa vào sức mạnh của chính mình như anh, sao có thể mặt dày cố tình dây dưa với chị em cô chứ.
Hiểu ra chuyện này, nghĩ đến tính cách thẳng thắn của Diệp Phàm, một chút cũng không hề để ý đến cảm xúc của cô, Sở Thanh Nhã thật sự có chút xấu hổ, đồng thời cũng cảm thấy có chút uất ức.
Sở Thanh Nhã tôi trong mắt anh lại trở thành kẻ xấu xa như thế sao?
“Tôi có thể cùng anh đi đăng ký kết hôn!”
Hai mắt Sở Thanh Nhã nhìn thẳng về phía Diệp Phàm, “Nhưng trước khi đi, tôi muốn anh giúp tôi một chuyện, đêm qua phòng thí nghiệm của công ty tôi bị trộm...”
Diệp Phạm đột nhiên nhăn hàng lông mày lại, ánh mắt đột nhiên trở nên thông suốt, trực tiếp cắt lời Sở Thanh Nhã: “Cô muốn lợi dụng tôi?”
Trong lòng Sở Thanh Nhã có chút run rẩy, ánh mắt của Diệp Phàm vô cùng sắc bén, cô có cảm giác như bản thân đang đối mặt với một pho tượng đá, cũng là vì cha cô, làm chủ nhà họ Sở quyền cao chức trọng, cho nên cô chưa từng có cảm giác bị áp bức đến như vậy.
Vô thức tránh ánh mắt của Diệp Phàm, sự tức giận trong lòng của Sở Thanh Nhã đột nhiên tăng lên, “Diệp Phàm! Sở Thanh Nhã tôi cũng không phải là không có ai cần đến. Lời vừa rồi coi như tôi chưa nói ra, nếu như muốn tôi và anh đăng ký kết hôn, đương nhiên không bao giờ có khả năng đó!”
“Chúng ta trước đó rõ ràng đã quy ước... Cô nghĩ có thể không tuân thủ sao?” Diệp Phàm nheo mắt lại, ngụ ý thâm trầm.
Vô liêm sỉ!
Sở Thanh Nhã tức giận nắm chặt tay, hai mắt đỏ ngầu, cố gằn từng chữ: “Sở Thanh Nhã tôi đương nhiên không thể không giữ lời hứa, đã như vậy thì ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn ngay lập tức!”
Nói xong, Sở Thanh Nhã liền xoay người rời đi, hiện tại cô thật sự rất muốn khóc thật lớn, tuy nhiên cũng không thể cho phép bản thân khóc ngay trước mắt Diệp Phàm.